Cô đã sớm biết, trời giáng họa lớn xuống cho con người, trước tiên phải lao tâm khổ trí, sau đó gân cốt đau nhức, đói chỉ còn da, cơ thể suy sụp. . . . . . Haiz.
Hạ Lam rất hi vọng chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại khu nhà trên núi Bạch Vân chỉ có cô, mà anh vẫn ở nước Đức, nhưng sau khi cô rửa mặt ra khỏi phòng, nhìn thấy anh ở phòng bếp của cô ăn sáng thì cô biết đây không phải là mơ.
Cô không bị ảo giác, nếu như cô nhìn thấy anh đứng ở phòng bếp của mình, vậy thì anh thật sự đang ở đây.
Phòng bếp của cô có cửa sổ quay mặt về hướng đông, lúc thời tiết nắng ráo, buổi sáng phòng bếp luôn tràn đầy ánh mặt trời, giống như giờ phút này, ánh mặt trời tươi đẹp, người đàn ông thảnh thơi, hợp với nụ cười nhẹ, trên bàn ăn màu trắng để cà phê, trứng luộc, bánh mì nướng kiểu Pháp, canh súp lơ, canh cà rốt. . . . . . Ánh sáng, mỹ nam, bữa sáng lành mạnh, hình ảnh đẹp mắt, nhưng, tại sao anh lại ở đây?
Có lẽ dấu chấm hỏi trên mặt quá rõ ràng, Cao Học Văn chủ động mở miệng, "Bên anh vòi nước không dùng được, cũng không có vật dụng, cho nên sang chỗ em nấu." Vẻ mặt tự nhiên, cùng bộ dáng trốn tránh cô trước kia hoàn toàn khác biệt.
Được rồi, phòng bếp không có nước quả thực rất khó phát huy công dụng, lý do này có thể chấp nhận được.
Hạ Lam gật đầu, "Tôi sẽ gọi người đến kiểm tra."
Vòi nước là chút lòng thành, bây giờ ký ức của anh bị rối loạn mới chính là vấn đề lớn, cô tính toán thừa dịp thứ năm được nghỉ, đi tìm mẹ Cao trò chuyện, xem xem bà có ý kiến gì đối với phiên bản Cao Học Văn hoàn toàn mới này hay không, tốt nhất có thể thuận tiện cùng đi hỏi ý kiến của một bác sĩ chuyên ngành, "Chúng ta lần nữa bắt đầu lại đi", hiểu lầm lớn như vậy, làm sao cô có thể chiều theo anh?
Mở tủ lạnh ra, đang muốn vươn tay lấy bánh bao, lại nghe thấy trên sàn nhà bằng gỗ có tiếng cộc cộc nhỏ nhẹ, hoạt bát lại vụn vặt, rất giống là . . . . . Hạ Lam quay đầu, chó?
Một con Lạp Xưởng lắc đầu nguây nguẩy chạy về phía cô, chạy quanh cô một vòng, ngửi một cái, ngoắc ngoắc cái đuôi, vẻ mặt đáng yêu không tả được.
Hạ Lam không nhịn được ngồi xổm xuống, sờ sờ nó, chó con lập tức liếm liếm tay của cô, trong lòng Hạ Lam hét lên, gào khóc, thật là đáng yêu.
Cô vẫn luôn muốn nuôi chó, trước kia trong nhà nghèo, chỗ ở nhỏ, thật sự không thể; đại học ở nội trú, đương nhiên trong trường học không được phép nuôi, sau khi tốt nghiệp về nhà, vốn đang chờ kinh tế khá hơn một chút, có thể nuôi, thật không nghĩ đến Tỉ Lam lại dị ứng với chó, cô chỉ có thể nhịn đau tặng người khác chó con mới vừa mang về nhà; kết hôn, đến khu nhà trên núi Bạch Vân, kết quả Cao Học Văn sợ chó, anh sợ chó không phải là nỗi sợ bình thường, ở mức độ chỉ cần nghe thấy tiếng chó sủa sắc mặt sẽ trắng bệch, dưới tình huống này, dĩ nhiên không thể nào nuôi chó, nhưng bây giờ lại có một con chó Lạp Xưởng hoạt bát dễ thương đang liếm tay của cô đấy.
Đôi mắt tròn đen nhánh, lỗ mũi ướt át, gào khóc, cô sắp bị hòa tan.
Lạp Xưởng cắn một quả bóng nhỏ chạy tới dưới chân bàn, Hạ Lam lập tức hiểu ý, chơi trò ném bóng với nó, chân nhỏ ngắn ngủn giẫm trên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng cộc cộc quả là một liều thuốc bổ.
"Nó gọi là Mao Mao." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn #Lê_Quý_Đôn
"Mao Mao." Theo tiếng kêu, chú chó vốn rất vui mừng, xem ra càng vui mừng hơn, cái đuôi lắc lư kia thật sự quá mất hồn rồi.
Làm sao lại trùng hợp như vậy, trước kia cô cũng suy nghĩ, nếu như ngày nào đó nuôi chó, sẽ gọi là Mao Mao.
Hạ Lam duỗi tay xoa đầu của nó, cảm giác thật tuyệt, "Tại sao ngày hôm qua không thấy nó? Đang ngủ sao?" "Thật ra thì nó luôn ở trên ghế sa lon, có lẽ em quá mệt mỏi, cho nên không nhìn thấy." Cô không hề mệt mỏi, cô là khiếp sợ, gào khóc, nói trở lại cảm giác chạm vào Lạp Xưởng thật là tuyệt vời.
Hơn nữa Mao Mao rất bám người, cô mới chơi với nó một chút, nó lập tức tới làm nũng ngay, muốn cô chạm vào nó, còn dùng đầu dụi vào cô, mặc dù chưa từng nuôi chó, nhưng cô cũng biết nhóc con này thích cô.
Hạ Lam chơi với Mao Mao một hồi lâu, cho đến khi cảm thấy chân mình hơi tê, mới đột nhiên nhớ tới, hôm nay mình phải đi làm!
Lưu luyến không rời sờ đầu tròn của Mao Mao một cái nữa, Hạ Lam vịn mặt bàn đứng lên, phát hiện rõ ràng trong khoảng thời gian cô vui đến quên cả trời đất, Cao Học Văn lại giúp cô chuẩn bị bữa sáng tương tự, đến cà phê cũng pha xong. Lúc mười mấy tuổi đều là cô chăm sóc người khác, hai mươi mấy tuổi chỉ có một mình cô, chưa ai từng làm bữa sáng cho cô.
Lúc này nếu như nói không cần cũng quá kiểu cách, chẳng qua chỉ là bữa sáng thôi mà, vì vậy Hạ Lam liền tự nhiên đón nhận, "Cảm ơn." "Chuẩn bị một phần bữa sáng mà thôi." Hạ Lam uống một hớp cà phê, mùi vị cũng không tệ, hơn nữa thành thật mà nói, cảm giác có người làm bữa sáng cho mình thật sự vô cùng mới mẻ.
Nghe thấy âm thanh Mao Mao tự mình chơi, Hạ Lam không nhịn được nở nụ cười, "Không phải trước kia anh rất sợ chó sao, tại sao không sợ nữa?"
Cao Học Văn cười cười, "Người sẽ thay đổi."
Vậy đúng là thay đổi lớn.
Mức độ sợ chó của Cao Học Văn rất khoa trương, sợ chó hoang trên đường thì không nói, có người cầm mô hình chó nhỏ trên tay anh cũng sợ, Hạ Lam biết anh quá lâu, lâu đến mức cho dù không quen thuộc vẫn biết rõ một đống chuyện, cho nên sau khi ở chung, cô chưa bao giờ đề cập với anh chuyện nuôi chó, thật không nghĩ đến. . . . . . Nếu như hôm nay là thứ hai thì tốt, mười giờ rưỡi cô mới có lớp, có thể đi làm trễ một chút.
Động vật nhỏ thật thần kỳ, mở cửa nhìn thấy nó ở phòng bếp, tâm trạng cô vốn không tốt, bây giờ lại vô cùng tốt, "Hôm qua anh mới xuống máy bay mà, bay lâu như vậy, còn có thời gian đi dạo cửa hàng thú cưng?" "Đây là anh nuôi ở nước Đức, trước khi về liền nhờ bạn làm thủ tục, chọn ngày tốt có thể trực tiếp dẫn nó về nhà, mới mua vé máy bay ngày đó."
Khó trách, mặc dù cơ thể Mao Mao nhỏ, nhưng cho dù thế nào cũng là chó trưởng thành, rất ít người sẽ đến cửa hàng thú cưng mua chó trưởng thành, nếu như nói là bắt đầu nuôi ở nước Đức, vậy thì không kỳ lạ. Hả? Không đúng. . . . . ." Anh bắt đầu không sợ chó từ lúc nào vậy?" Cao Học Văn bị cô hỏi đến không giải thích được, "Anh sợ chó?"
Chậc, được rồi, để cô đổi cách hỏi, "Bắt đầu nuôi Mao Mao từ lúc nào?" "Sau khi xuất viện không bao lâu, vừa đúng lúc chó của chủ cho thuê nhà sinh con, hỏi anh có muốn nuôi một con hay không, nhìn đáng yêu, liền mang một con về nhà."
Cho nên anh không chỉ bị rối loạn ký ức, anh còn thay đổi cảm nhận đối với một vài sự vật.
Cao Học Văn nhìn cô, mỉm cười, "Anh nhớ em vẫn rất thích chó Lạp Xưởng." Chuyện này không sai..., nhưng mà, có chút là lạ. . . . . . Hạ Lam ăn một cái bánh mì kiểu Pháp mùi vị rất ngon, uống cà phê độ đậm vừa vặn, trong lòng liền sôi trào.
"Hạ Lam."
A, tay cô run lên, lại có thể trực tiếp gọi tên cô! Người này trước kia đều gọi cô là "Lý, Lý Hạ Lam", họ bị lặp lại là bởi vì anh rất căng thẳng, không nhịn được hơi cà lăm.
Anh hoàn toàn không phát hiện chỗ không đúng, vừa xiên súp lơ vừa hỏi, "Em có lớp trong thời gian nghỉ đông không?" "Thời khoá biểu vẫn chưa có, nhưng mà có."
"Mỗi ngày?" Diễn đàn L`ê Q~uý~ Đ_ôn_
"Không biết. Haiz, bởi vì một chủ nhiệm mới tới, thật sự không biết thói quen lên thời khóa biểu của anh ta." Nói đến chỗ này, Hạ Lam lại nhức đầu, lên thời khóa biểu là nhiệm vụ đòi hỏi nhiều kỹ thuật, sắp xếp tốt, mọi người nhẹ nhõm, sắp xếp không tốt, người người oán trách.
Kỳ nghỉ đông năm ngoái biến Hạ Lam thành người sau, mỗi ngày đều có lớp, nhưng lịch dạy học rất rời rạc, bình thường là buổi sáng một lớp, buổi chiều một lớp, buổi tối một lớp, mỗi ngày đi sớm về trễ, nhưng thật ra thời gian rất dài ở giữa đều không có việc để làm, nhưng thời khoá biểu trong kỳ nghỉ hè năm nay lại tốt đẹp khác thường, toàn bộ tập trung vào buổi chiều và buổi tối, thứ ba, thứ năm không có lớp, cô trải qua một kỳ nghỉ hè nhàn nhã nguồn thu nhập lại phong phú.
Hi vọng thời khoá biểu kỳ nghỉ đông cũng tốt đẹp như vậy là được.
"Nghỉ đông nhất định có lớp, nếu không chờ qua năm cũng không sao."
Hạ Lam mơ hồ có dự cảm xấu, "Chờ qua năm?"
"Mấy tháng này anh vẫn hối hận trước kia không đối xử tốt với em."
Ở trong lòng cô không nhịn được gào lên, ông trời ơi, nghỉ ngơi cả đêm, đầu anh không tốt hơn? Bọn họ lại sắp tiến vào thế giới manga của thiếu nữ rồi sao?
"Em luôn muốn đi nước ngoài du lịch, mà anh luôn nói phải luyện tập, chưa từng dẫn em ra nước ngoài chơi, lúc lễ mừng năm mới, chúng ta đi một chuyến đi." Cao Học Văn khá hăng hái nói, "Xem em muốn đi Nhật Bản, Hàn Quốc, hay là New Zealand hoặc là châu Úc, anh lên kế hoạch." Bình tĩnh mà xem xét, cảnh tượng này là ước mơ khi còn bé của cô, cùng ông xã xuất sắc ở trong khu nhà cao cấp, cùng nhau ăn bữa sáng, thảo luận chuyện đi du lịch, sở thích, kế hoạch cuộc sống, chó con lượn qua lượn lại ở bên chân, hiện tại cảnh trong mơ trở thành sự thật, nhưng lại không khỏi kỳ lạ.
Trước đâu rất không thân thuộc với Cao Học Văn, Cao Học Văn này càng xa lạ.
Xem ra cô không thể đợi đến thứ năm rồi, cô phải nhanh chóng nói chuyện này với mẹ Cao, cành nhanh càng tốt.
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Lam trải qua một cuộc sống rất kỳ diệu: Vừa mở cửa, Mao Mao lập tức chạy đến, sau đó có người ở trên ghế sa lon trong phòng khách mỉm cười với cô, trong phòng bếp đã có anh xử lý thật tốt —— nói đến đây cũng rất kỳ lạ, trước kia có đồ vật gì cần sửa chữa, nhất định là do cô phát hiện, sau đó tìm người đến sửa lại cho tốt giúp anh, luôn luôn như thế, nhưng lần này trở về anh lại có thể tự mình tìm người đến xem vòi nước bị gì, quá thần kỳ.
Vòi nước chỉ là hư mà thôi, bình thường mà nói đổi cái khác là tốt rồi, nhưng vấn đề là người có tiền thích số lượng hạn chế, thích đồ làm thủ công, khu nhà trên núi Bạch Vân này hoàn toàn là như thế, toàn bộ phòng bếp đều do nhà thiết kế thiết kế riêng, có một không hai, hỏng bét nhất là yêu cầu toàn bộ phải giống với thiết kế ban đầu, mặc dù hư hỏng nhỏ, nhưng lại muốn ngay cả rãnh nước cũng phải đổi, nhà thiết kế đã nhận được danh sách, nhưng chờ làm xong rồi vận chuyển đến, ít nhất cũng một tháng, cũng có thể nói, tháng này bọn họ phải dùng chung phòng bếp.
Thật ra Hạ Lam thì không sao cả, bởi vì cô hoàn toàn không tổ chức bữa ăn tập thể, tủ lạnh của cô chỉ có thức uống cùng ít thực phẩm, thêm người sử dụng phòng bếp đối với cô mà nói không tạo nên ảnh hưởng gì, duy nhất có ảnh hưởng chính là Cao Học Văn chẳng những xuống bếp, còn để lại một phần cho cô.
"Hôm nay anh làm canh hải sản."
Cô rất thích canh hải sản, nhưng không phải là anh không biết nấu ăn sao? Bữa sáng thì không tính, nhưng mà, canh hải sản, anh học được món ăn phức tạp này từ lúc nào?
Danh Sách Chương: