“Các ngươi không nuôi dưỡng gia súc hả?” Gặm hết một trái cây,Tiếu Dương liếm liếm nước trái cây vẫn còn dính trên ngón tay, không nhịn được mở miệng nói.
“Gia súc là cái gì?” Hi Nhĩ Đạt tò mò hỏi.
Tiếu Dương ngồi dậy, xếp bằng hai chân, “Cái gọi gia súc chính là được nuôi ở nhà không có tính công kích, có điều so với kích cỡ thân hình dã thú tương thì khá nhỏ, bây giờ các ngươi có thể bắt đầu đi vào rừng cây bắt loại dã thú này, không nên đánh chết, sau khi bắt trở về đều để trong sân nhà đã được rào kĩ lại, như vậy chúng ta có điều kiện nuôi dưỡng chúng tốt hơn, à… Cần bắt nhiều thú mẹ, làm cho nó sinh thú con rồi nuôi dưỡng chúng cho đến mùa đông, nếu tuyết rơi nhiều, lúc cấp bách thì có thể giúp đỡ chút ít, cũng không đến mức ăn cái loại thịt khô không còn tươi mới này.”
“Các ngươi còn có thể ở đào một cái hang trong sân mỗi nhà, ừm, chúng ta gọi là hầm, cái này có thể chứa đựng rau dưa hơn nữa có thể chống phân hủy chống ẩm.” Tiếu Dương càng nói càng hưng phấn, rốt cục có một ngày, tài năng của ta có chỗ dùng, cảm giác giá trị bản thân một cách chân thực.
“Nuôi dưỡng gia súc ta có thể hiểu được, nhưng cái hầm rốt cuộc muốn đào như thế nào?” Hi Nhĩ Đạt khiêm tốn hỏi kẻ mới đến.
“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá ta có thể nói đại khái cho ngươi biết, ngươi xem hầm bình thường đều giống nhau có hình tròn hoặc hình vuông….”
Tiếu Dương vẻ mặt kiểu ngạo chậm rãi nói, tạo nên sự tự tin mà Bối Nạp Đức chưa từng thấy qua.
Thì ra tiểu giống cái này không chỉ có lớn lên xinh đẹp, tính cách thú vị, trong đầu hắn cũng có nhiều chủ ý mới lạ hữu dụng như vậy.
Trong phòng ánh lửa nhàn nhạt chiếu lên mặt hắn tạo nên một vầng sáng, làn da tinh tế non mịn giống như không có lỗ chân lông. Bối Nạp Đức lại nghĩ tới cổ chân tinh tế kia, không biết gương mặt trơn nhẵn đó cũng có mịn màng như vậy không?
Vì vậy nhìn trước mắt, hai người cùng cùng một chỗ thân thiết thảo luận, suy nghĩ khó chịu dâng lên, thảo luận về một cái động mà cần kề gần bên nhau như vậy sao?
“Hi Nhĩ Đạt, hiểu rõ rồi thì mau chóng trở về chuẩn bị trước, ngày mai phân công nhiệm vụ cụ thể hơn.” Mặc dù không có tham dự thảo luận nhưng Bối Nạp Đức vừa nghe đã biết phương pháp mà hai người đang thảo luận này có thể thực hiện được.
“Gấp cái gì ta còn chưa giảng giải hết các đồ vật này nọ mà, nếu làm không tốt lỡ sụp thì sao.”
Thật vất vả có thể khoe tri thức của mình, Tiếu Dương vẫn chưa khoe đủ.
“À.., không cần ta đã hiểu rồi, hôm nay đã khuya, có cái gì không biết ngày mai ta lại hỏi ngươi.”
Tiếu Dương không chú ý tới khuôn mặt đen của Vương nhưng không có nghĩa là hắn (Hi Nhĩ Đạt) cũng không chú ý tới, mặc dù ý nghĩ mới rất sáng tạo nhưng nếu không rời đi phỏng chừng ngày mai mình sẽ theo đội tuần tra đi vào rừng cây qua đêm luôn.
Tiếu Dương ngó ra ngoài, mới vừa tối mà? ”Tốt lắm, ngươi có cái gì không biết, ngày mai chúng ta lại thảo luận.”
Hi Nhĩ Đạt cuống quýt rời đi, nếu ánh mắt của Vương có thể giết người thì hắn đã bị vạn tiễn xuyên tâm rồi…
Không ai cùng hắn nói chuyện phiếm, Tiếu Dương vừa nhàm chán nằm úp sấp trên cái đệm da thú, vừa tiếp tục gặm hoa quả, ở xã hội nguyên thủy cũng có cái không tốt, không TV không internet, trời tối cơm nước xong sẽ không việc làm, không có trò hoạt động tiêu khiển, đối với hắn đã từng sinh hoạt tại thế kỷ hai mốt của loài người mà nói thật sự là một việc vô cùng khó, trước kia đều là Bối Nạp Đức chủ động mở miệng trêu chọc hắn vì vậy cùng hắn đấu võ mồm cũng xem như giải trí, hôm nay không biết người kia ăn nhầm cái gì, từ lúc bắt đầu ăn cơm sắc mặt có chút khó coi, hắn không mở miệng Tiếu Dương cũng không muốn tự tìm phiền toái.
“Chán sao?” Bối Nạp Đức bỗng nhìn thấy tinh thần sa sút chìm xuống của Tiếu Dương, không nhịn được hỏi.
Quả nhiên ăn nhầm đồ vật rồi, cư nhiên bắt đầu quan tâm hắn, “Dã nhân các ngươi ở nơi này vào buổi tối sẽ không có chuyện gì làm, đương nhiên là nhàm chán, quả nhiên các trò tiêu khiển của dã nhân rất thiếu thốn.”
“Trò tiêu khiển là cái gì?” Mắng hắn dã nhân, hắn cư nhiên không tức giận?
“Trò tiêu khiển chính là các hoạt động có thể khiến cho người cảm thấy khoái trá, tỷ như tốt nhất là xem phim trên mạng , à , quên đi, đấy đều là công nghệ cao, dã nhân các ngươi sẽ không biết đâu.”
“Hmm? Mặc dù ta quả thật không biết cái trò tiểu khiển ngươi nói là gì, nhưng buổi tối có thể làm cho người ta cảm giác khoái trá thì bọn ta nơi này cũng có ~ “
“Các ngươi nơi này có thể có cái gì? Khá là khó khăn nếu muốn mọi người ra khỏi cửa để tán gẫu cùng nhau?”
“Muốn biết?”
“Mặc kệ ngươi, ta không quan tâm.” Đừng uy hiếp ta ~
Bối Nạp Đức chậm rãi đi tới chỗ hắn, khom người, hạ thắt lưng đem cánh tay chống đỡ tại hai bên đầu hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Ta lại muốn nói cho ngươi…”
Tiếu Dương trầm mặc một hồi, đột nhiên từ ném xuống một nửa trái cây gặm rồi mạnh mẽ phát lực đứng lên bỏ chạy, “Không cần ta không muốn biết!”
Chưa kịp chạy được một bước đã bị nam nhân phía sau, một phen lực đạo nắm thắt lưng hắn, nhân tiện đè xuống, đem Tiếu Dương áp quay về trên tấm đệm da thú, “Nhưng ta lại muốn cho ngươi biết.”
Thanh âm nam nhân đùa giỡn trêu chọc bên tai vang lên, thở ra nhiệt khí thẳng tắp phun vào lỗ tai hắn.
“Khốn kiếp, ngươi là một kẻ vô lại, quả nhiên tâm ngươi không tốt đẹp gì, buông ông mày ra, ông mày là nam!” Tiếu Dương liều mạng giãy dụa, thật sự muốn quăng thân thể đang đặt ở trên người hắn kia, bất đắc dĩ nam nhân vóc người so với hắn còn cao lớn hơn, cũng không bị sức lực tay chân hắn lay động được, đem bản thân giãy dụa đến không còn chút sức lực, một cánh tay liền giữ chặt bản thân ở bên hông vững vàng, sau đó đem lưng hắn dựa sát vào trong lòng ngực.
“Đừng nhúc nhích!” Phía sau, thanh âm trở nên khàn khàn, Tiếu Dương lập tức cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích, hắn cảm thấy phía sau thắt lưng đang bị một vật cứng rắn cạ cạ vào, làm nam nhân Tiếu Dương rất rõ ràng vật đó là cái gì.
“Cái kia… Cái kia nếu ngươi muốn ta có thể đi trước, tránh chỗ khác, để ngươi tìm năm cô gái giải quyết một chút không nên kìm nén, nói chung kìm nén không tốt đối với thân thể.” Tiếu Dương bắt đầu nói linh tinh.
“Ha hả, nhưng ta nghĩ muốn tìm ngươi giải quyết?” Cảm thấy khối thân thể dưới thân cứng ngắc, đôi mắt xấu xa nhìn vào thắt lưng người nọ, quả nhiên, khuôn mặt kia liền trở thành một màu hồng nhạt rồi đến tai, Bối Nhĩ Đạt nhìn trước mắt một màu hồng, vành tai như muốn lấy máu, ánh mắt liền tối tăm, tay không tự chủ được bao phủ lên cái cổ trắng noãn nhẹ nhàng mà vuốt ve, dưới người thân một trận run rẩy, Bối Nhĩ Đạt hài lòng gật đầu, quả nhiên xúc cảm giống như tưởng tượng, rất tuyệt.
“Đừng, ngươi buông tay, sắp đè chết ta rồi…”
Đau? Bối Nhĩ Đạt vội vàng buông lỏng lực đạo, quả nhiên mới buông lỏng một chút, tiểu giống cái giảo hoạt liền xoay người thoát ra khỏi ngực hắn, Bối Nhĩ Đạt nổi giận, “Muốn chạy?” Chân dài duỗi ra dùng sức ngăn chặn Tiếu Dương, hai cái đùi lần nữa lại phủ lên người.
Tiếu Dương đến ruột non cũng hối hận rồi như vậy càng không xong, trực tiếp mặt đối mặt bị người đặt ở dưới thân, hơn nữa nhìn mặt người kia hình như bị mình chọc giận.
“Đại ca, ta sai rồi ta không nên chạy, ngươi thả ta đi đi, ngươi là thủ lĩnh bộ lạc, chỉ cần ngươi muốn giống cái nào cũng có thể a~, ta chỉ là một tiểu công nhân dọn vệ sinh không xứng với đại ca ngài đâu~, tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt, bá vương ngạnh không phải muốn thượng cung ngay là được…”
Bối Nhĩ Đạt không muốn nghe hắn nói nhảm, trực tiếp cúi đầu chắn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải không ngớt kia, đương nhiên dùng chính miệng mình.
Xúc cảm trên môi mềm mại làm tâm hắn rung động, ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn tuyệt vời kia, càng không ngừng mút vào nhẹ nhàng cắn, giống như nhấm nháp một quả trái cây ngon nhất.
“Đừng… Buông ra…” Tiếu Dương miệng hé ra, một cái lưỡi linh hoạt lưỡi liền nhân cơ hội tiến vào, không ngừng khuấy động trong miệng hắn, đảo qua răng nanh tạo nên cảm giác tê dại khiến hắn không nhịn được mà rên rỉ.
Nghe được tiếng rên rỉ yếu ớt, Bối Nhĩ Đạt hài lòng khóe miệng cong lên, tấn công càng mạnh mẽ, một tay duỗi đến sau đầu Tiếu Dương, dùng sức đưa đầu hắn hướng về phía mình, hàm răng đầu lưỡi càng kịch liệt tàn phá bừa bãi trong miệng hắn, nước miếng hỗn hợp giao hòa lẫn nhau, giống như muốn đem cả người dưới thân nuốt vào trong bụng.
Tay kia yên lặng luồn dưới quần áo, chạm vào làn da mềm mịn. Làn da mềm mại tinh tế khiến hắn hận không thể mọc thêm cánh tay, bàn tay to không kìm được vuốt ve qua lại trên người Tiếu Dương.
Tiếu Dương bị ép há to miệng chấp nhận hôn môi nam nhân, nước miếng không kịp nuốt xuống liền theo khóe miệng chảy xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ mê man, hô hấp lộn xộn càng thêm *** mỹ. Bàn tay to thô ráp lướt qua làn da hắn mang đến cảm giác run rẩy càng chân thật, Tiếu Dương không nhịn được giơ tay kéo bàn tay đang làm loạn trên người, dùng sức muốn hất nó ra.
Một màn hành động này chắc chắn càng khơi dậy lửa giận nam nhân, bàn tay kia liền sử dụng lực mạnh trên người mà vuốt ve, hàm răng cũng trừng phạt mà hung hăng cắn một cái trên môi hắn.
“Đau ~~” nghe thấy Tiếu Dương đau đến hút khí, nam nhân rốt cục rời đi bờ môi hắn, kéo ra một sợi chỉ bạc mập mờ, Bối Nhĩ Đạt nhẹ nhàng liếm chất lỏng bên mép Tiếu Dương, chứng kiến môi bị cắn sưng đỏ, quả nhiên chảy ra máu, “Ai cho ngươi lộn xộn, nhìn xem, chảy máu rồi.”
Tiếu Dương tức giận thiếu chút nữa thổ huyết, “Không biết là tên hỗn đản nào cắn lão tử chảy máu!!”
Bối Nhĩ Đạt liếm liếm môi Tiếu Dương, “Ngươi không giãy dụa, ta sao lại dùng sức cắn ngươi.”
Gì? Đáng đời? Không giãy dụa chẳng lẽ cho ngươi bạo cúc?
Tiếu Dương trừng mắt nhìn kẻ đáng giận kia hung ác nói, “Lăn xuống cho lão tử … A ~~~ đừng… Dừng tay!!”
“Đừng dừng tay? Tốt, ha ha.” Ngón tay càng thêm dùng sức ,kéo duỗi vuốt ve điểm nhỏ trước ngực Tiếu Dương, ác ý liền nổi lên, dùng móng tay hung hăng bóp…
“A!!!!”
Bối Nhĩ Đạt đầu đầy hắc tuyến, “Ngươi kêu cái quái gì vậy!”
“Đau chết người, tên hỗn đản này!!”
“Đau? Ta liền liếm liếm cho ngươi.” Bối Nhĩ Đạt hớn hở xé quần áo Tiếu Dương, liền ngậm tiểu đậu đỏ (nhũ tiêm) bị hắn bóp đến sưng đỏ đứng thẳng.
“Ngươi câm mồm cho ta … Tránh ra, ngươi hút cái rắm hả, lão tử cũng không phải mẹ ngươi… . A ~~ nhẹ một chút, nhẹ một chút, đừng cắn, đau.”
Bối Nhĩ Đạt dùng hàm răng ngậm tiểu đậu đậu, môi hé mở: “Nếu còn mắng, ta sẽ cắn ngươi!”
Tiếu Dương cả người hít sâu, dáng vẻ kìm nén, “Ngươi dám dùng sức mạnh với ta, ta liền tố cáo ngươi tội đánh lén cảnh sát, ỷ mạnh mà cưỡng gian, kiện ngươi cố ý gây thương tích, kiện ngươi cho đến táng gia bại sản, kiện ngươi cho ở trong tù suốt cả đời luôn!” Lập tức thần sắc lại biến đổi đáng thương hề hề, mở miệng, “Cái kia, ta không muốn ngươi làm, cũng không phải không thoải mái? Cái kia cũng không phải không bằng cùng nhau làm, ngươi xem nếu không thì ngươi chờ một chút? Nhìn ngươi anh minh thần võ như vậy, người gặp người thích, có lẽ lúc nào đó ta sẽ thích ngươi, đến lúc đó hai ta lưỡng tình tương duyệt, thuận theo nước chảy thành sông, một người nguyện đánh một người nguyện kề bên cuối cùng đều là đại hoan hỉ đúng không?”
Bối Nhĩ Đạt đành phải hơi hé miệng, bình tĩnh nhìn Tiếu Dương, mặc dù nói hưu nói vượn nhưng trong con ngươi trong veo không có một tia hoảng sợ, chỉ có kiên định cùng quật cường, tiểu tử kia thật sự không giống người thường .
Bối Nhĩ Đạt cười bí ẩn, nhẹ nhàng mà hôn xuống trán Tiếu Dương, “Được rồi ngươi thắng. Yên tâm, ta không làm tiếp. Nhưng ngươi phải hiểu được, đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, cho nên không được nghĩ tới chạy trốn? Rồi sẽ có một ngày ngươi cam tâm tình nguyện nằm dưới thân ta ~ “
Biết được dã tâm của ngươi, ta không chạy trốn mới là đứa ngu, cam tâm tình nguyện nằm dưới thân ngươi? Nếu ngươi thích cưỡi thì đã làm rồi, bản thân ta vốn có thể thỏa mãn ngươi. Nguy cơ được giải trừ, Tiếu Dương rốt cục an tâm, nam nhân này mặc dù tính cách ác liệt nhưng nói chuyện rất chắc chắn, ít nhất hôm nay mình được an toàn.
Bất quá, móng vuốt của ngươi để đây làm chi!!