Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên một dòng suối nhỏ, cách không xa nơi hai ngươi đứng, thấp thoáng bóng dáng của một thiếu nữ đang ngồi giặt quần áo, Hàn Dương Băng vừa giặt chiếc áo của mình mà không ngừng lẩm bẩm, chửi rủa ai đó ở trong lòng mình.

Lão già chết tiệt, dám hại ta thê thảm như thế này, cũng may là chỉ dơ ở lớp áo ở ngoài thôi, bên trong thì vẫn không sao, chứ mà nó dơ luôn cả bên trong thì chắc giờ đây nàng đành phải khỏa thân mà ngồi ở đây giặt đồ quá

Đừng hỏi nàng vì sao không mua một cái áo khác, rất đơn giản, bởi vì giờ đây nàng đang ở chốn rừng sâu thì kiếm đâu ra một cái cửa hiệu nào để cho nàng mua đồ chứ hơn nữa cũng không thể dùng phép để biến ra đồ mà mặc.

Nói một cách đơn giản thì giờ đây nàng chính xác là một người trần đích thực rồi đó, tất cả đều là nhờ công sức của ai kia.

Nàng hướng ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía ai đó đang ngồi trên hòn đá vô tư ngắm đất trời,mà không thèm để ý nữ nhi mình đang đứng dưới suối vật lộn với cái áo, cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Hàn Dương Băng, Hàn Minh không kiềm chế được mà lạnh sống lưng, hắn quay mặt sang chỗ khác,khẽ ho khụ khụ che giấu đi sự bối rối của mình.

_”Băng nhi à, con đừng có giận ta nữa mà, đâu phải ta cố tình đâu, con mà cứ giận hoài như vậy thì sẽ mau già lắm đó.”

_”Vì ai mà con giận hả, người nói con nghe xem?”

Hàn Dương Băng vừa vắt cái áo, vừa hét rống lên trả lời mỗ nam nào đó, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ bừng cả lên vì tức giận, sau khi vắt cái áo xong, nàng từ từ tiến lên bờ ngồi nghỉ.

Phù!!! Chỉ giặt mỗi một cái áo thôi mà khiến nàng mệt bở cả hơi tai, không hiểu sao bình thường các nữ tử nơi nhân gian này lại giỏi như vậy, giặt nguyên cả đống đồ không biết mệt.

Hàn Dương Băng vừa ngồi nghỉ mà không khỏi suy tư làm sao lấy lại được phép thuật của mình, thế giới này là một thế giới cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, nếu không có năng lực thì chắc chắn một điều rằng ngươi sẽ bị đào thải khỏi thế giới này, đi tìm diêm vương mà đàm đạo.

Bởi lẽ bây giờ là thời điểm các phái bắt đầu xung đột với nhau, thiên hạ hỗn loạn vô cùng, đó là chưa kể một khi mà Hoa Thiên Cốt tìm cách thu thập các thần khí để mà đi cứu Bạch Tử Họa, khiến cho Yêu Thần xuất thế, thì sự tình vốn dĩ đã bung bét thì lại càng thêm bung bét.

Nói chung nếu muốn sống ở đây mà không có thực lực thì tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị tinh thần để mà leo lên thớt mặc người chém giết đi.

Oa oa oa nàng không muốn chết sớm như vậy đâu và hơn nữa còn sự nghiệp đi ngắm các mỹ nam của nàng thì sao chứ? Nàng không muốn chưa có thu hoạch gì mà đi tìm Diêm Vương uống trà đâu. Huhuhu

Mãi suy nghĩ mà Hàn Dương Băng không hề biết rằng vẻ mặt của nàng cũng rất là phối hợp theo suy nghĩ của nàng biến đổi muôn hình vạn trạng, mà hình nào cũng rất là dị hợm khiến cho Hàn Minh không tự chủ được nhích nhích mông ra khỏi chỗ mình đang ngồi, cố gắng giữ khoảng cách tối đa ba thước với Hàn Dương Băng.

_ “Nè lão cha, bộ thật sự là không còn cách nào để phá vỡ bùa chú này sao? Nếu con nhớ không lầm thì mọi thứ bùa chú trên đời đều có cách giải mà?”

Nàng bâng quơ hướng ánh mắt sang Hàn Minh mà hỏi, nội tâm không ngừng hy vọng có một cách nào đó để mà giải cái bùa chú chết tiệt này, mặc dù nàng là thần của các vị thần, tinh thông mọi thứ trên đời, từ y thuật, kiếm thuật, đến phép thuật không gì là nàng không rành nhưng đối với bùa chú thì nàng lại hoàn toàn mù tịt, không biết một chút gì.

Nói sao ta, đó là bởi vì nàng không có hứng thú, với lại người dạy nàng môn đó lại là cha của cái tên mà nàng vô ý cắt trúng chỗ hiểm, thử hỏi nếu mà hắn lấy việc công báo thù tư, đì nàng nguyên một năm học thì nàng làm sao mà nàng chịu nổi chứ, cho nên 36 kế, chuồn là thượng sách.

Chính vì lý do đó nên hồi còn nhỏ mỗi khi có tiết học nào giảng về bùa chú thì nàng cúp tiết đó, giờ ngẫm lại thì lại cảm thấy hối hận không thôi, biết thế thì hồi trước chịu khó học một chút thì giờ đây không phải là có cách giải rồi hay sao? Thà bị đì một chút nhưng ít ra còn mạng sống chứ không phải như bây giờ, ngồi bó gối một chỗ.

Nhưng mà cũng may, lão cha nàng lại là người giỏi về mấy cái này, thậm chí còn là người giỏi nhất thần giới nữa, cha nàng mà nhận thứ 2 thì chắc chắn rằng sẽ không có ai nhận thứ nhất đâu, hơn nữa bùa chú này là do hắn tự tạo ra thì ít nhất cũng phải biết cách giải chứ, đúng không nào?

_”Đúng là như vậy, nhưng mà cái này thì có một chút khác biệt, chính là chỉ có hiệu nghiệm với những ai xuyên vào quyển tiểu thuyết này thôi, một khi ra ngoài thì sẽ trở lại bình thường. Đây là lần đầu tiên ta thử làm cái loại này, nên không biết cách giải mà nếu biết thì cũng chẳng thể làm gì cả.”

_"Vì sao?"

Hàn Dương Băng không khỏi phải thắc mắc, nếu mà biết cách giải mà không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết hay sao mà cha nàng lại nói là không làm gì được cả.

Cảm thấy mình lỡ lời, Hàn Minh liền lấy đại một lý do

_"Còn sao nữa? Con đừng nói là con quên rằng bây giờ ta cũng mất phép thuật như con đó nha, giờ dẫu biết cách giải mà không có phép thuật thì ta cũng đành chịu chết thôi."

_”Vậy là thực sự không có cách nào để giải nữa hay sao?”

_”Không hẳn là không có, chỉ là nhất thời ta chưa tìm ra thôi, cần phải nghiên cứu thêm thì mới có thể tìm ra cách giải.”

Hàn Minh làm một bộ mặt nghiêm túc mà trả lời câu hỏi của Hàn Dương Băng, nhưng mấy ai biết trong lòng hắn lúc cũng có một chút gì đó gọi là hả hê, ha ha ha con bé này đúng thiệt là thông minh cả một đời nhưng lại ngu ngốc cũng nhất thời.

Đã nói là cái này là do hắn sáng chế ra rồi thì làm sao hắn không biết cách giải chứ, chỉ cần nó chiếm lấy được tâm của nam nhân nơi đây thôi, lập tức từ từ pháp thuật của nó sẽ trở lại, nhưng sẽ không phải là toàn bộ, đây là phòng ngừa trường hợp lang có ý, thiếp vô tình, lỡ đâu con trai người ta thích nó mà nó không thích người ta thì lúc đó chẳng phải mọi công sức của hắn sẽ đổ sông đổ biển hay sao, lúc đó hắn biết kiếm ai mà than khóc đây?

Chính vì lẽ đó cho nên chỉ cần nó trưng ra một thứ đảm bảo được rằng là cả hai người đều yêu thích lẫn nhau thì mọi phép thuật của nó sẽ được quay trở lại, bùa chú chính thức được giải trừ. Còn thứ đó là thứ gì à? 

Hắc hắc còn thứ gì khác đảm bảo chắc chắn tốt nhất ngoài một bảo bảo chứ, đúng không nào? Nói gì thì nói, Hàn Dương Băng cũng hơn 1000 tuổi, cũng không tính là trẻ trung bao nhiêu, nhưng mà nó cứ một là một, hai là hai, cứ nhất quyết không chịu lấy chồng, khiến cho Thủy Linh suốt ngày cứ lôi hắn ra than thở, hết than thở lại tới mắng chửi hắn không biết lo cho con cái, khiến hắn không khỏi ai oán ở trong lòng.

Chính vì thế mà hắn đành ra hạ sách này, dùng bùa chú kết lương duyên để giúp nó nhanh có một tấm chồng, nó vừa yên bề gia thất mà hắn thì cũng vừa được yên ổn hai lỗ tai, và đương nhiên rằng hắn sẽ không nói ra cách giải này đâu, nếu không nó không những không biết ơn hắn mà còn giết người giấu xác ấy chứ?

Haizzz, làm cha mẹ khổ là thế đấy, lúc nào cũng phải lo suy nghĩ,lo lắng cho con cái đủ điều, ấy thế mà khi làm hết cho chúng nó rồi, chúng nó còn quay sang trách mắng, haizz biết làm sao đây cho tấm lòng của những người cha mẹ trên thế gian này chứ?

Nếu như mà Hàn Dương Băng mà biết được ý nghĩ này của Hàn Minh thì khẳng định một điều rằng bước tiếp theo mà nàng làm chính là rượt theo hắn đánh đuổi đến thừa sống thiếu chết quá, lòng cha mẹ cái đầu ngươi á, làm cha mà suốt ngày chạy đi tính kế con gái mình, không thì cũng là xúi giục làm bậy, cái danh ma nữ 100% thì hết 99% là do Hàn Minh dạy dỗ thành rồi, còn 1% còn lại thì lại chính là do gien di truyền, lòng cha mẹ chính là tốt như thế đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK