Beta: Nhạc Dao
Vương Xu vừa ráng mỉm cười vừa hàn huyên bằng thân phận Dật Thân Vương với Lưu thị.
Vì hôn ước giữa Nghi Thân Vương và Tề Dục Thục nên cô và Tề gia cũng xem như là thông gia. Hơn nữa, tuổi của cô còn nhỏ, vẫn chưa nhược quán [1] nên Lưu thị càng ôn hòa với cô hơn, giống như đối xử với con cháu trong nhà vậy.
[1] Nhược quán: Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là “Nhược” (Nguồn: https://greyphan.com).
Phải biết rằng, Vương Xu ghét nhất là loại người “thích dạy dỗ” này, huống chi trong lời nói quanh co lòng vòng của Lưu thị còn bí mật mang theo hàm ý.
Cô chỉ có thể nhẫn nại, giả vờ hứng thú lắng nghe, lâu lâu lại phụ hoạ vài câu như: “Tề bá mẫu nói rất đúng”, “Đúng là như vậy”.
Vốn dĩ mục đích của Vương Xu tới là để tiếp xúc với Tề Mẫn Thục, thuận tiện gặp lại đối tượng nhiệm vụ mà thôi. Cô cứ tưởng chỉ cần lộ mặt là có thể xuống sân khấu, ai dè Lưu thị lại nhiệt tình đến vậy. Thế là, cô đành phải bồi bà ở đại sảnh tận nửa canh giờ. Đôi mắt Vương Xu lập tức tỏa sáng khi nghe nha hoàn Tề Lưu phái đi truyền lời cho Tề Mẫn Thục đã trở về.
Nghe xong lời bẩm báo của nha hoàn, cô hắng giọng, trịnh trọng nói: “Nếu đã như vậy thì Bổn vương sẽ đi thăm Tề nhị tiểu thư. Trong phủ cũng còn chuyện quan trọng, thứ cho Bổn vương không thể bồi bá mẫu nữa.”
Lưu thị không tiện nói thêm, cung kính phân phó Hoa Chúc dẫn đường cho cô.
Vương Xu đang đi thì chợt nhớ tới động tác tuyệt vời mấy ngày trước của mình. Thật đúng là hoàn mỹ, ra chiêu đúng lúc mà!
Vương Xu thân là nhân viên át chủ bài của cục thời không, quyền hạn và cấp bậc của cô là cao nhất. Cô có thể tuỳ ý thiết lập thân phận của mình trước khi tiến hành nhiệm vụ. Hơn nữa, có vài người còn có thể mang theo một vào đạo cụ, ví dụ như không gian chuyên dụng, hệ thống tu tiên gì đó,... khi chấp hành nhiệm vụ. Nhưng Vương Xu không thích dùng mấy thứ này nên chưa sử dụng lần nào.
Cô cảm thấy quá mức ỷ lại đạo cụ sẽ chỉ làm cho cách giải quyết của mình càng ngày càng cứng nhắc, năng lực xử lý vấn đề cũng sẽ yếu đi. Cuối cùng, đến một ngày nào đó, sẽ vì không hoàn thành được nhiệm vụ mà bị nhốt lại trong thế giới đó.
Nói ngắn gọn chính là, tự thân mạnh mẽ mới là đúng đắn.
Nhờ sự kiên trì của mình mà cô đã thuận lợi hoàn thành 96 án kiện, trở thành chuyên viên 000 của cục luân hồi. Nguyên nhân cô được gọi là số 000, là vì những đồng nghiệp tiền nhiệm vì đủ loại lý do mà ở lại những thế giới nhiệm vụ rồi trở thành người thường nếm trải sinh lão bệnh tử.
Lần này, nguyện vọng của người ủy thác Tề Dục Thục vô cùng đơn giản, cho nên cách giải quyết cũng đơn giản không kém. Vương Xu ngựa quen đường cũ chọn cho mình một thân phận thích hợp - Dật Thân Vương. Nhân vật này gần như không lên sân khấu, chỉ để làm nền.
Sau khi đến thế giới này, cô liền tung ta tung tăng làm quen với Nghi Thân Vương.
Bởi vì Tống Bạc tuổi nhỏ nhất nên các ca ca cũng rất chiếu cố hắn. Tuy nói bình thường hắn đều được Hoàng Thượng quan tâm, nhưng nói cho cùng Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, nào có nhiều thời gian chăm con, đành phải phân phó thủ hạ đi làm. Tống Bạc và Tống Lẫm chỉ kém nhau bốn tuổi nên càng dễ thân hơn. Vì thế, họ hay ở chung với nhau nhất.
Dù Tống Lẫm rất bất mãn với sở thích đoạn tụ của Tống Bạc nên bình thường gặp hắn cũng không hoà nhã gì nhưng dầu gì họ cũng là huynh đệ. Tục ngữ có nói, đánh gãy xương nhưng còn cốt, Vương Xu chỉ cần mặt dày, cầu xin vài câu là Tống Lẫm sẽ đồng ý dẫn cô đến tham dự tiệc ngắm hoa của Minh Châu quận chúa.
Sau khi vào phủ quận chúa, cô liền theo sát Tống Lẫm, một bước cũng không rời, sợ mình sơ ý thì sẽ bỏ lỡ chuyện rơi xuống nước.
Đúng lúc này, hai người đi đến gần hồ nước chợt nghe thấy nơi xa có tiếng cầu cứu. Họ liếc nhìn nhau rồi vội bước nhanh đến đó xem xét tình huống.
Vương Xu sợ đến mức tim gần vọt lên cổ họng, cô bước nhanh đến, nhìn trước Tống Lẫm rồi nói: “Ta tới.” Tiếp theo, đá văng giày ra, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào nước.
Từ lúc nói chuyện đến nhảy xuống cứu người, động tác của cô đều rất trôi chảy. Còn chưa kịp đợi Tống Lẫm phản ứng thì đã thấy tiểu đệ nhà mình đã ôm cô nương rơi xuống nước lên đây.
“Đệ quá lỗ mãng.” Tuy ngoài miệng chỉ trích nhưng Tống Lẫm sợ cô bị cảm nên gọi người hầu dẫn Vương Xu đi thay quần áo.
Xong xuôi, Tống Lẫm mới biết cô nương rơi xuống nước là Tề gia nhị tiểu thư.
Tuy hắn không nói gì nhưng ngày hôm sau liền phái người đến tặng cho Vương Xu một bộ cờ. Để biểu đạt tâm ý của mình, hắn đã tặng cho cô bộ cờ lúc trước cô luôn xin xỏ.
Từ đó có thể thấy được, hắn rất biết ơn khi mình đã xả thân giữ lại hôn ước của hắn.
Lần này tới, Vương Xu vẫn trèo tường qua cách vách để nói cho Tống Lẫm biết hôm nay mình đến Tề phủ, hỏi hắn có cần mình truyền lời gì không. Còn nguyên nhân cô trèo tường ấy hả? Vì hai nhà chỉ cách một bức tường, đi bằng cửa thì quá phiền phức.
Tống Lẫm nhìn Vương Xu một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói bốn chữ*.
“Lần sau đi cửa chính.”
*Câu này trong tiếng Trung chỉ có bốn chữ.
Sau mấy ngày tiếp xúc, Vương Xu cảm thấy Tống Lẫm rất không tồi, duy chỉ có một điểm không được tốt là dù hắn ưu tú thế nào thì cũng vẫn còn tư tưởng phong kiến, Tống Lẫm trong xương cốt vẫn là ví dụ điển hình cho chủ nghĩa nam nhân. Nhưng Tề Dục Thục cũng là dân bản xứ, có lẽ cũng có thể chấp nhận hoàn cảnh này, nếu gả cho hắn thì ngày tháng sau này cũng sẽ khá tốt.
Nghĩ vậy, Vương Xu nhịn không được vừa lòng cười cười, khiến cho tiểu nha hoàn nhìn thấy cũng đỏ mặt.
Kế tiếp, chỉ cần bảo vệ đại hôn của Tề Dục Thục, phòng ngừa chuyện xấu bất chợt xuất hiện là được rồi.
Mà chướng ngại lớn nhất bây giờ có lẽ chính là vị nhị tiểu thư Tề gia này.
Tề Mẫn Thục đang ở tại Đào Hinh Viên phía Tây Bắc của Tề phủ, không tính là hẻo lánh, nhưng cũng không tính là quá tốt. Vương Xu đứng ở cửa, thấy hoàn cảnh chung quanh rất tĩnh lặng, nói cách khác là không có nhân khí. Không biết Tề Mẫn Thục lớn lên dưới hoàn cảnh như vậy sẽ có tính cách ra sao đây?
Vương Xu âm thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng là người có ánh mắt thiển cận, không thể chịu được khi thấy người khác sống tốt hơn mình. Vì sao ấy hả? Vì người như vậy khó đối phó nhất. Chỉ cần tính cách không cổ quái thì cô rất tự tin vào bản thân.
Hiển nhiên người trong viện đã được thông báo, chuẩn bị trước một chút. Khi Vương Xu đi tới thì thấy trên mặt đất ở ngoài sân còn đọng lại vệt nước, Tế Vân đứng đợi đã lâu lập tức tiến lên hành lễ với cô.
“Vương gia kim an.”
“Thân thể của tiểu thư các ngươi thế nào rồi?”
Tế Vân cung kính đứng lên, cẩn thận trả lời.
“Thân thể tiểu thư đã khỏi hẳn, chỉ là không thể chịu được gió, tiểu thư sai nô tỳ chuyển lời cho Vương gia, đa tạ Vương gia quan tâm……”
Lời này ý ngầm thật ra cũng rất rõ ràng, đại khái là ta không có chuyện gì, mời ngài trở về đi.
Nếu là người bình thường sẽ bận tâm đến thanh danh, tuyệt đối không dám xông vào, chỉ có thể hồi phủ.
Nhưng Vương Xu là người nào?
Dật Thân Vương còn sợ bị đồn trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sao? Cho dù Dật Thân Vương bị người ta phát hiện ngủ chung một giường với một cô nương thì mọi người cũng chỉ nghĩ tỷ muội tốt cùng nhau ngủ chung một giường, cộng tiễn tây song chúc. [2]
[2] Câu này nằm trong bài thơ “Dạ vũ ký bắc” của Lý Thương Ẩn: Hà đương cộng tiễn tây song chúc, Khước thoại Ba San dạ vũ thì. Dịch: Bao giờ cùng cắt nến bên cửa sổ phía tây. Lại được nói chuyện lúc mưa đêm trên núi Ba Sơn. Ban đầu câu này có nghĩa là nhớ người vợ xa, mong được gặp. Sau này được đề cập đến như cách nói chuyện giữa bạn bè và người thân để nói chuyện.
Cho nên Vương Xu giả vờ không hiểu rồi nói: “Hôm nay ta tới chủ yếu là gặp Tề nhị tiểu thư, vừa hay Bổn vương cũng biết một ít y thuật, dẫn ta vào bắt mạch cho nàng rồi ta sẽ đưa một chút đồ bổ tới.”
Nói xong, Vương Xu mỉm cười, đi vào trong phòng.
Tế Vân ngại Hoa Chúc còn đang ở đây nên không dám lớn tiếng ngăn cản. Vả lại, đối phương còn là Vương gia nên nàng cũng có chút sợ hãi. Vì thế, Vương Xu thảnh thơi đi vào, vừa hay đụng phải Tề Mẫn Thục đứng trước cửa sổ đang nhìn lén tình huống bên ngoài.
Mắt thấy lời nói dối bị vạch trần, biểu tình Tề Mẫn Thục cứng đờ, sững người tại chỗ.
Vương Xu hiếm lạ đánh giá Tề Mẫn Thục từ đầu tới chân, gật gật đầu nói: “Xem ra thân thể Tề nhị tiểu thư đã khỏe, tinh thần rất tốt.”
Tề Mẫn Thục cứng người hành lễ với Vương Xu: “Bái kiến Dật Thân Vương.”
“Miễn lễ miễn lễ.” Vương Xu liên tục xua tay, lấy cái ghế ngồi xuống, thuận tay rót cho mình một ly trà. Nhìn dáng vẻ thảnh thơi này, người không biết còn tưởng đây chính là nhà của cô ấy chứ.
Vốn dĩ tâm tình Tề Mẫn Thục đã rất phức tạp, giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Xu thì càng khó chịu hơn.Rốt cuộc thì người này muốn làm gì? Lúc trước phá hỏng kế hoạch của nàng ta còn chưa nói, giờ còn dám chạy tới thăm hỏi nàng ta?
Có kiểu hỏi thăm người bệnh như vậy sao?
Vương Xu nâng chung trà lên ngửi ngửi. Tuy cô không thích trà nhưng thường xuyên tiếp xúc với lá trà, cho nên cũng hiểu biết đôi chút về mặt này.
“Là tuyết mầm, giã chưa được tốt lắm. Trong phủ ta có một ít trà mới năm nay, nếu Tề nhị tiểu thư thích uống thì khi về ta sẽ phái người tới tặng."
“Không cần nhọc lòng Vương gia đâu ạ.” Nàng ta uyển chuyển từ chối.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi.” Vương Xu nói, biểu cảm thâm ý: “Uống trà nhiều có thể tu thân dưỡng tính, tâm tình sẽ tốt.”
- --------
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích một chút vì sao lại lựa chọn nói đến cái nhìn của Tề Mẫn Thục khá nhiều, bởi vì đây là chuyện cẩu huyết, nữ chủ thánh mẫu muốn cứu vớt toàn thế giới nên nếu được thì cô sẽ tận sức giúp người khác..
Còn nữa, tính cách của Tề Dục Thục rất nhàm chán, viết một chút thì cũng không còn gì để viết nữa rồi (mấy chương trước đã nói rõ ta là người thích làm hết mọi việc rồi).
Đương nhiên, không phải chuyện nào cô ấy cũng sẽ giúp, ví dụ như câu chuyện tiếp theo về vai ác…
19/3/2019