Tuy rằng vẫn còn bị người ta gọi một tiếng ” Thiếu Niên “, nhưng Kinh Thiên Minh lúc này đã là một danh kiếm khách kiếm pháp xuất chúng. Người thích nhất vẫn là Nguyệt nhi, người muốn đánh bại nhất vẫn là Hạng Thiếu Vũ.
Cái gọi là danh kiếm khách, chữ “ Danh” kia hiển nhiên có nghĩa là tiếng tăm vang dội... theo một phương diện nào đó thì Kinh Thiên Minh coi như đạt được một trong những mục tiêu của mình, muốn được nổi danh... Bất quá việc tiếng tăm vang dội này, có nghĩa là người biết đến ngươi càng lúc càng nhiều, phiền phức theo đó mà đến cũng càng lúc càng nhiều.
Đối với Kinh Thiên Minh mới có hơn chục năm tuổi đời này mà nói, thực ra hắn cũng chẳng qua là may mắn vì sinh ra trong gia đình có phụ thân nổi danh, lại rất may mắn mà được kiếm khách nổi danh – bằng hữu của cha hắn khi còn sống tìm được, sau đó còn rất may mắn được quen biết những nhân vật như Yến quốc công chúa, thiếu chủ Hạng gia. Đương nhiên, hắn đồng thời cũng rất may mắn bị Tần vương Doanh Chính vĩ đại kia chú ý, bị Vệ Trang nổi danh kia truy sát...
Đa phần những người có cuộc sống bình thường đều sẽ đem tính cách của loại người có cuộc đời như thế xác định là ” Truyền kì tính”, hơn nữa đồng thời còn đối với những người từng trải qua bao thăng trầm này tràn đầy ngưỡng mộ ao ước. Chỉ là tự bản thân người gặp phải cảnh ngộ ấy thực ra lại rất khát khao một cuộc sống của người bình thường. Sự thực ấy, trong lịch sử thường đều bị lãng quên không nhắc đến...
Chưa từng mảy may nghĩ đến bản thân mình sẽ được ghi lại trên lịch sử như thế nào, thiếu niên danh kiếm Kinh Thiên Minh trước giờ đều cho rằng nghĩ nhiều chuyện quá sẽ làm đầu nổ tung, lúc này đang rất không cam lòng mà đầu trùm khăn, nửa người trốn sau bụi cây rũ xuống đường. Bởi vì tuy rằng hắn không muốn đi tìm rắc rối, thế nhưng rắc rối thường lại rất hay chủ động tìm đến cửa. Đương nhiên, thiếu niên danh kiếm khách Kinh Thiên Minh đã từng thanh minh, việc này tuyệt đối cùng với tính cách quá sôi nổi và đầu óc đơn giản của hắn một chút cũng không có quan hệ.(Khụ...!)
Thế nhưng kinh nghiệm cho thấy loại đầu óc lúc nào cũng không chịu suy nghĩ sẽ đến nỗi thoái hoá đi như thế này, vào những lúc bình thường cũng sẽ trở nên đặc biệt linh hoạt. Vì vậy Kinh Thiên Minh không chút giật mình khi phát hiện mình đã lạc đường, sau đó lại rất giật mình phát hiện trong tầm mắt của mình đang bị cây cỏ che khuất tựa hồ xuất hiện một bóng người mặc tử sam vô cùng tiên diễm ( tươi đẹp).
“Thiếu Vũ!”- Kinh Thiên Minh thiếu chút nữa là bật người đứng dậy, phản ứng đầu tiên là muốn trực tiếp dồn sức tấn công qua ( Dạ em Minh đánh lén em Vũ thành quen rồi ạ, cho nên vừa gặp đã muốn oánh lén), bất quá, cự ly này có hơi xa chút...
Sở dĩ là tự mình gây chuyện xong (bó tay) chay loạn một hồi vậy mà hình như lại chạy tới địa bàn của Hạng gia...( đây dù sao cũng không phải mới một hai lần ||||) Kinh Thiên Minh dừng bước, lén lút từ phía sau lùm cây ngó ra ngoài, chỉ thấy trên bãi đất trống trải bên ngoài có một đám người, có vẻ đều là gia tướng của Hạng gia.
Tay phải vô thức nắm chặt chuôi kiếm, Kinh Thiên Minh bắt đầu suy nghĩ phương pháp hay nhất làm Hạng Thiếu Vũ chú ý.
Ném đá... biện pháp này dùng vài lần rồi, không sáng tạo.
Ném bội kiếm...Tiện tay ném sang thì chẳng có uy lực gì, mà bách bộ phi kiếm thì còn chưa có luyện tốt... |||||
Ném cành cây? Kinh Thiên Minh đang ở trạng thái ngồi vẽ vòng vòng trên mặt đất, đầu óc hoàn toàn chìm trong câu hỏi “ Ném cái gì”...
“Quên đi, cứ trực tiếp đi qua đi thôi.”- Cuối cùng đành phải thôi tự hỏi, Kinh Thiên Minh đứng bật dậy.
Khổ nỗi, mới ngập tràn khí thế bước nhanh được một bước, Kinh Thiên Minh liền bi ai phát hiện bàn chân mình vướng vào một rễ cây mây rất to rất chắc, sau đó càng thêm bi ai phát hiện mình vì thế mà mất thăng bằng, từ phía sau lùm cây lăn ra, trở mình quăng tới...
Lại còn không nghiêng không lệch không xa không gần vừa vặn dừng dưới chân tên Hạng Thiếu Vũ kia! Trong lòng mắng to, vừa định đứng thẳng dậy, Thiên Minh lại nghe thấy ngoài tiếng cười của Thiếu Vũ còn có tiếng bước chân dồn dập cùng một loạt tiếng hô
“ Có thích khách, bảo vệ thiếu chủ!”
“Cái gì? Ta là thích khách?”- Bộ dạng lười biếng quỳ trên mặt đất trước tiên đảo mắt xem thường một cái, Thiên Minh ngẩng đầu hướng Thiếu Vũ nhếch khoé miệng bày ra một nụ cười vui vẻ, đột nhiên tư thế nhanh như chớp nhảy dựng lên, kiếm rút khỏi vỏ cùng lúc hai chân hướng chân Thiếu Vũ quét tới, động tác rất hanh, chiêu thức chính xác đáng để người ta tán thưởng.
Nhìn trời, buông tay, vai Thiếu Vũ rung lên lui về phía sau một bước nói
“Mỗi lần đều là kiểu đánh lén cũ, ngươi không học được cái khác a?”
“Cứ có thể đánh bại ngươi là được, ngươi quản ta dùng cách thức gì!”- Đang lúc nói chuyện, Thiên Minh lại liên tục đâm hơn mười kiếm, khiến Thiếu Vũ liên tục lui về phía sau
Đám gia tướng ngơ ngác vây quanh, khe khẽ nói nhỏ
“Hiện tại rốt cuộc có phải đến bảo hộ thiếu chủ không a? Vị thiếu niên kia hình như là bằng hữu của thiếu chủ.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Đột nhiên một trận lãnh khí kéo tới, chúng gia tướng nhìn lại, nguyên lai là Phạm Tăng, vội vã chắp tay
“Phạm sư phụ.”
Thấy Phạm Tăng mặt không đổi sắc, âm thanh của đám người hạ thấp xuống, có tên gia tướng lớn gan liền chỉ vào Thiếu Vũ cùng Thiên Minh đang kiếm đến quyền đi bên kia hỏi
“Phạm sư phụ, ngài xem chúng ta có nên đi hỗ trợ không?”
Phạm Tăng liếc một cái, mặt vẫn không cảm xúc nói- “Không cần. Các ngươi tự mình để ý mấy cục đá chút.”- Xong liền bỏ đi.
“Chú ý cục đá...?”- Bọn gia tướng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt mờ mịt.
Mấy trăm chiêu qua đi, kiếm của Thiên Minh sớm đã bị Thiếu Vũ đá bay, hai người nắm đầu vai đối phương, lăn trên mặt đất đánh thành một đống. Thiên Minh nắm được một điểm sơ hở, áp trụ Thiếu Vũ, đắc ý cười ha ha lên, thế nhưng còn chưa kịp cười hai tiếng, lại bị Thiếu Vũ nắm chân quật mình xuống dưới...
Đám gia tướng tự giác đứng xa bên ngoài quan sát, trên mặt ba phần mờ mịt bảy phần xem diễn trò
“Này, ngươi xem thiếu chủ bọn họ hình như đánh rất vui vẻ a.”
“Đúng vậy, ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy bộ dạng thiếu chủ vui vẻ như thế.”
“Ta cũng vậy ta cũng vậy! Thiếu chủ tuy rằng tuổi không lớn, thế nhưng từ nhỏ bộ dạng vẫn rất chín chắn rất hiểu chuyện. Vẻ mặt thoải mái như hôm nay, thật đúng là lần đầu thấy.”
Kinh Thiên Minh cùng Hạng Thiếu Vũ gặp lại lần này, vẫn cứ kết thúc bằng đại chiến cục đá. Phạm Tăng sớm đã đoán trước liền lẩn đi rất xa, còn đám gia tướng trên đầu mọc rất nhiều cục u, cuối cùng cũng hiểu rõ hàm nghĩa thực sự của câu “Chú ý cục đá”... ( Vâng, hai bạn trẻ lấy đá chọi nhau, chỉ khổ cho các bác gia tướng bên ngoài lãnh đạn ạ)
Bắt đầu từ chương này trở đi mạch truyện không còn vui vẻ nhẹ nhàng như ban đầu nữa, một cái kết cũng không biết nên nói là vui hay buồn, nhưng so sáng, tớ lại thích phần này hơn. Khi đọc truyện tớ quan tâm nhất là lúc đọc hết những dòng cuối cùng thì cái gì sẽ còn lưu lại trong tâm trí mình. Có rất nhiều tác phẩm đọc xong rồi lại quên ngay, chẳng có gì đáng nhớ. Lại có những tác phẩm đọc xong mà lòng còn bồi hồi ngây ngẩn mãi, với tớ thì, đây là một tác phẩm như thế, đọc đến cuối cùng vẫn còn cảm thấy luyến tiếc, xót xa xho hai con người đó!
Nội dung phần hai vì chủ yếu được viết dựa theo dòng ký ức của Thiên Minh cho nên đứt đoạn và có nhiều điểm khó hiểu. Thật ra chương một cũng thế nhưng không đáng kể thôi. Viết xong hai phiên ngoại cuối cùng tác giả có viết phần giải đáp thắc mắc. Cho nên nếu mọi người đọc thấy có gì khó hiểu thì chịu khó chờ phần giải đáp cuối cùng nha ^^