Nhìn thấy nha hoàn béo ngủ gà ngủ gật trên bậc thang, Ôn Yến híp mắt, âm thầm đi đến bên kia sương phòng, theo cánh cửa sổ mở ra một nửa hắn nhìn bên trong một vòng, liếc mắt một cái nhìn thấy A Bảo nằm sấp trên giường ngủ say.
A Bảo cảm thấy chóp mũi ngứa ngáy, làm phiền nàng ngủ không ngon giấc, nàng mơ màng mở mắt ra mới phát hiện trước mắt có thêm một người, nàng nhất thời trừng to mắt nhìn.
Đôi mắt long lanh nước kia khiến người ta rất muốn bắt nạt, Ôn Yến vuốt đầu ngón tay quyết đoán vươn tay véo má A Bảo.
Bốp ——
Bàn tay đau đớn khiến Ôn Yến xụ mặt ngay lập tức, hắn nhìn sang A Bảo, phát hiện tiểu cô nương đã lui tới chân giường, khuôn mặt nhỏ lớn bằng bàn tay mang đầy vẻ sợ hãi.
“Ta không phải kẻ xấu…” Nói một nửa thì dừng lại, hành vi tự tiện xông vào khuê phòng của hắn thật đúng là không phải người tốt.
Hắn im lặng cụp mắt xuống, không để ý tới A Bảo vốn còn sợ hãi đang yên lặng nhìn hắn chằm chằm.
Người này hình như hơi quen mắt nhỉ?
A Bảo chớp mắt, ánh mắt rơi xuống hầu bao đeo bên hông Ôn Yến, ánh mắt nàng hơi sáng lên.
Hầu bao của nàng!
Âm thanh sột soạt vang lên, Ôn Yến giương mắt nhìn thấy tiểu cô nương vốn né tránh mình giống như thú dữ giờ đã đi tới trước mặt mình, hắn có chút bất ngờ.
Ôn Yến ngớ ra sững sờ tại chỗ, A Bảo nhớ tới lần trước gặp hắn cũng là dáng vẻ ngơ ngác thế này, bàn tay định lấy về hầu bao của nàng chợt khựng lại, ngược lại chuyển sang vỗ mặt hắn.
Dáng dấp tuấn tú như vậy không ngờ cũng là một kẻ khờ giống nàng.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại mang theo sự ấm áp vỗ trên mặt, mặc dù hơi đau nhưng động tác kia khiến Ôn Yến cảm thấy có chút gần gũi, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ lướt qua đôi mắt phượng.
Cô ngốc thích khuôn mặt của hắn ư?
“A Bảo?” Nhũ danh của cô ngốc hình như gọi là A Bảo thì phải?
A Bảo nghiêng đầu, đôi mắt to long lanh nước mang theo chút nghi vấn, hình như đang tò mò tên khờ này sao biết nàng gọi là A Bảo.
Ôn Yến vén áo ngồi xuống, nắm lấy bàn tay A Bảo đặt trong lòng bàn tay mình, thấy nàng không biết chống cự hắn không khỏi cong khóe môi, tâm trạng rất tốt hỏi nàng: “Vì sao nàng không muốn gả cho ta?”
Nghĩ tới hắn đường đường là An Quận Vương, phong lưu phóng khoáng người gặp người thích, sao lại bị một cô ngốc ghét bỏ chứ.
A Bảo cúi đầu nhìn thấy bàn tay mình bị người ta nắm lấy, lắng nghe lời của Ôn Yến, nàng nghi hoặc chớp mắt, sau một lúc lâu nắm bắt được từ mấu chốt “gả”, nàng nhất thời mở to mắt, tay kia đẩy đi người bên cạnh.
Ôn tiểu gia đang chuyên tâm ngắm nghía bàn tay của A Bảo không hề đề phòng đã bị người ta đẩy ngã xuống đất…
Ngã xuống đất, còn là bị một cô ngốc đẩy ngã!
Ôn Yến ngồi dưới đất, hai tay chống lên, hắn không dám tin nhìn A Bảo trợn đôi mắt to, thấy dáng vẻ tức giận của nàng trong nháy mắt hắn không hiểu được.
Chẳng phải hắn hỏi một câu thôi à, sao thỏ con bắt đầu cắn người rồi?
Trước đó Ôn Yến cho rằng Thẩm Thừa tướng nói A Bảo không muốn gả chỉ là cố tình trốn tránh thôi. Lúc này nhìn thấy thỏ con hóa thành con mèo xù lông, hắn mới biết mình thật sự bị cô ngốc ghét bỏ.
An Quận Vương lớn thế này không biết cái gì gọi là ghét bỏ rất tổn thương, hắn ngồi dưới đất giống như cà tím héo úa.
A Bảo trợn mắt nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn vẫn không nhúc nhích tỏ vẻ rất tổn thương, nàng hơi lo lắng.
Nàng nhìn bàn tay nhỏ bé trắng bóng của mình, lại nhìn qua Ôn Yến ngồi dưới đất, nàng cắn môi.
Ai cũng là kẻ ngốc, có phải nàng ức hiếp người ta rồi không?
A Bảo cảm thấy mình luôn là một bé con rất ngoan ngoãn, chuyện ức hiếp người ta nàng không làm được, lúc này nàng ức hiếp người ta, còn đẩy người ta ngã xuống đất, hình như quá… Ừm, nhị ca từng nói ức hiếp người khác là không tốt.
A Bảo sờ tìm hầu bao mới bên hông, nàng chậm rãi đi tới trước mặt Ôn Yến ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ bé duỗi tới trước mặt hắn, đưa qua viên kẹo tròn vo nằm trong lòng bàn tay.
Này, ta lấy kẹo ta thích nhất xin lỗi ngươi, ăn rồi sẽ không đau lòng nữa.
Ôn Yến theo viên kẹo tròn vo nhìn sang khuôn mặt ngây thơ của tiểu cô nương, thấy trong đôi mắt to long lanh nước của nàng chứa đựng vẻ lo lắng và…đồng cảm, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Cô ngốc này tưởng rằng hắn bởi vì bị nàng đẩy mà tổn thương tới lòng tự trọng cho nên mới đưa kẹo qua…dỗ dành hắn?
Tuy rằng Ôn Yến rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải nói hắn thật sự bị cô ngốc làm tổn thương lòng tự trọng, hơn nữa viên kẹo của nàng quả thật chữa khỏi cho hắn.
Thấy Ôn Yến cầm kẹo bỏ vào miệng, mặt mày A Bảo tươi tắn.
Đúng vậy, không có gì là một viên kẹo không giải quyết được, nếu có vậy thì hai viên.
Tuy rằng nàng có hơi luyến tiếc…