Mục lục
Diễm Tu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói rằng Đông Thắng Thần Châu có một nước tên là Ngạo Lai, cả nước trên dưới đều một lòng lễ thiên cung địa, kính thần úy quỷ, người người đều kính già yêu trẻ, nhà nhà đều giữ được lễ nghĩa đạo đức, duy chỉ có " Lục Manh Trấn " nằm ở " Bến Đông Hải " là cùng với các nơi khác bất đồng.

Lục Manh Trấn là một đại thành nằm trên một dãi đất chiếm diện tích hơn trăm dặm.

Từ mười năm trước có một đạo sát quang từ trên trời giáng xuống, sau đó nơi đây bắt đầu xuất hiện tình trạng truy danh trục lợi, sinh ra những hạng đầu trộm đuôi cướp, vô thiên vô pháp, tôn thần kính quỷ một chút cũng không biết, tuy các ngành nghề sản xuất buôn bán đều hưng vượng, nhưng tên của trấn lại bị mọi người đặt cho một danh hiệu hài hước, đó là trấn " lưu manh ", trong phương viên ngàn dặm đã bị một đám mây tội ác cuồn cuộn bao phủ, nha môn quan phủ cũng chẳng làm gì được!

" Hòa…" Trong màn đêm mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển đập vào bờ như như xa như gần, gió biển thét gào bao phủ cả Lục Manh Trấn, nơi mà chỉ cách Đông Hải có mười dặm.

Trấn này mặc dù rất rộng lớn, nhưng nhà cửa bên trong kiểu dáng lại rất là củ kỹ, tiếng thanh la báo canh ba đã qua từ lâu, một vầng sáng nhàn nhạt phát ra từ một ánh nến yếu ớt trong một thư phòng.

Một văn sĩ hư nhược đang một mình đọc sách miệng không ngừng ho khan, tiếng gió đêm thổi vào cửa sổ nghe " lập cập ", càng làm hiện lên cảnh thê lương của ngôi nhà.

"Tướng công, đêm đã khuya rồi, hay là chàng nghĩ ngơi sớm một chút đi! ", cửa thư phòng khe khẽ mở ra, một thân ảnh xinh đẹp mềm mại nuột nà chậm rãi tiến vào, y phục lay động nhè nhẹ theo gót ngọc, khuôn mặt ngọc ngà hình trái xoan hiện lên nét đoan trang tú nhã và còn phảng phất một chút buồn bã ai oán, phong tư bi thương đau đớn động lòng người của thiếu phụ này, như muốn đánh động tâm phách của mọi nam nhân trên trần thế."

" Khanh Nương, nàng chớ lo lắng cho ta, cứ đi ngủ truớc đi! hụ hụ…"Văn sĩ gầy yếu khoảng chừng ba mươi tuổi, lời nói còn chưa dứt đã ôm ngực ho lên một trận trầm trọng, khóe mắt thấy thân ảnh xinh đẹp mê người của thê tử đang từ từ đi tới, trong lòng hắn nổi lên một trận khổ sở.

" Tướng công, ngày khoa khảo đã không còn xa nữa, chàng không nên đày đọa thân thể mình như vậy! Chớ nên làm Tam đệ phải lo lắng!

Viêm viêm hạ nhật, dạ lan nhân tĩnh (thành ngữ ),(ngày hè ánh nắng thì thật chói chang, nhưng đêm khuya lại tĩnh lặng lạ thường)

Thiếu phụ như hoa như ngọc chỉ mặc một chiếc quần đơn bạc phía dưới chiếc áo choàng màu trắng, ngọc thể nuột nà lả lướt ngày thường vẫn được che dấu, lộ ra những đường cong yểu điệu khiến người ta tâm động không thôi.

" Ôi….đều là do thân thể của ta quá hư nhược, không chỉ làm liên lụy đến nàng, mà còn hại Tam đệ phải vất vả vì sinh kế…." Kiều Đại đưa bàn tay bụm miệng ho khan liên hồi, sự áy náy mãnh liệt hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch bệnh hoạn, ngũ quan đoan chính đã bị bệnh tật dày vò làm mất đi phong thái.

Bỗng một tiếng cười trong trẻo phiêu lãng từ ngoài cửa phòng truyền đến, một thanh niên nam tử mặc y phục ngắn bước vào, thân hình nam nhi khỏe khoắn cao chừng bảy thước vai rộng tay dài, trước ánh nến hiện rõ vẽ đỉnh thiên lập địa, gương mặt sáng sủa so sánh cùng đại ca có bảy phần tương tự, nhưng thần thái mạnh mẽ đầy sinh khí lại hoàn toàn bất đồng!

" Đại ca, cha đã mất, Nhị tỷ thì xuất giá tận Đông Thổ, nương thân của ta cùng đại nương đều không còn, Kiều gia hôm nay chỉ còn lại có hai người huynh đệ chúng ta, vậy mà huynh còn nói lời khách sáo này nữa sao?! Huống hồ nếu muốn khôi phục lại danh tiếng của tổ tiên, duy chỉ còn hy vọng vào mổi mình đại ca có một ngày – kim bảng đề danh!" ( tên được ghi trên bảng vàng – ý nói thi đậu)

Hai cánh cửa một mở một khép, ánh nến chập chờn sáng tỏ, Kiều Tam đi tới trước bàn đọc sách, mái tóc được buộc tùy ý bằng một sợi dây vải, trên trán hai lọn tóc bồng bềnh phiêu tán tẻ ra hai bên che lấp hơn phân nửa khuôn mặt tuấn tú.

Không đợi Kiều Đại phản đối, Kiều Tam vầng trán khẽ nhíu lại dùng một thanh âm nhu hòa mà kiên định nói:" Đại tẩu, tẩu hãy đưa đại ca đi nghỉ ngơi đi! Nhỡ có điều gì bất trắc xảy ra với thân thể của huynh ấy, thì Kiều gia chúng ta quả thực không còn một hy vọng gì nữa! Đại ca đệ nói vậy có đúng không?!" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Từ thời khắc vị tiểu thúc này tiến vào phòng, đại tẩu Khanh Nương đã chủ động lui vào một góc khuất, ánh sáng mờ mờ chỉ có thể làm ánh lên những đường chỉ vàng thêu hình hoa sen viền trên chiếc quần của nàng.

Mặc dù là người một nhà, nhưng dù sao đây là ban đêm, hơn nữa y phục của nàng lại rất đơn bạc, đương nhiên phải chú ý đến lễ tiết, thời khắc này nghe xong lời nói của tiểu thúc, và thấy được tướng công gật đầu đồng ý, đôi mắt xinh đẹp u buồn của Khanh nương không khỏi ánh lên một tia sáng hân hoan kỳ dị, chiếc mũi thanh tú khẽ nhíu lại có vẻ giận dỗi nhưng trên mặt lại phảng phất một chút tiếu ý, trong lòng âm thầm khấu tạ: "Cũng vẫn là Tam đệ có biện pháp tốt …!"

Kiều Đại mặc dù đã buông sách xuống, nhưng cũng không lập tức rời đi, mà dừng lại một chút thở dài nói: " Tam đệ, đều là do đại ca vô dụng làm phiền lụy tới đệ.. hụ hụ…..nếu không phải vì ta, đệ có thể nào lại phải lưu lạc đến cái nơi đầy tội ác này? Nhớ năm đó đệ mới vừa tròn mười hai tuổi, mà đã vượt mặt chúng nhân lấy được học vị tú tài! …hụ hụ…

"Chuyện cũ năm xưa huynh nhắc lại làm gì? Đệ không đọc sách để liệu sự được nữa, tú tài Kiều Sinh trước kia dĩ nhiên cũng không còn, hiện tại mặc dù đang làm một tên lưu manh nhưng kỳ thật đệ cũng thấy không có gì đáng tiếc, cuộc sống thì tự do tự tại, vô câu vô thúc, thật là tốt lắm! "

Kiều Tam tùy ý nở một nụ cười, khóe mắt khẽ nhíu lại rồi dương lên, hai mắt nhấp nháy trở nên linh hoạt, mơ hồ trong ánh mắt còn ẩn chứa một chút " giảo hoạt ", đôi mắt là cửa sổ của tấm hồn, chỉ cần nhìn vào là có thể đánh giá được một phần nào đó bản tính thiện ác của con người, nhưng đôi mắt của Kiều Tam chính là vạn người cũng không có một, vĩnh viễn tràn ngập một tầng sương mù thần bí mà thâm thúy, làm cho người ta luôn tò mò và muốn thăm dò xem tận trong đáy mắt của hắn rốt cục ẩn dấu những ý nghĩ gì?

Kiều Đại cũng minh bạch được sự bất đắc dĩ của hiện thực, miệng cười khổ, trong mắt lộ ra sự mong đợi nồng đậm: " Tam đệ, mười năm truớc, đệ có nhớ tới ngày đó rốt cục đã phát sinh chuyện gì hay không? Nói không chừng, có lẽ Nhị nương chỉ là bị mất tích mà thôi!"

" Ài….." Một tiếng thở dài than thở từ Kiều Tam phát ra mang theo vô tận sự khổ muộn, vừa nghĩ đến sự thất tung không rõ ràng của nương thân, bản thân mình còn mất đi một đoạn ký ức, hắn còn hận không thể đập vỡ đầu mình ra: " Lúc đó đệ chỉ còn nhớ kỹ đầy trời hồng quang, ngoài ra tất cả đều không nhớ được, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì! Nếu thật sự nương thân của đệ còn đang ở tại nhân thế, thì thật là tốt biết bao."

Lời nói động chạm đến nỗi đau, Kiều Tam theo thói quen âm trầm sờ sờ thanh đoản đao hung tợn giắt tại thắt lưng, trong thư phòng mùi u hương nồng đậm tỏa khắp dường như cũng làm giảm bớt dã tính của hắn, hắn lập tức chuyển hướng câu chuyện nói: " Đại ca, còn vài ngày nữa là đến thọ đản của Long Mẫu, không phải mọi người đều nói chỉ cần thắp một nén hương thì mọi việc đều như ý cả hay sao? Chúng ta cũng nên đi thắp một nén hương mới phải!

Đối với chuyện thắp hương bái phật này, đương nhiên nữ nhân thì hiểu rất rõ, Khanh Nương trầm lắng tay nắm thật chặt lấy vạt áo choàng, chiếc áo bao bọc hờ hững quanh co dọc trên ngọc thể mềm mại mảnh mai cũng không thể che dấu được đường cong nổi lên từ hai gò bồng đảo, mặt ngọc ửng hồng tiếp lời nói: " Thắp hương lễ bái đương nhiên rất tốt, nhưng như thế nào lại đến lượt bình dân bách tính như chúng ta đây? Hàng năm đều cũng bị hai đại thế gia ở trong thành là " Lý, Vương " đoạt được! "

Lời nói nhẹ nhàng nhưng cứng cỏi, làn tóc mây tú mỹ đàng sau đầu bị gió đêm thổi nhẹ có vài sợi nhếch lên khe khẽ, vẻ tú mỹ của nàng lộ ra tạo nên một cảnh tượng đặc biệt ưu mỹ mỏng manh tinh tế.

"Hắc hắc ….thần tiên xem ra cũng phù hộ cho người có tiền nha! "

Tiếng thở dài đầy cảm khái quanh quẩn trong phòng, Kiều Tam lơ đễnh nhìn về phía đại tẩu, đúng lúc chứng kiến thấy cái lưỡi trơn nhẵn linh hoạt thơm tho tại giữa hai làn môi đỏ mọng, trên chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng chợt nhú ra, Kiều Tam vốn chưa thành gia thất (chưa lấy vợ) hắn nhịn không nổi ánh mắt chợt nóng lên, nhưng cũng may mắn là hắn kịp thời thu lại mới không có thất lễ trước nàng.

Chuyện ám muội qua đi, thấy đại ca đại tẩu trong mắt hiện lên vài tia mất mát, Kiều Tam linh cơ chợt động, bản chất lưu manh vốn dư thừa của hắn giờ đây đã phát huy tác dụng: " Đại ca, việc thắp hương muốn làm cũng không khó, chúng ta chỉ cần………"

Sao một hồi bàn bạc kế sách, Kiều Đại cũng có vẻ xuôi xuôi nhưng lại lắc đầu nói: " Không thể, không thể …….ta là người đọc sách, có thể nào lại làm việc hèn hạ như vậy, những việc như thế này sau này đừng nên nói nữa, đại ca cho dù có chết vì bệnh tật cũng không bao giờ làm như vậy! "

" Ài…." Kiều Tam không phải là lần đầu tiên lãnh giáo tính khí thư sinh của đại ca, không thể kìm được thở dài nói:" Được rồi mà, đáng tiếc đệ chỉ là một gã lưu manh, đi lễ phật thì bất kính, nên không thể nào thay thế đại ca đi thắp hương được! "

Chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nhuận của Khanh Nương không thể nhịn được giật giật, nhưng thấy Kiều Đại cố chấp như thế, nàng cuối cùng nín lặng cũng không có nói thêm điều gì nữa.

Ngọn nến rốt cục cũng bị thổi tắt, cuộc bàn bạc kết thúc, ai về phòng nấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK