Khi Văn Nghiễn trở lại thì bé ngoan Bạch Đào vẫn đang nằm trên giường nhìn trần nhà, nghe thấy động tĩnh lập tức ngồi dậy, hướng về phía anh nở nụ cười:
“Ngươi trở lại rồi.”
Văn Nghiễn xách theo một bọc lớn:
“Ta không biết ngươi thích ăn cái gì nên mua mỗi thứ một ít.”
“Nhiều như vậy a?” Bạch Đào đến gần xem, chọn một bao khoai chiên mở ra ăn: “Ta không kén ăn, thế nhưng ta sợ ta ăn không hết.”
Văn Nghiễn thay cậu lau đi miếng khoai vụn bên khóe miệng:
“Không sao, ăn không hết thì để đến ngày mai mang về ký túc xá. ”
Văn Nghiễn cách cậu rất gần, nhất thời Bạch Đào có thể cảm thụ được hô hấp của anh phả trên má cậu, mặt cậu đỏ lên, hơi lui về phía sau tránh tránh Văn Nghiễn, ngập ngừng nói:
“Ta… Ta có thể tự mình đến.”
Văn Nghiễn đứng dậy cấp đủ không gian cho Bạch Đào, Bạch Đào không phải rất đói, ăn hai gói khoai chiên liền vào phòng vệ sinh để rửa tay, lúc cậu đi ra thì Văn Nghiễn đã nằm trên giường nhắm mắt lại.
Bạch Đào đứng ở đó có chút do dự, cậu ấn tượng với Văn Nghiễn chỉ dừng lại là một đồng học rất tốt thôi mà không phải là một alpha rất tốt, giờ cậu mới hiểu được vừa nãy Văn Nghiễn nói cậu là một omega là có ý gì.
Bạch Đào lên giường, nằm cách xa Văn Nghiễn, cũng may cái giường này rất lớn, không đến mức chật chội
Bạch Đào vừa nãy đã ngủ một giấc, bây giờ còn chưa buồn ngủ, cậu nằm ở trên giường hồi tưởng lại nội dung vở kịch trong sách xem ở thư viện trưa nay, thế nhưng cậu nghe thấy tiếng hít thở của Văn Nghiễn gần trong gang tấc, nội dung vở kịch vừa mới nhớ lại liền bị đánh loạn.
Cậu xưa nay chưa từng mất tập trung như thế
Văn Nghiễn dường như đã ngủ say, hừ một tiếng trở mình, cánh tay hạ lên trên eo của Bạch Đào. Bạch Đào cả người cứng ngắc, động cũng không dám động. Văn Nghiễn dùng lực một chút thì Bạch Đào liền bị kéo về phía sau, bị Văn Nghiễn ôm vào trong lồng ngực.
Thân nhiệt của alpha so với omega cao hơn một chút, máy điều hoà trong phòng để nhiệt độ khá thấp, lúc nãy Bạch Đào cảm thấy hơi lạnh còn bây giờ cậu bị Văn Nghiễn ôm, lưng cậu sát ngay lồng ngực của anh, nhiệt độ ấm nóng của alpha truyền vào thân mình hơi lãnh của cậu
Nóng quá, Bạch Đào cảm giác cơ thể mình đang ra mồ hôi, tâm cậu đập bịch bịch lợi hại, bên tai ngoại trừ tiếng hít thở của Văn Nghiễn gần trong gang tấc thì còn lại là tiếng tim đập thình thịch của mình.
Cậu thử tránh tránh một chút, nhưng cậu vừa mới có động tác, tay trên eo ngay lập tức đem cậu siết càng chặt hơn
Tay Văn Nghiễn vỗ vỗ bụng Bạch Đào hai lần.
Khoảng cách này quá gần quá thân mật.
Trên trán Bạch Đào trên lấm tấm mồ hôi, cậu muốn hất tay Văn Nghiễn ra khỏi người cậu
Trước đây cậu cũng không biết bên hông của cậu có máu buồn, hiện tại tay Văn Nghiễn đặt ở chỗ đó còn động động, cậu liền cảm giác có chút ngứa.
Cái cảm giác này giống như là lông tơ không ngừng ma sát da thịt, thật sự chỉ có một chút ngứa, yếu ớt nhưng không thể không để ý
Quá dằn vặt người.
Bạch Đào cầm lấy tay Văn Nghiễn, hơi dùng sức muốn không quấy rầy anh để tay anh ra chỗ khác
Bạch Đào vừa mới động thì tay liền bị Văn Nghiễn nắm chặt.
Văn Nghiễn lại gần, môi của anh ngậm lấy vành tai của cậu. Hô hấp ẩm ướt xuyên qua tai, cả người Bạch Đào thiếu chút nữa mềm nhũn ra
“Đừng nhúc nhích, bé ngoan mau ngủ.”
Thanh âm của anh vốn là êm tai, hiện tại lại mang theo giọng mũi trầm thấp thì càng thêm mê hoặc liêu nhân.
Gương mặt của Bạch Đào ngay lập tức nóng lên, trái tim đột nhiên chấn động, đập thình thịch thình thịch
Cậu thả nhẹ âm thanh, đối Văn Nghiễn nói:
“Ngươi đừng ôm ta, ta ngứa…”
Âm cuối của cậu kéo rất dài, như làm nũng như cầu người, mang theo vài phần ngây thơ si khờ, thực sự là, khiến người không thể từ chối
Bạch Đào cảm giác cánh tay bên hông đột nhiên cứng đờ, Văn Nghiễn thả lỏng tay nhưng vẫn vòng qua eo Bạch Đào, ngón tay thuận theo eo của Bạch Đào chậm rãi sờ lên trên, hỏi cậu:
“Nơi nào ngứa? Ta giúp ngươi gãi gãi?”
Ngón tay nhẹ nhàng ma sát da thịt, thoáng qua liền dịch đến một chỗ khác, dư âm bên này mới nổi lên, ngón tay liền sờ tới da thịt bên kia, cậu cảm giác mình thật giống như biến thành tai nghe bị rối dây, mà Văn Nghiễn đang gỡ dây bị rối
Bạch Đào đầu óc choáng váng, bên eo không ngừng nổi lên ngứa ngáy biến thành dòng điện tê dại chạy khắp tứ chi bách hài của cậu, đầu óc choáng váng, lý trí dường như biến mất, mặt cậu đỏ đến lợi hại, hô hấp có hơi gấp, trong đôi mắt đã ngậm thủy, không biết hiện tại phải làm sao.
“… Ngươi, đừng…”
Bạch Đào đè lại tay Văn Nghiễn đang làm loạn bên eo mình lại, quay đầu nhìn anh
Ánh mắt của anh thanh tỉnh, không giống như người bị đánh thức mà hoang mang, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không ai mở miệng nói chuyện.
Một lúc sau Văn Nghiễn mới hỏi:
“Tại sao khóc?”
“A?” Bạch Đào khịt khịt mũi, trong giọng nói mang vài phần nức nở: “Ta, ta chính là…”
Vành mắt cậu hồng hồng, nước mắt đong đầy khiến người càng muốn bắt nạt cậu hơn
“Ngươi đừng sờ ta, thật ngứa.” Cậu nói rất nhỏ
“Tại sao? Là ngươi nói ngứa ta mới giúp ngươi gãi a” Văn Nghiễn nói đến chân thành
“Ta… Ta…” Bạch Đào nói không ra lời, cậu cảm giác logic của Văn Nghiễn có vấn đề, thế nhưng đầu óc của cậu bây giờ còn đang choáng váng, không biết vấn đề ở chỗ nào cũng không biết nên làm gì phản bác.
Cậu quýnh lên, nước mắt càng nhiều, liền lông mi đều có chút ẩm ướt.
“Tại sao lại khóc?”
Văn Nghiễn than một tiếng, thân thủ giúp cậu lau đi nước mắt:
“Hảo, ta không sờ ngươi, bé ngoan mau ngủ đi.”
“Vậy ngươi có thể cũng đừng ôm ta được không?”
Bạch Đào nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Tại sao không thể để cho ta ôm ngươi ngủ?” Văn Nghiễn chậm rãi hỏi
“Bởi vì…bởi vì ngươi là một alpha.”
Bạch Đào lúc nói lời này cũng có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Văn Nghiễn:
“Chúng ta phải phải giữ khoảng cách.”
“Hả?” Văn Nghiễn nhìn Bạch Đào, sau đó sắc mặt khổ não nói: “Nhưng lúc ngủ ta có một cái tật xấu là không ôm gì đó ta ngủ không yên.”
“Ngươi ngủ còn có tật xấu này?”
Bạch Đào có chút không tin được. Văn Nghiễn là một alpha mà lúc ngủ phải ôm đồ vật mới có thể ngủ được?
Văn Nghiễn sắc mặt thản nhiên, không nhìn ra có vấn đề gì:
“Đúng a, cho nên đêm nay ngươi liền để ta ôm một chút đi.”