Một thiếu nữ sở hữu vẻ đẹp chim sa cá lặn, làm đốn tim bao thiếu công tử của Bắc thành giờ đây đang ngồi thẫn thờ, ánh mắt suy tư ngắm nhìn vầng trăng khuyết.
Sau khi từ rừng Phù Vương trở về, bóng lưng hắc y nam tử cùng ánh mắt sắc lạnh đấy cứ ám ảnh Vũ Ngưng mãi. Thân là đệ nhất thiên tài của Bắc thành đứng đầu trong tứ thành, ánh mắt của nàng sớm cao hơn trời, vậy mà giờ đây lại bị một nam tử đeo mặt nạ bí ẩn làm cho nhớ mãi không quên.
- Ngưng nhi... này, Ngưng nhi! Con sao vậy?
- Dạ! Mẫu thân đến thăm Ngưng nhi có chuyện gì ạ?
- Ngươi nhưng suy nghĩ gì mà thất thần nãy giờ, ta gọi mãi cũng không đáp.
- Thưa mẫu thân, nữ nhi chỉ đang nghĩ về Bắc Thành Chiến sắp diễn ra thôi.
- Nha đầu nhà ngươi chăm chỉ tập luyện nhưng là phải chú ý bản thân sức khỏe đâu, đừng cố quá lại thành quá cố.
- Dạ vâng, nữ nhi sẽ chú ý.
- Được rồi, tí nữa ta sẽ bảo Hạnh nhi mang chút thảo dược để ngươi bồi bổ. Mà bỏ qua chuyện này, hôm nay nhà ta có khách đến nhà, cha ngươi...
Bắc Thành Chiến, hắn mạnh như vậy, chắc sẽ tham gia mà nhỉ?
Thiếu nữ ngồi ngơ ngác xuất thần, khóe môi khẽ cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp, ánh mắt lấp lánh nhìn về những vì tinh tú trên cao. Cảnh tượng đẹp như trong mộng.
Lần tới gặp lại ngươi sẽ là cảnh tượng kinh diễm bực nào đây! Ta... thế nhưng có chút không chờ đợi kịp rồi.
Cảm giác chờ mong bỗng xâm chiếm lấy tâm trí, nhẹ nhàng, chậm chạp mà cũng thật... sâu sắc.
_____Rừng Phù Vương_____
- Tiểu tử thối, trả lại đồ lại cho lão tử!
- Các ngươi có vẻ vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại của mình nhỉ? (nụ cưới ác ma)
- Vậy để ta nói cho nghe. A! HỰ!
- Ta nguyện làm trâu làm bò cho ngươi a! Làm ơn tha cho ta!
- Bây giờ mới biết hối hận, vừa rồi không phải còn hùng hồn lắm sao. (cười đểu)
- Đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắt không tròng dám bất kính với đại nhân.
- Được rồi, nói nghe chút ngươi tên gì, lai lịch ra sao?
- Tiểu nhân họ Trương tên Đại Sơn,32 tuổi, là một tiểu tặc ở vòng ngoài rừng Phù Vương.
- (nheo mắt đầy nghi ngờ)32 tuổi? Già vậy mà ngươi mới là Linh Đồ cấp 9 trung kì thôi sao? Ngươi không nói dối ta đấy chứ.
Tôn Thiên Thành thật rất bất ngờ, các sinh linh khác ở thế giới này đều tu luyện chậm vậy sao. Nên nhớ, hắn cũng mới bắt đầu tu luyện 3 năm từ khi đến đây mà thôi. Xem ra, hắn còn đánh giá hơi cao về thế giới này.
Trương Đại Sơn giờ đây bỗng thấy hối hận vô cùng vì đã trêu chọc vị tiểu tổ tông này.
Thiên phú tu luyện của hắn tuy không phải là thiên tài nhưng ở tầng lớp bình dân thì cũng đã được coi là nổi trội rồi nha. Linh Đồ cấp 9 ở các trấn nhỏ cũng đã là đỉnh cấp thực lực rồi. Không ngờ trong mắt tên tiểu tử mới khoảng 14 này ta vậy mà bị khinh bị dã man.
Mặc cho Trương Đại Sơn đang vô cùng ủy khuất, Tôn Thiên Thành vẫn treo lên khuôn mặt gợi đòn của mình.
- Được rồi, mặc dù tu vi chưa đạt yêu cầu nhưng thôi, ta miễn cưỡng thu lưu ngươi vậy.
Mặc dù trong lòng đang thầm chửi rủa Tôn Thiên Thành 18 lần, ngoài mặt Trương Đại Sơn vẫn làm một bộ dáng vui mừng nịnh hót:
- Đa tạ chủ nhân thu lưu, lão Trương ta nguyện ý vì chủ nhân xông pha khói lửa.
- Gọi ta là thiếu gia.
- Dạ vâng, thưa thiếu gia.
- Được rồi, giờ nói một chút vấn đề chính, ngươi biết đường từ đây đến Bắc thành không?
- Hả, Bắc thành? Chẳng lẽ chủ nhân định đến Bắc thành tham gia Bắc Thành Chiến?
- Bắc Thành Chiến, có ý tứ. Nói ta nghe xem nào.
Sau khi nghe Trương Đại Sơn giải thích suốt hơn một canh giờ, Tôn Thiên Thành đại khái đã nắm rõ quy tắc tham gia Bắc Thành Chiến và cả sơ lược về thế giới này.
Nơi đây là Linh giới. Một nơi mà bất kỳ loài sinh vật nào đều có thể tu luyện.
Tiếp đó, tại thế giới này có 2 đại lục và vô số đảo nhỏ tụ tập làm một cái thế lực, gồm: Tinh Vân đại lục và Hàn Tiên đại lục.
Cả hai đều được bao quanh bởi Vô Tận Chi Hải và do nhân loại làm chủ.
Hàn Tiên đại lục do Hàn Quốc làm chủ, lấy Hàn Yến nữ hoàng vi tôn, xung quanh là các tiểu quốc,.
Đại lục Tinh Vân liền là yếu hơn một ít, nơi đây chia làm tứ quốc:
Đông có Bạch Hổ quốc
Tây có Huyền Vũ quốc
Bắc có Chu Tước quốc
Nam có Thanh Long quốc
Tuy rằng, suốt hàng trăm năm nay, mặt ngoài có vẻ thuận hòa nhưng giữa nhân loại vẫn luôn xảy ra nhiều mâu thuẫn, xích mích. Nhất là tại đại lục Tinh Vân.
Bạch Hổ Quốc do hoàng gia nắm quyền.
Thế lực đứng thứ hai là tứ thành, gồm:
Bắc thành cai quản phía Bắc
Đông thành cai quản phía Đông
Tây thành cai quản phía Tây
Nam thành cai quản phía Nam
Còn hoàng gia cai quản thủ đô trung tâm.
Trong tứ thành, Bắc thành, nơi hắn đang hướng đến, liền là mạnh nhất.
Mà mười năm một lần, ở mỗi thành và thủ đô sẽ tổ chức một lần khảo thí để chọn ra năm thiên tài đứng đầu.
Sau đó là Bạch Hổ chiến, các thiên tài được chọn từ mỗi thành và thủ đô sẽ tham gia đại hội này.
Ba thiên tài đứng đầu sẽ đại diện cho Bạch Hổ quốc tham gia Tứ Quốc Hội Tụ.
Tam quốc còn lại động dạng cũng tiến hành như thế.
Mà người chiến thắng cuối cùng vô luộn là danh khí, địa vị hay tài nguyên đều là những cái kia thua cuộc thiên tài xa xa không thể so sánh.
Chiến thắng, ngươi liền là mạnh nhất thiên kiêu, yêu nghiệt nhất thiên tài.
Lúc trước, xung quanh ngươi liền vắng vẻ bao nhiêu sau đó liền tấp nập bấy nhiêu.
Thua cuộc, dù ngươi thiên phú có cao bao nhiêu, thực lực lại mạnh cỡ nào, ngươi sẽ luôn chỉ là cái bóng của kẻ chiến thắng. Tất cả mọi người sẽ đều nhớ tới ngươi đã thua.
Một giây trước, người người đều tung hô, khen ngợi, nịnh nọt ngươi nhưng chỉ qua một vài khắc thời gian, ngươi sẽ phát hiện tất cả bọn họ đều đang tại đằng kia, bên kẻ đã đánh bại ngươi.
Bản thân là một thiên tài, không một kẻ nào có thể chịu được loại đó tâm lý bóng ma.
Vì họ cũng có cao ngạo của một thiên tài, mà khi nó bị chà đạp, không ai có thể kiềm chế được mà phẫn hận.
Mỗi lần Tứ Quốc Tụ Hội đều là như vậy tàn khốc nhưng không một ai phản đối. Vì tại thế giới này, cường giả vi tôn.
Thực lực là tất cả!
Nhưng đó mới chỉ là mặt ngoài, tại Tứ Quốc Tụ Hội, người chiến thắng thuộc về quốc gia nào, quốc gia ấy liền sẽ hơn một bậc, thậm chí còn nhận được nhiều đặc quyền.
Tương tự như vậy, tại thành hay cả nước cũng áp dụng định luật này nên thiên tài đối với một quốc gia vô cùng quan trọng.
Tôn Thiên Thành xem ra, cái này Tứ Quốc Tụ Hội là hắn nhất định phải tham gia.
Không những thế, cái danh kẻ thắng cuộc ấy, hắn liền muốn giành.
Dù sao, thua cuộc trước nay chưa từng là phong cách của hắn.
Một thân ngạo khí thiếu niên bỗng ngạo nghễ mỉm cười nhìn lên trời, giống như tại vô vàn sinh linh bên trong, hắn liền đứng trên tất cả.
Rõ ràng hắn đang ở dưới mặt đất, vậy mà bất cứ ai nhìn vào đến sinh ra một cảm giác muốn quỳ lạy.
Mà một này đập vào mắt Trương Đại Sơn lúc, hắn liền vừa kinh chấn vừa thầm may mình đã đi theo đúng người.
Tôn Thiên Thành có thể cảm nhận khí huyết cả người đang cháy bừng bừng, hừng hực chiến ý.
Tứ Quốc Tụ Hội lần này, thật đáng mong chờ!