Cảnh vật tươi đẹp của ngày mới như vậy rất tiếc hoàn toàn bị phá vỡ bởi âm thanh lầm bầm lúc lớn lúc nhỏ.
"Ai ai ai ai ai.. đầu ta đau quá hu hu đau chết ta ô ô!"
Trong phòng chỉ thấy mỗ Tà phía sau màn che, tạo hình thân co như con tôm,mông chổng cao,tóc đen xỏa bù xù rối loạn,hai tay ôm đầu,miệng đỏ oai oán la hét.
"Mẹ ơi! đau quá đau quá!"
"Á á hoa mắt hoa mắt!"
"Phù phù sao mồm toàn mùi rượu thế này?!"
"A a đau chết ta rồi!"
Mỗ Tà hai tay điên cuồng nắm tóc đen,thân người lăn qua lăn lại khiến cho giường dưới thân nàng phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
"Tà Băng,ngươi không ở yên được một chút sao?"
Giọng nói lạnh nhạt lười biếng bay vào lỗ tai mỗ Tà khiến nàng ngẩng cao mặt lên,chỉ thấy nàng tóc đen rối như ổ quạ,hai mắt phượng thông minh nay sưng to ửng hồng,cái mũi nhỏ cũng hao hao đỏ lên thinh thoảng phát ra tiếng khụt khịt,môi hồng cánh sen trắng tái đi. Hai tay run rẩy ôm đầu nhỏ.
Nói chung hình tượng này thảm đến không thể thảm hơn.
Chợt mỗ Tà đột ngột cơ mặt nhăn lại,hốc mắt hơi nước xuất hiện,hai tay vươn ra quơ quơ,miệng mếu máo khóc rống lên:
"Bối Y a~!"
Hỏa Liệt Bối Y thân vận đồ đỏ,toàn thân yêu mị hoang dã câu hồn,bàn tay thon gầy cầm chén sứ trắng bên trong chứa hỗn hợp đen bốc khói trắng,nhìn cái người trước mắt gương mặt sưng phù vì rượu mếu máo kêu khóc.
Không lạnh không nhạt thở dài một cái,cảm giác muốn giận,câu mắng người đã lên tới cổ họng nhưng thoát ra chỉ là tiếng thở dài ngao ngán.
Hỏa Liệt Bối Y vươn tay còn lại,hữu lực kéo mỗ Tà về phía hắn,nhẹ nhàng ôm lấy,chén sứ dâng đến cạnh khóe miệng nàng,âm thanh như gió mùa thu từ miệng thoát ra.
"Uống."
Mỗ Tà đích thị bây giờ như con mèo nhỏ hồ nháo oai oái la đau,bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo đỏ của hồ ly hung hăng lau nước mũi lẫn nước mắt. Cái miệng vẫn rất tự giác hoạt động không ngừng nghỉ.
"Đau quá đau quá! Đầu ta đau quá hu hu.. khịt khịt.."
Hỏa Liệt Bối Y chính là kiểu người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nhưng lúc này chỉ khẽ nhíu mày nhìn nàng lấy vạt áo hắn làm bẩn,bàn tay vỗ vỗ lưng nàng,mềm nhẹ nói.
"Nha đầu,uống. Uống hết sẽ không đau."
Mỗ Tà hít hít mũi nhìn chén sứ trong tay của hồ ly,thấy bên trong hỗn hợp đen vô cùng đen lại còn bốc khói nghi ngút,liền không khỏi tá hỏa tâm kinh,thân người như con ếch nhảy bật ra phía sau,mặt nhăn lại như cái bánh bao nhỏ,khó chịu mắng:
"Không uống! Cái thứ đen đặc như vậy khẳng định rất kinh khủng! Lại còn có khói a?! Không uống! Ngươi dám ép ta uống ta liền vặt trụi lông hồ ly của ngươi! Đem tất bẩn nhét vào mồm ngươi! Đem ngươi ném vào kĩ viện bị người khác đè bẹp thân tàn ma dại! Ném vào ngươi mấy quả độc cho ngươi sống không bằng chết... khụ khụ ách ý ta không phải.. khụ khụ.. ta ý ta khụ khụ.."
Mỗ Tà đang phát huy cái miệng dẻo linh hoạt của bản thân mắng chửi người đến ma quỷ khiếp đảm chợt một luồng sát khí lạnh lẽo nhanh chóng bao lấy người nàng,đến khi Mỗ Tà nhận thức được thì liền bị cái mặt nạ bạc âm trầm lạnh lẽo ánh lên tia sáng nguy hiểm dọa đến sặc nước miếng...
Mỗ Tà vừa sặc vừa len lén liếc nhìn cái người bên kia lạnh lùng đứng nhìn nàng,lòng không khỏi run lên một cái.
Uy uy đừng nói là hồ ly thối này muốn đem nàng treo lên cây đi?
"Quả nhiên ngươi nhớ cảm giác bị treo lên cây đến điên rồi đúng không?"
Quả thật mỗ Tà ngoài việc cái miệng biết chửi người thì còn có khả năng đoán đúng mấy chuyện cứt chó xui xẻo như thế này...
Mỗ Tà sống lưng lạnh toát đổ mồ hôi.
Phải làm sao đây?!
Phải làm sao đây?!
Lòng rối loạn như tơ vò.
"Tà.."
Hỏa Liệt Bối Y vừa thốt ra một tiếng liền dọa đến mỗ Tà sợ giật bắn người,thân người nhỏ nhắn phóng tới giật chén sứ trong tay hắn thét lên.
"Uống! Cô nãi nãi ta uống! Liều mạng uống!"
Dứt lời ngửa chén uống cạn.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn cái người mặt mày như quả mướp khô,run rẩy ngậm một đống nước đắng trong miệng khiến hai má phồng to như ếch.
Hỏa Liệt Bối Y khẽ nhúc nhích thân người một tí.
Mỗ Tà thấy vậy hoảng hốt nuốt sạch đống nước trong họng.
Một giây hai giây ba giây..
"Ọe! Ọe! Đắng quá đắng quá! Ôi ôi còn nóng nữa! Muốn bỏng lưỡi ta rồi! Ọe! Ọe!"
Hỏa Liệt Bối Y tựa tiếu phi tiếu nhìn mỗ Tà ra sức bóp cổ họng bản thân,hai mắt trợn trắng đau khổ khóc rống,khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên một chút. Ánh mắt hồ ly hả hê vui vẻ nhìn nàng.
Đang trong lúc mỗ Tà vật vã lăn lộn với cái vị đắng chát nóng trong cổ họng bỗng nhiên tiếng nói thanh thúy từ bên ngoài truyền vào tai mỗ Tà.
"Tà ca,ca đã tỉnh chưa?"
Mỗ Tà hai mắt mọng nước khó hiểu khẽ liếc nhìn ra phía cửa đang khóa.
Lý Oanh?
Mới sáng sớm nàng ta vác cái mông đến đây làm gì?
Chẳng lẽ thuốc ta đưa nàng ta có chỗ sai sao?
Chẳng lẽ đồ hết hạn sử dụng?!
Nghĩ tới đây mỗ Tà mặt tái mét,bộ dạng đậm chất khủng hoảng,hai tay ôm đầu miệng banh rộng la hét trong thầm lặng,sau gáy dường như có vài cái thiên lôi lướt qua.
Hỏa Liệt Bối Y hắc tuyến treo đầy đầu nhìn mỗ nữ dở hơi thân như không hồn tiêu điều hiu hắt trong gió.
"Tà ca?"
Âm thanh trong trẻo truyền tới tai mỗ Tà liền biến thành sấm rền bên tai.
Phải làm sao đây?!
Hay là giả vờ bản thân còn đang ngủ?
Không được giả sử nàng ta vì muốn kiện nàng nên nóng lòng nhào vô há phải thấy sạch nàng là nữ sao?!
Không được! Nàng còn phải dùng cái thân phận nam nhi cùng cái mặt này để kiếm bạc kiếm ăn sống qua ngày đấy!
Hay là bỏ trốn?
Vơ vét hết của cải trong đây rồi tẩu thoát?
Không được! Lý lão gia cư nhiên lại là Hình bộ thư nhân vật cao cấp trong triều đình, giờ nàng ăn trộm bỏ trốn nhất định sẽ bị truy đuổi bắt về tống ngục!
Không ổn không ổn!
Á á á tất cả đều không ổn!
Hỏa Liệt Bối Y ngẩng mặt nhìn trời xanh,khóe miệng co rút không thèm nhìn người nào đó bắt đầu trở bệnh thần kinh..
"Tà ca? Nếu vậy Oanh nhi mạn phép thất lễ bước vào."
Cái gì?
Cái gì?
Vô đây?
Không thể a!
Mỗ Tà hốt hoảng rối loạn chưa kịp suy nghĩ miệng đã nhanh hơn một bước la lên:
"A! Lý Lý tiểu thư xin dừng bước!"
"Tà ca.."
"Khụ,Lý tiểu thư nam nữ thụ thụ bất thân. Tà mỗ cũng chỉ mới thức giấc sao có thể mạo phạm ánh nhìn của tiểu thư? Xin Lý tiểu thư rộng lượng chịu khó đợi Tà mỗ một chút. Tà mỗ liền sửa soạn nhanh chóng ra tiếp đón tiểu thư. "
Chết tiệt!
Thôi thì nàng liều!
Binh đến tướng chặn! Nước tới đất lắp!
Lắp không nổi nàng liền bơi!
"Hảo."
Lý Oanh hai má khẽ hồng nhẹ giọng đáp trả.
Mỗ Tà nghe vậy thầm thở phào một phen, xong liền loay hoay lục tủ quần áo,chọn ra bộ nam trang tím nhạt đơn giản khoác lên người,đem từng tấc từng tấc trên bản thân mặc cho thật tốt. Đúng chuẩn kín cổng cao tường.
Mỗ Tà hài lòng vỗ vỗ ngực hai cái,chân liền di chuyển ra phía cửa,chợt thân người bị cánh tay mạnh mẽ kéo lại,cả người mỗ Tà bất ngờ bị kéo liền như vậy ngả về phía sau.
Phịch.
Lưng nàng tiếp xúc với lồng ngực ấm áp. Mơ hồ ngước mắt lên nhìn cái mặt nạ bạc chỉ cách nàng tầm hơn một gang tay.
Hả hả hả?
Chuyện gì đây?!
Mỗ Tà hoang mang! Mỗ Tà lo lắng!
Hỏa Liệt Bối Y nhìn cái người muốn ngu đi ở trong lòng,không khỏi nhướng mày đẹp,tựa tiếu phi tiếu nói.
"Tính để cái đầu quạ này đi gặp người sao?"
Ờm what?
Mỗ Tà chớp chớp hai mắt. Tầm năm giây sau liền ngu ngơ cười cười,tay phẫy phẫy chép miệng.
"Hắc hắc quên quên hắc hắc không để ý không để ý~"
Hỏa Liệt Bối Y cười nhạo nàng một tiếng khiến mỗ Tà tức đến lông đều muốn dựng ngược!
Chỉ thấy y ấn vai nàng,dễ dàng ép nàng ngồi xuống,tay gợi cảm cầm lược từng chút từng chút nhẹ nhàng chải vạn sợi tóc đen của nàng.
Mỗ Tà cảm thấy được hơi lạnh từ ngón tay chạm từng tấc da đầu của nàng khiến nàng mơ hồ thoải mái đến run.
"Hảo."
Không biết qua bao lâu bên tai mỗ Tà vang lên âm thanh lạnh nhạt lười biếng của hồ ly. Mùi thơm nhàn nhạt của nắng sộc vào mũi nàng,nơi da đầu còn vương lại hơi lạnh thoải mái từ bàn tay kia,cả người vẫn vươn chút ấm áp từ ngực hồ ly.
Mặt mỗ Tà có xu hướng đỏ đến kì dị...
"Nha đầu còn tính để người ta đợi đến bao giờ?"
Hỏa Liệt Bối Y lười biếng dựa tường nhìn nàng hóa ngốc,ánh mắt câu hồn chợt dừng trên làn da ửng hồng của nàng,hai mắt liền tối sầm đi.
"A? A! Phải rồi phải rồi,phải ra ngoài! Ra ngoài gấp!"
Mỗ Tà như bị quỷ dọa,không dám nhìn bóng dáng đỏ rực yêu mị câu hồn bên cạnh,chân như có hỏa tiễn,loáng cái liền mất tích không dấu vết.
Chỉ thấy trong phòng bóng dáng câu hồn mị hoặc đỏ như hỏa diễm cứng ngắc,cổ họng khẽ gầm nhẹ một tiếng,phút chốc liền hóa thành tiểu hồ ly trắng xinh đẹp. Nheo nheo hai mắt hổ phách to tròn ma mãnh,nhún người chạy theo ra bên ngoài.
Lý Oanh đứng bên ngoài có vẻ đã lâu chỉ thấy nàng nôn nóng nhìn cánh cửa phòng rồi lại nhìn ra ngoài phía sảnh chính rồi lại liếc mắt nhìn cửa,dáng vẻ chỉ hận không thể nhào tới phá cửa xông vào.
Cạch.
Ra rồi ra rồi!
Lý Oanh tai nghe tiếng động mở cửa đẩy ra vô cùng nhỏ,kích động ngẩng mặt lên miệng đỏ hó hé tính nói nhưng tức khắc liền hóa đá cứng ngắc.
Mỗ Tà thân trang phục tím đơn giản,tà áo đuôi áo khẽ lay động làm nổi bật sáu phần khí phách bốn phần lâm phong ngọc thụ,mặt nhỏ khuynh thành mắt thông minh đọng chút hơi nước trở nên câu hồn,môi lạnh hồng,tóc đen vấn cao chỉ đơn giản là buộc lên càng làm nổi bật nét đẹp yêu mị như tiên của nàng,toàn phân lạnh nhạt khí phách lúc ẩn lúc hiện.
Nói chung là mỗ Tà lúc này rất chi là lâm phong ngọc thụ hai chữ soái ca to đùng đung đưa trên đỉnh đầu của mỗ Tà.
Mỗ Tà đáy mắt lóe lên tia sáng ma mãnh nhìn Lý Oanh gương mặt nhuộm hồng si mê nhìn nàng. Nếu để ý có thể thấy được khóe miệng mỗ Tà nhếch lên một độ cung rất nhỏ rất rất nhỏ.
Chậc chậc xem ra bản thân mình lựa chọn trang phục quá đúng đi?
Xem nàng ta như vậy mất hồn.
Thật con mẹ nó sảng khoái!
"Lý tiểu thư."
Mỗ Tà hai mắt cong cong khẽ cười lạnh gọi người nhưng một màn này vào mắt Lý tiểu thư lại trở thành nụ cười chói mắt hào quang bắn chéo chéo ra tứ phía.
Lý Oanh tay ôm ngực bộ dạng há mồm thở gấp,run rẩy kìm hãm ý nghĩ muốn nhào qua đem mỗ Tà ăn sạch ép xuống đáy vực,thân người run run di chuyển vội vàng như chạy trốn còn không quên mở miệng gọi:
"Tà Tà ca mời mời đi theo.."
Dứt lời liền chân chạy đi nhanh như có hỏa tiễn,tốc độ này cũng khiến mỗ Tà khẽ tắm tắc khen lợi hại.
Mỗ Tà chân trước vừa bước liền có vật thể tròn tròn đầy lông trắng nhảy lên vai nàng. Chín cái đuôi như vô ý ngoe nguẩy chạm qua cổ nàng,mặt nàng. Hai mắt hổ phách yêu diễm hờ hững liếc qua chạm vào mắt hạnh của mỗ Tà,ánh lên chút ánh nước,thân người lười biếng dựa vào vai nàng càng trở nên câu hồn.
Mỗ Tà cứng ngắc thân người,đầu treo đầy hắc tuyến,những nơi bị con hồ ly chạm qua đều dần dần ửng đỏ đến đáng nghi.
Cái gì đây?
Cái gì đây?
Ta bị điên rồi!
Thế [bad word] nào lại nghĩ con hồ ly thối này quyến rũ chết người?!
Vì cớ gì bản thân lại dám nghĩ đem nó ăn vào bụng a?!
Ta nhất định là điên rồi!
Điên rồi!
Á á á!
Hỏa Liệt Bối Y híp hai mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn cái người mặt lúc đỏ lúc đen mơ màng dằn vặt,điên cuồng cắn móng tay. Đáy mắt không khỏi ánh lên tia sáng hài lòng vui vẻ,khí tức ôn nhu nhè nhẹ ẩn hiện tràn ra trong mắt hồ ly.
Nếu mỗ Tà mà thấy hình ảnh này nhất định tâm rối nay càng rối hơn a!
Bối Y hồ ly hai mắt khẽ liếc nhìn về phía xa sảnh chính,không khỏi híp lại mắt nghiền ngẫm,lén nhìn qua người bên cạnh,suy nghĩ một chút liền không lạnh không nóng nói một câu.
"Ngươi không tính đi sao?"
A?
Mỗ Tà lúc này mới hoảng hồn,ngơ ngác một chút liền tá hỏa ôm lấy hồ ly vào lòng hai chân nhẹ nhàng tựa lông hồng phóng như bay đi.
Cha mẹ ơi!
Nàng thế nhưng quên mất!
Lý tiểu thư nói cần đến sảnh chính nhất định có việc gấp rồi!
Phải nhanh lên a!
Nhiều khi chính là khen thưởng vạn lượng bạc cho nàng thì sao nhỉ?
Há há phát tài!
Hỏa Liệt Bối Y khóe miệng run rẩy nhìn cái vị hai mắt phát sáng mơ mộng ban ngày bên cạnh..
--- ------ ------ ---
Sảnh chính,phòng khách Lý phủ.
Căn phòng xa hoa to lớn,tường trắng tinh trang nhã bên phải treo một bức tranh phong cảnh dát vàng,bên trái treo bức thư pháp như rồng bay phượng múa.
Chính giữa chỉ thấy Lý lão gia ngồi ghế phụ bên phải,thân béo xệ bụng to,gương mặt xum xoe,hai sợi râu cá trê run lên lấy lòng cái vị thân phục thái giám triều đình đang ngồi ở ghế chủ,người này chính là thái giám bên cạnh hoàng thượng,họ Lê tên Bách.
"Lý lão gia,vì sao đến giờ vẫn chưa thấy cái vị thần y gì đó đâu?"
Lê Bách hai mày thưa nhíu chặt lại vào nhau,chất giọng the thé đúng chuẩn thái giám khó chịu lên tiếng. Lý lão gia ngồi bên cạnh hết châm trà lại cầm quạt quạt cho gã,mặt xum xoe chân chó cười cười mấy cái nói.
"Lê tổng quản,ngài đừng nôn nóng,Lý mỗ đã kêu Oanh nhi đi gọi người chắc sẽ tới nhanh thôi. Phải không Oanh nhi?"
Lý lão gia mắt khẽ híp liếc qua phía bóng dáng yểu điệu xinh đẹp bên cạnh.
Chỉ thấy bóng dáng yểu điệu khiêm nhường cung kính khẽ cúi người nhẹ đáp.
"Vâng cha,Lê công công y sẽ tới nhanh thôi."
Lê Bách mặt chán ghét nhìn Lý tiểu thư,không thèm để nàng vào mắt,tay cầm ly trà,ngón út đưa ra,nhấp một ngụm theo ý gã là vô cùng trang nhã,cái giọng the thé cất lên.
"Hừ! Ta thấy là hắn không để thánh thượng vào mắt,dám để thánh chỉ đợi? Cũng chỉ là một ngự phu nho nhỏ lá gan cũng quá lớn đi? Ta nhất định sẽ thưa chuyện này cho"
"Là ai đang nhắc đến Tà mỗ?"
Chợt giọng nói the thé của Lê công công bị âm thanh lạnh nhạt cao ngạo cắt đứt.
Trước mắt Lê công công,chỉ thấy vụt một cái sắc tím,đợi hắn chớp hai mắt nhỏ mở ra chỉ thấy bóng dáng tím lạnh nhạt tiêu điều đứng giữa phòng,tà áo sau lưng còn theo gió khẽ lay động. Gương mặt lạnh như nhiễm một tầng sương,hai mắt phượng lơ đễnh nhìn như không nhìn,ẩn ẩn sự giảo hoạt nguy hiểm dưới đáy mắt,môi hồng răng trắng.
Tuyệt nhiên là đệ nhất khuynh thành.
Trong tay ôm hồ ly trắng như tuyết,đẹp đẽ ngạo nghễ chí tôn.
Hai mắt nhỏ của Lê công công lóe lên như pha ô tô sáng chói mờ ám. Chỉ thấy gã hai mắt đen tối quét toàn thân mỗ Tà. Quét sạch sẽ không để lại một tấc thịt.
Chưa để mỗ Tà cảm thấy ghê tởm muốn nôn thì từ trong lòng nàng ba đạo sát khí phóng như lốc đâm thẳng vào Lê công công.
Lê Bách hai mắt trợn to mơ hồ nhìn bản thân ngã rập xuống nền đất lạnh,toàn thân đau đến run rẩy. Cả người có cảm giác bị núi đè,khó có thể động đậy.
Mỗ Tà khó hiểu nhìn một màn này,dù trong lòng quả thật hả dạ đến mức muốn đạp chân lên ghế cười to! Nhưng ngẫm lại hắn dù gì cũng là người của hoàng thượng cũng nên nhượng bộ một tí a.
Vì thế bàn tay ngọc vỗ vỗ nhẹ lên hồ ly trắng trong lòng,ý vị: ngưng làm loạn.
Hỏa Liệt Bối Y bĩu môi,cong người lại chọn cho mình vị trí thoải mái trong lòng mỗ Tà,chín cái đuôi khe khẽ ngoe nguẩy trước mặt mỗ Tà thiếu điều làm nàng muốn ách xì,sau đó trên người Lê công công liền nhẹ đi nếu không phải còn dư âm của cơn đau hắn liền nghi ngờ bản thân vừa mới bị ảo giác.
Lê Bách sợ hãi run người đứng lên,ánh mắt không còn dám xằng bậy làm loạn trên người trước mắt. Mồ hôi đã vã như tắm rồi.
Người này quả thật không đơn giản!
Một thân khinh công tiêu dao thần không hay quỷ không biết còn có nội lực mạnh khủng khiếp! Dáng vẻ lại khuynh thành như thế!
Quả thật vô cùng không đơn giản!
Mỗ Tà nếu biết được suy nghĩ của hắn chắc chắn sẽ run người phun nước miếng phản động la hét : ta chính là vô cùng đơn giản a! Cái gì khinh công ta chính là chạy tới! Cái gì nội lực đó là sát khí hồ ly a! Ta muốn phản động!
Lê Bách hai mắt nhỏ híp hoàn toàn cung kính cúi người trước mặt mỗ Tà khiến nàng ù ù ngơ ngác không hiểu vì sao cái gã điên này đột ngột ngoan ngoãn cúi người chào nàng?
Lý lão gia cùng Lý Oanh chính là hoàn toàn sợ hãi rồi. Nên biết Lê công công trong cung là người bên cạnh thánh thượng,vốn đã kiêu ngạo phách lối hơn người nay cung kính như vậy thật khiến người ta hoang mang.
Lê Bách hai tay gầy gò mở cuộn giấy đỏ,ánh vàng của vàng dát lên chói lóa đập vào mắt mỗ Tà khiến nàng rục rịch chỉ muốn nhào qua cướp..
Âm thanh the thé vang lên đánh thức bản năng ham tiền của mỗ Tà,khiến nàng tiếc nuối,mắt nhìn cuộn giấy tai thì dỏng cao nghe.
"Trẫm nghe tin phủ Lý bộ thư xuất hiện thần y có thể chữa bách bệnh trị trăm độc. Nay truyền thần y vào cung,vì trẫm cứu người.
Khâm thử."
Mỗ Tà cảm xúc hoàn toàn chết lặng..
Thần y là cái khỉ khô gì?!
Nàng chỉ là trị dứt được cái độc Hoa cúc vốn nói toẹt là thuốc khiến ngươi táo bón liền được thăng cấp thành thần y đứng ngang hàng với vị lão gia nhân Hoa Đà sao?
Lão gia nhân nhất định tủi nhục dậm chân đấm ngực thổ huyết đi!
Vào cung?
Vào cung?!
Đó chả phải là nơi mà các phim truyền hình tám giờ dài tập hay truyện xuyên không chính là nơi một đi không trở lại ư?!
"Mời thần y theo nô tài nhập cung cứu người."
Lê công công người cúi gập,thành khẩn nói.
Cứu cứu cái đầu heo nhà ngươi!
Muốn thì ngươi đi mà cứu!
Ta không đi!
"Thần y đừng để thánh thượng đợi lâu."
Sấm chớp rầm vang bên tai.
Cái câu này chả phải ý là ' Hoàng thượng kêu ngươi đi ngươi dám làm trái lời coi chừng đầu rơi máu chảy khắp nơi!'
Á á á ai cứu ta với!
Chợt bên tai mỗ Tà khẽ khe nghe được âm thanh cười nhạo,liếc xuống liền thấy ánh mắt trêu tức nhìn nàng của ai kia.
Lê Bách khóe miệng co rút nhìn cái vị lúc nãy còn đơ ra mặt co rúm nghe thánh chỉ nay mặt liền thay đổi,sắc mặt âm trầm không sợ cái gì cả,cả người bừng bừng khí lạnh,hai mắt tỏa sáng chói lói nhìn hắn dõng dạc nói.
"Đi! Công công chúng ta mau đi thôi!"
Dứt lời liền bước chân đi ra ngoài,Lê Bách lật đật chạy theo không khỏi nể phục cái người mặt lật còn nhanh hơn lật sách,còn hơn mấy phi tử đấu đá nhau trong hậu cung!
Hai người nhanh chóng đi khỏi để lại hai cha con Lý gia tiêu điều lạc lõng đứng trong gió...
--- ------ -------
Mỗ Tà vừa ngồi trong xe ngựa vừa nhíu mày suy nghĩ.
Là ai bị bệnh nhỉ?
Khiến hoàng thượng phải lo lắng triệu nàng vào cung nhất định là người trong lòng.
Hoàng hậu?
Phi tử?
Tình nhân?
Hay là mĩ nam? Chuyện tình đoạn tay áo?
Á á á kích thích thật kích thích!
Mỗ Tà suy nghĩ xấu xa đều hiện rõ lên mặt khiến hồ ly bên cạnh không khỏi hắc tuyến mây đen đầy đầu...
"Thánh thượng giá đáo!"
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mỗ Tà ngồi trong xe nghe âm thanh mọi người hùng hồn vang lên lòng khẽ run một cái lo lắng nhìn xung quanh.
Phải làm sao đây?!
Phải làm sao đây?!
Nhân vật to lớn tới rồi!
Nàng nên làm cái gì a?!
"Thần y đang ngồi bên trong?"
Âm thanh mạnh mẽ uy nghiêm đậm chất của bậc quân đế truyền vào tai mỗ Tà làm nàng lo đến mức muốn nhảy dựng. Hai mắt oai oán nhìn qua hồ ly trắng.
Hỏa Liệt Bối Y lực bất tòng tâm nhìn nàng nhát gan đến muốn sắp khóc.
Gặp hắn nàng liền có thể mạnh mồm mắng chửi trong khi chỉ vì một cái vị hoàng đế nhân loại mà sợ đến tái mặt?
Nàng quả thật không để ý phía sau nàng có ai sao?
Có gì phải sợ?
Mỗ Tà thề rằng nàng hoàn toàn không biết suy nghĩ của hồ ly trắng bởi nếu nàng biết nhất định dựa dẫm bạo gan kiêu ngạo khắp nơi! Có khi còn dám kề dao vào cổ vua la hét: 'Đưa ta bạc!"....
Hỏa Liệt Bối Y bất đắc dĩ nhún người nhảy vào lòng nàng,nhàn nhạt mở miệng.
"Không phải sợ. Còn có ta."
Mỗ Tà vốn dĩ nhát đến sợ vỡ mật nay nghe câu này,lo lắng trong lòng liền như gió thổi mây trôi.
Nắm đấm siết chặt hạ quyết tâm! Binh đến tướng chặn!
Dứt suy nghĩ liền ôm lấy hồ lý,phóng người nhẹ nhàng chui ra ngoài.
Mỗ Tà hai mắt đẹp đảo trọn quan sát mọi người xung quanh.
Binh lính,thật nhiều. Đều đơ người.
Oanh oanh yến yến. Cũng kha khá người. Mất hồn cả rồi có vài người còn hoa lệ chảy máu mũi ngất xỉu.
Lê Bách,ài không quan tâm.
Hừm,vậy cái vị áo long bào vàng chóe chói lóa tỏa sáng hại mắt người nhìn,tuổi cũng tầm trung niên,hào kiệt anh tuấn này chắc hẳn là hoàng thượng đi?
Lưng liền khẽ dịch chuyển,cả người lạnh nhạt tiêu điều cung kính nói.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Thần dân họ Tà tên một chữ Băng ra mắt hoàng thượng. Thứ lỗi cho thảo dân bất kính để hoàng thượng thân rồng tiên đáng quý phải chờ như vậy,thảo dân quả thật đáng chém ngàn lần!"
Mỗ Tà khóe mắc đắc ý,hừ hừ một lời này vừa chào vừa giới thiệu bản thân vừa nhoan ngoãn nhận tội đi trễ còn không quên vuốt mông ngựa vàng,hị hị như vậy nhất định nàng sẽ không bị trách phạt mà có khi còn được thưởng vì trung thực kia ha ha!
Giọng nói khí phách lạnh nhạt,bộ dạng không sủng nịnh, khiêm tốn,dáng vẻ khuynh thành, liền trở nên ưa nhìn trong mắt hoàng đế bệ hạ. Chỉ thấy y liền nhanh chóng tiến lên nâng người mỗ Tà,vui vẻ giọng nói.
"Đứng lên đứng lên. Tà thần y đến,trẫm đương nhiên vui mừng sao lại trách phạt?"
"Tạ ân bệ hạ!"
Mỗ Tà tiếp tục diễn. Hỏa Liệt Bối Y trong lòng nàng trợn mắt nhìn trời cao.
Thiên Dật Khanh tất hoàng thượng càng lúc càng vừa mắt người trước mắt,thái độ liền trở nên hòa nhã hơn rất nhiều. Y liền ân cần cười nói nhu hòa với mỗ Tà,lòng lo lắng mỗ Tà liền được xóa bỏ. Xem ra nàng đã qua được ải xem xét người của vị lão nhân gia này.
"Tà thần y chắc cũng hiểu vì sao trẫm triệu ngươi vào cung rồi?"
"Bẩm bệ hạ,thảo dân đã biết."
"Thần y không tò mò đó là ai sao?"
Hai đạo ánh nhìn dò hỏi phóng tới trên người nàng khiến lông tơ lông tóc nàng đều muốn dựng lên. Âm thầm hít thở tự nhủ bản thân bình tĩnh lại liền trơ ra sắc mặt như cá chết,đều đều trả lời.
"Thảo dân chỉ là một ngự phu bốc thuốc chữa bệnh,danh tính người bệnh cũng chỉ là một phương thức mà thôi."
Thiên Dật Khanh hai mắt tán thưởng nhìn nàng.
Thông minh thông minh.
Biết những chuyện nào nên dụng tâm những chuyện nào thì không.
Người này,có thể lưu.
Mỗ Tà thấy hai đạo ánh mắt thay đổi liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Trẫm cũng hy vọng thần y sẽ không đem chuyện chữa trị cho thái hậu mà kể ra ngoài. Giờ nghe chính miệng thần y nói như vậy,trẫm thật an tâm."
Mỗ Tà xém nữa phun nước bọt khinh thường!
An an cái con khỉ!
Chính là dò hỏi nàng,nếu nàng nói không trúng ý hắn liền nhất định hôm nay chính là ngay đi không trở lại của nàng!
Hoàng cung quả thật nguy hiểm chết người!
Ủa mà khoan.
Nàng vừa nghe cái gì nhỉ?
Chữa trị cho thái hậu.
Trị cho thái hậu?!
Là thái hậu sao!
Là bà lão già mang danh hiệu mẹ của hoàng đế lão nhân?
Vậy chẳng phải nàng phải thật cẩn thận sao? Nếu có sai sót nhất định sẽ chết a!
Mà giả sử lão bà bà đã tới thời kì lá rụng về cội Diêm vương vẫy gọi thì làm sao nàng chữa chết thành sống đây?
Á á á xong rồi!
Xem như xong rồi!
Hu hu!