Thái Ny cười mỉm, cô gái đó nhìn Thái Ny rồi lại nhìn tôi. Đôi mắt cứ nhìn tôi không rời, nhìn một cách xem xét.
-Vào không gõ cửa, cái tật không bỏ. Lần này lại dẫn thêm người lạ vào. Nè! Phòng tớ mà, sao cậu tự nhiên thế????? - Cô gái đó mếu mặt, hai tay chống nạnh.
-Người lạ, haizzz, bạn cùng phòng đó, thưa Vân Du tiểu thư!!!
Thái Ny làm giọng đùa cợt, cô gái cau mặt, miệng cứ lầm bầm rồi chỉ tay về phía Thái Ny. Sau đó là một tia màu xanh mỏng, nhỏ lướt nhanh qua tôi, nó hướng về Thái Ny.
-COI CHỪNG!!! - Tôi la lên, người cứng đờ, tôi chả biết làm gì ngay lúc đó cả.
Thái Ny giơ tay phải ra nắm chặt tia xanh vào tay, bàn tay của cậu ấy rơi ra một thứ gì đó, nó lấp lánh, giống như màu cát vậy, óng ánh trong ánh sáng mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ.
-Quá kém!!! Luyện thêm đi, tiểu thư! - Thái Ny cho tay vào túi áo, quay lưng - Thôi, thong thả nhé hai cộ bạn - Nói rồi cậu ấy bước đi, cánh cửa gỗ khép lại.
Trong phòng chỉ còn tôi, cô bạn tên Vân Du, Po và túi hành lí của mình.
-Tớ là Vân Du! Còn cậu? - Vân Du chìa tay ra, khuôn mặt cười tươi, khác hẳn lúc nói chuyện với Thái Ny. Cảm xúc trên gương mặt cậu ấy thay đổi 180 độ khiến tôi chống mặt.
-Tớ là Lâm Vi. Rất vui được làm quen! - Tôi bắt tay Vân Du, cả hai chúng tôi đều cười, sau đó cậu ấy giúp tôi xếp đồ, dọn giường cho tôi và cùng tôi đi đến thư viện.
Thư viện, nó là nơi mà tôi gửi gắm tâm hồn của mình vào, mọi cảm xúc, tình cảm, nó là chiếc hộp chứa đựng con người của tôi. Tôi lớn lên từ cô nhi viện, ở đó, bọn trẻ tranh giành nhau từ cái kẹo, con gấu bông, đến cả tình thương của các sơ và gia đình đến nhận nuôi. Bọn chúng ngày thường rất quỷ quái, bọn cũ ăn hiếp bọn mới, các sơ ngăn cũng không nổi. Riêng tôi, tôi chọn sự yên bình trong góc sách, tôi cứ cho hết mọi cảm xúc, tâm hồn tôi vào những quyển sách. Tôi xem tât cả các loại sách ở trong thư viện của cô nhi viện. Bọn trẻ trong nhà thờ không ai dám đến gần tôi, nhưng đều đó không có nghĩa là chúng không trêu ghẹo trôi, từ tiểu học đến trung học cơ sở, tôi đều được gọi với cái tên : Quái vật. Tôi là người rất lạc quan nên những điều đó cũng không làm tôi buồn.
-Vậy là cậu lớn lên trong cô nhi viện. Nhưng cậu có từng gặp được cha mẹ của mình chưa? - Vân Du vừa lựa sách vừa hỏi tôi, tôi nhoẻn miệng cười.
Thư viện hôm nay vắng lặng, chỉ có tôi và Vân Du.
-Chưa bao giờ! Hi, nếu có tôi cũng không muốn gặp họ đâu! - Tôi nhìn Vân Du, cậu ấy vẫn lựa sách, mải mê.
-Vì sao? - Hỏi máy móc, cô bạn của tôi vẫn thản nhiên.
-Có lý do gì, để tớ phải gặp lại người đã sinh tôi ra rồi vứt tôi nơi đầy sự tranh giành đó chứ? Tớ cũng không cần biết họ có lý do gì, nếu nói ra thì những lời đó chỉ là ngụy biện .cho sự ích kỉ của họ........ - Tôi nhìn quyển sách trên tay, ánh mắt tôi vô hồn - Cậu cũng thích sách à? - Tôi đổi chủ đề.
-Ừ! Hjhj, tớ và cậu giống nhau mà!
Tôi và Vân Du ngồi xuống bàn khi đã an phận với những quyển sách đã chọn.
-À!! Thái Ny có nói, nếu đeo huy hiệu này vào sẽ nhìn thấy mọi người. Nhưng tại sao lúc tớ không đeo tớ vẫn có thể thấy Thái Ny và Hiệu trưởng???
-Vì họ đặc biệt! Có thời gian tớ sẽ nói cho cậu nghe! - Vân Du tiếp tục đọc sách, tôi im lặng rồi cũng đọc phần sách của mình.
Tôi đọc hết quyển này đến quyển khác, cô bạn của tôi cũng vậy. Trời nhá nhem tối, tôi và Vân Du đem cất sách rồi trở về ký túc xá tắm rửa rồi cả hai ra ngoài đi dạo.
Bước ra khỏi cổng trường, chúng tôi ( cả Po nữa) tháo huy hiệu ra , Vân Du búng tay một cái, trên người cậu ta là một bộ thể thao tay ngắn có nón màu vàng chanh năng động. Cậu tiện tay chỉ vào Po, bụp một cái Po của tôi biến thành một con thú bông bám trên vai.
-Cậu thay đồ đi chứ, đừng có mặc mấy bộ này nữa!
-Thế tớ biết mặc gì? Gia sản chỉ có bấy nhiêu.
Nói xong, Vân Du chỉ tay vào tôi, miệng lẩm bẩm, tôi nhắm hai mát. Nhìn tôi giống lọ lem vậy, Vân Du là bà tiên đỡ đầu.
-Xong! - Tôi mở mắt sau câu nói của cậu ấy. Bộ đồ lúc nãy đã biến mất, tahy1 vào đó là một bộ đồ khá giống với Vân Du nhưng tay áo dài xăn lên, màu tím nhạt.
-Cám ơn cậu nhá! - Mắt tôi long lanh.
-Không gì! Mà mắt cậu, nó chuyển màu sao??? Lúc nãy tớ thấy nó màu đen mà.
-À! Nó như vậy đó, chuyển màu theo cảm xúc của tớ. Nhìn ghê lắm hả??? - Tôi che mặt.
-Không, nhìn nó rất đẹp!!!
-Đừng an ủi tớ.
-Không đâu, nó rất đẹp! - Tôi nhìn cô bạn rồi cười, hai chúng tôi thanh thản đi dọc trên những con đường lung linh ánh sắc nhiều màu từ các biển hiệu, đèn giao thông, đèn xe, tiếng bóp kèn in ỏi, thành phố lúc này tấp nập người qua, phố xa lên đèn. Tôi và Vân Du ghé vào một cửa hàng thức ăn nhanh, lựa chọn một hồi, chúng tôi lấy 2 miếng sandwich, 2 chai nước táo, 2 cây kem và một ít bánh ngọt để về phòng ăn.
Bước ra khỏi cửa hiệu, chúng tôi đi vào khu thương mại VinCom. Nơi đây là lần đầu tôi đặt chân vào. Tôi cứ nhìn mọi thứ, hai cô gái với bộ thể thao cá tính. Một người với gương mặt nhỏ, mái tóc màu đỏ dài uốn xoăn phần đuôi. đôi mắt xanh dương mơ màng, bờ môi đỏ hồng chúm chím với dàng người nhỏ nhắn trông thật đáng yêu. Một cô với mái tóc đen dài đến eo, khá cao, gương mặt trắng trẻo với đôi mắt tím nổi bật, gương mặt có chút đuộm buồn. Hai gười hai vẻ nhưng sức hút ngang nhau. Đi đến đâu, hết thảy cặp mắt đều đưa về phía hai cô gái. Có người còn chụp hình, tặng nước....
-Hám sắc! - Vân Du trề môi, liếc bọn người kia một cái rồi đi. Tôi theo sau, mắt nhìn khắp nơi.
Ở đâu đó có một người đang nhìn cô gái với mái tóc đen và đôi mắt tím kia. Một cái nhìn ấm áp nhưng rất xa lạ.....
--------------------------------
Cạch...
Chiếc cửa phòng đóng lại. Vân Du nhảy lên nệm, tôi xách túi đồ ăn cho vào tủ lạnh. Ngồi xuống giường, tôi vặn người rồi thả người trên tấm nệm êm. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi và Vân Du đã nói chuyện rất nhiều, đến gần nữa đêm mới chịu đi ngủ.
Trời đêm ít sao, vầng trăng sáng, huyền ảo. Nó đưa mọi người vào giấc ngủ yên bình.