Chu Kỳ Niên cơ hồ là phi nhào qua mở cửa phòng, chỉ thấy Chu Kỳ Sinh mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, cầm theo một cái ***g đèn giấy, hàng mi cau lại đứng ngoài hiên cửa. Chu Kỳ Niên lại càng hoảng sợ, trong tay rõ ràng còn đang nắm bài vị của Chu Đình Lan, “cạch” một tiếng tuột tay rơi xuống đất.
“Có chuyện gì…” Chu Kỳ Sinh đưa ánh mắt nhìn xuống đất, dừng một chút, tự mình nở một nụ cười: “Xem ra cậu cũng phát hiện rồi.”
“Anh, anh đừng làm tôi sợ.” Chu Kỳ Niên không quan tâm đến bài vị nữa, nhào tới nắm tay Chu Kỳ Sinh, đáng tiếc, cái tay kia cũng không khác gì bài vị, rất lạnh.
Chu Kỳ Sinh thổi tắt ***g đèn, đặt ở bên cửa, một tay nắm tay Chu Kỳ Niên, một tay nhặt bài vị lên đi vào. Chu Kỳ Sinh định thắp đèn lên, lại phát hiện dầu đã cạn, không còn cách nào khác, đành tìm xung quanh, phát hiện còn gần nửa đoạn nến, liền đốt. Trấn an em trai nhỏ, anh quay lại đóng cửa. Lúc này trong phòng mới có chút bình tĩnh.
“Anh sớm biết trên giường đã có cái vật đó?” Chu Kỳ Niên chú ý suy nghĩ, có chút uất hận nói.
Chu Kỳ Sinh đã không còn một bộ mặt lãnh đạm như băng, trong đêm đông đột nhiên hiện ra một tia ấm áp. “tôi năm ấy trưởng thành theo cha đi thắp hương, chính là ở căn phòng này, sau đó biết đến. thế nhưng tôi cũng không có động qua nó, cũng không có nói cho ai biết, chỉ lẳng lặng đem đặt lại chỗ cũ.”
“Tại sao?” Tiểu Kỳ Niên kinh ngạc.
Chu Kỳ Sinh như đang rơi vào hồi ức: “Trưởng công tử chính là Chu Đình Lan, ở phúc phòng, vốn hắn là tộc trưởng duy nhất hợp lệ thừa kế, thế nhưng còn chưa kịp mà đã bệnh chết yểu, chính vì vậy, bài vị hắn cư nhiên chưa đủ tư cách đưa ra từ đường chính cung phụng. Từ đường của phía phòng chúng ta, tôi nhìn qua một chút, chỗ đó đã có bài vị của Chu Đình Lan. Bởi vậy cái bài vị nay đặt ở đây, có thể là ý muốn của chủ nhân nó.”
Chu Kỳ Niên gật đầu: “Trên cái đó viết ‘Tộc huynh’, chắc là em trai của Chu Đình Lan lập bài vị?”
Chu Kỳ Sinh không trực tiếp trả lời cậu, chỉ là tự dưng thoáng buồn thở dài một hơi: “Tôi ở gian phòng này đã từng gặp được quỷ hí.”
Chu Kỳ Niên tròn mắt ngạc nhiên: “Quỷ hí?”
“Quỷ hí ở quê hương chúng ta có thể hiểu là nhìn thấy được kí ức của quỷ. Tôi cũng không thể giải thích rõ ràng được. Ừm, đại khái là thấy được kí ức lúc còn sống của người chết, cũng có thể nói là chấp niệm đi. Người vùng quê thường cho rằng nguyên nhân oan hồn không đi đầu thai được là do chấp niệm lúc còn sống, sở dĩ chúng ta nhìn thấy quỷ hí đó là do những đoạn kí ức đó rất quan trọng với người đã chết.”
“Anh thấy được cái gì?”
Chu Kỳ Sinh không trả lời, nhìn em trai nhỏ trong mắt vừa sợ lại vừa tò mò, một lát mới lên tiếng: “Cậu ở dần dần cũng có thể sẽ thấy, tôi chỉ có thể nói chủ nhân thật sự của căn phòng này không phải Chu Tử Ngôn, mà là Chu Tử Tuần.”
Chu Kỳ Niên ngược lại không hỏi Chu Tử Tuần là ai, trầm tĩnh một lát, lại tự nhiên có chút thẹn thùng nói: “Anh họ, anh tối nay có thể hay không ngủ lại đây đi.”
Chu Kỳ Sinh cũng không có cười cậu, chỉ là gật đầu, cởi ngoại sam, vén áo ngủ bằng gấm liền nằm xuống, một điểm cũng không dài dòng dây dưa. Chu Kỳ Niên nhìn đến ngây ngươi, Chu Kỳ Sinh lại nhàn nhạt nói: “Hôm tôi gặp phải quỷ hí cũng giống như hôm nay, trời mưa lớn, ngoài cửa cũng đều là tiếng mưa rơi. Đồng thời cũng là ngay sau khi tôi tìm được cái bài vị kia.”
Chu Kỳ Sinh vừa dứt lời, Chu Kỳ Niên đã nhắm ngay bên trong giường nhào vào.
Hai người sửa sửa chăn lại, nằm xong, nửa đoạn nến cũng vừa cháy hết.
Bên ngoài tiếng mưa rơi không dứt, rơi xuống mái ngói xanh, lại rơi vài khoảng không, cuối cùng đều rơi xuống sân nhà… Chu Kỳ Niên lại nghĩ trời mưa lạnh như vậy chẳng khác nào đang bị bóng đè, trong lòng sợ hãi cực điểm.
“Ca, anh nói xem toà nhà này trước kia lúc còn náo nhiệt là như thế nào? Chẳng lẽ chủ nhân trước đây ở căn phòng này cũng bị tiếng mưa rơi đánh thức sao? Còn có bên ngoài Làng Chu gia, nếu gắn vài câu đối xuân, treo pháo nổ, chẳng phải sẽ rất náo nhiệt sao? Không biết cảnh tượng trước đây như thế nào, nhưng sao bây giờ lại đột nhiên trở nên vắng vẻ tiêu điều như vậy?”
“Cậu thật là thích suy nghĩ miên man, trẻ nhỏ thì không nên quá đa sầu đa cảm đâu.” Trong thanh âm của Chu Kỳ Sinh mang theo tiếu ý.
“Cái gì chứ, anh, cái tên đáng ghét này…” Chu Kỳ Niên nói thầm.
Lúc này, Chu Kỳ Sinh đột nhiên che trước cậu, nói nhỏ: “Nghe…”
Ngoài cửa hiên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, không phải một người, hình như có rất nhiều người.
thân thể Chu Kỳ Niên tự động co rúm lại, sau đó cậu nghe có rất nhiều tiếng tiếng thiếu nữ đặc trưng vùng phía nam cười cười nói nói: “Chỉ là một tiểu hài tử, thiếu gia nuốt không vào, đi ra ngoài ngay!” Bên cạnh lại có tiếng phụ hoạ, cười vang: “Tiểu Đào tỷ lợi hại nhất, thiếu gia thích ăn cái gì, bọn ta được không a?”
Đêm mưa lạnh lẽo, giọng nữ nhi lại lanh lãnh nhu mềm, ngược lại khiến người ta hoảng sợ.
Sau một hồi ồn ào, Chu Kỳ Niên hơi thò đầu ra, thấy xa xa ngoài cửa hiên ánh sáng đèn ***g đỏ phát sáng, bám bóng người đung đưa qua cửa.
Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng khóc: “Ả đào chết tiệt, đánh chết nó, đánh chết nó!”
Tiếp theo lại là giọng hát vừa thê lương vừa khàn khàn: “Nghênh phong hộ bán khai… cách tường hoa ảnh động, nghi tự ngọc nhân lai…”
Bỗng có tiếng nói bén nhọn vang lên: “Không thể chết được, không thể chết được!”
“Người xưa trong căn nhà này, thật sự là rất hỗn loạn.” Chu Kỳ Sinh nhẹ nhàng nói một tiếng.
“Anh…”
Ngoài cửa sổ còn đang mưa tí tách liên tục, tiếng mưa rơi kèm theo tiếng người vốn không nên xuất hiện càng làm cho người ta phát lạnh. Tiền sảnh ngoài từ đường dường như truyền đến tiếng sáo trúc, tựa hồ là chuẩn bị hết một năm cũ náo nhiệt, chỗ này, mùa đông đêm mưa, kèn Xô-na thổi ra khúc ca tựa tang khúc càng làm cho không khí âm lãnh quỷ dị.
Trong bóng đêm, trong góc phòng âm u mơ hồ truyền đến tiếng cười ác ý.
“Đây thật đúng là bách quỷ dạ hành a…”
Chu Kỳ Niên trong bóng tối nắm chặt tay Chu Kỳ Sinh thở dốc: “Ca, ta sợ…” (lời editor: quyết định giữ nguyên xưng hô đoạn này vì nó dễ thương quá =((, đừng trách bạn)
END 4