27.
Đó là lần Đề Hồ ngủ yên nhất trong gần 18 năm nay.
Ban đầu nó cứ tưởng mình sẽ không ngủ được ấy chứ.
Đề Hồ cứ cảm thấy nó có hai trái tim, một trái đập điên cuồng vì Cảnh Minh, một trái ngừng đập cũng vì Cảnh Minh.
Dù là trái nào thì cũng chẳng có cơ hội ngắm nhìn gương mặt lúc say ngủ của Cảnh Minh vào tối qua xíu nào, bởi nó ngủ im như gà, lặng như heo.
Đến cả việc Cảnh Minh thức dậy lúc nào nó cũng không biết gì!
Xin lỗi ạ.
Đề Hồ lén xin lỗi trong lòng.
Tui chỉ lấy ví dụ minh họa thôi á. Chứ không có ý nói xấu các ngài tí nào.
28.
Đề Hồ nhổm dậy thì thấy Cảnh Minh đang đứng bên cạnh bàn, nhìn gì đó với cái vẻ rất vi diệu.
Nhưng cơ thể hắn đang che nơi đó nên Đề Hồ không trông rõ đó là gì.
Chị hai của nó từng kể một câu chuyện cổ Andersen cho nó nghe, nó hãy còn nhớ đoạn nọ: “Đồ loài người nhẫn tâm! Đôi mắt khi các ngươi nhìn chằm chặp vào ta ngoan độc cứ như nước xà phòng vậy, nhưng nếu các ngươi phải nghĩ xem, bọn ta cũng là là sinh vật không thể thiếu được trong tự nhiên, và chúng ta còn có chức năng đặc thù như sinh trứng và tiết sữa nữa…”
Tại sao nó vẫn nhớ đến tận giờ?
Bởi vì thật sự là nó chẳng nghĩ ra “Đôi mắt ngoan độc cứ như nước xà phòng” là kiểu gì.
Bây giờ thì nó đã ngộ ra rồi.
Có lẽ bây giờ Cảnh Minh là nước xà phòng độc hại đó ấy nhỉ.
29.
Úi xin lỗi!
Đề Hồ gào thét trong lòng.
Cảnh Minh chẳng phải nước xà phòng độc hại gì cả, anh ấy là người dịu dàng nhất thế giới á!
Chắc là do tối qua ngủ không được tốt cho lắm nên đầu nó cứ tắc tắc, suy nghĩ đã bắt đầu chệch đường ray luôn rồi.
“Dậy rồi à?” Cảnh Minh phát hiện động tĩnh ở phía sau, bèn luống cuống dọn thứ gì đó trên bàn.
“Dạ.” Đề Hồ bóp cái đầu đang rối như tơ vò, “Anh đang nhìn gì thế?”
“Chẳng gì cả.” Cảnh Minh đáp lại đầy bình tĩnh, lúc nghiêng người đi ra ngoài thì đụng ngã ghế.
Tạo ra một tiếng “Sầm” cực lớn.
Đúng là giấu đầu hở đuôi, chưa đánh đã bại.
30.
Trong nháy mắt ấy, Đề Hồ đã nghĩ ra điều gì đó.
Nhưng nó quyết định sẽ giả vờ như không biết gì cả.
Có thế thì Cảnh Minh sẽ không thấy xấu hổ nữa.
Bé ngoan Đề Hồ bèn ngoan ngoãn rời giường, ngoan ngoãn gấp chăn, thuận tay nhấc cái ghế dựa đã bị Cảnh Minh đụng ngã.
31.
Đề Hồ cầm sandwich trên tay, miệng ngậm ống hút, trên mặt hãy còn vẻ lờ đờ vì mới dậy, còn người tí hon trong lòng thì lại đang nhảy nhót.
Sanwich Cảnh Minh tự tay làm nè!
Sữa Cảnh Minh tự tay rót nè!
Đây là người đàn ông đảm đang dịu dàng săn sóc gì dị!
Mình yêu anh ấy!
Dù anh ấy có vừa hủy thi diệt tích con cá nhỏ đã bị SpongeBob dồn chết.
Đề Hồ chùi sữa trên miệng, thầm nghĩ chẳng sao cả, cũng không phải là hủy thi diệt tích mình mà.
Không, Đề Hồ lại lắc đầu trong lòng, dù có hủy thi diệt tích nó thì nó cũng cam lòng.
32.
Cảnh Minh ăn cơm xong thì thay đồ, cầm chiếc áo khoác nơi cửa, dặn dò Đề Hồ: “Tao đi ra ngoài chút nhé, mày cứ ở nhà cho ngoan, xem ti vi hay máy tính đều được.”
“Nhưng không tốt cho mắt lắm đâu, phòng sách tao có sách đấy, truyện tranh mua hồi còn đi học, không xuất bản nữa.”
Cảnh Minh nháy mắt ra chiều giảo hoạt, nghĩ thầm chắc chắn nhóc con này sẽ thích thôi.
Đề Hồ sững sờ trước đôi mắt quyến rũ của Cảnh Minh.
Sữa trên miệng còn chưa chùi hết, Đề Hồ nhìn Cảnh Minh rồi gật đầu, cam đoan rằng nó sẽ ngoan.
Nếu cái nhìn quyến rũ vừa nãy của Cảnh Minh đã câu mất hồn nó thì có lẽ chính chủ là loại thuốc mê đảo hồn phách luôn ấy nhỉ.
Đề Hồ hút hết một hớp sữa rồi nhìn Cảnh Minh rời đi, bèn nghĩ nếu Đề Bảo có ở đây thì chắc đét là sẽ bảo nó không có tiền đồ gì sất.
Người rơi vào lưới tình quả nhiên đều là kẻ ngốc, Đề Hồ ôm lấy trái tim đang nhảy tưng bừng, bật cười ngã xuống sofa đượm mùi hương của Cảnh Minh.
33.
Cảnh Minh là một người giữ chữ tín.
Hôm trước vừa bảo là sẽ mua cá cho Đề Hồ thì hôm nay đã đi mua luôn rồi.
Đề Hồ sắp cảm động phát khóc.
Đây là người đàn ông tốt độc nhất vô nhị trên đời gì dị!
Đến vỗ về vết sẹo vô tình của nó!
Cảnh Minh đặt đồ trong bếp rồi vuốt lông của Đề Hồ, “Ở nhà một mình có quen không?”
Đề Hồ được Cảnh Minh vuốt lông cho mà nóng cả người, lắp ba lắp bắp: “Cũng, cũng ổn ạ. Nếu anh cũng ở nhà thì… tuyệt, tuyệt hơn nữa.”
Trái tim tôi, đang đập thình thịch.
Còn linh hồn thì sắp xuất khiếu(*).
(*Có quan niệm cho rằng con người ta, cả đàn ông và đàn bà, được coi là có chín cửa (cửu khiếu) để giao hòa với đại vũ trụ. Khi sống, cả chín khiếu đều đóng hay mở theo những thời điểm phù hợp để con người hòa hợp được với đại vũ trụ, nhưng khi chết thì cả chín khiếu phải đóng lại để hồn có thể thoát ra từ trên đỉnh đầu lên trời (trở về với đại vũ trụ hay siêu thoát), tức là giúp cho hồn không bị siêu tán (tản mạn, phân tán), nhằm sau này có thể đầu thai trở lại làm người. Đàn ông được coi là dương, có tính chất thăng (lên cao) nhiều hơn nên phần hồn có lẽ tập trung ở phía trên nhiều hơn so với đàn bà là âm có tính chất giáng (trầm lắng) nhiều hơn. Do vậy, theo quan niệm của người xưa, khi người ta chết, đối với nam chỉ cần đóng 7 khiếu trên để hồn có thể bốc lên. Bảy khiếu của đàn ông đều ở phần trên của cơ thể nên đôi khi gọi là thất khiếu dương, còn đối với nữ phải là cả chín khiếu, trong đó có 2 khiếu ở phía dưới (khiếu âm). Ý bảo em hồn em Hồ sắp thoát xác luôn rồi í =)))
Đề Hồ cảm thấy nó đã thay đổi, trở thành singer giới chim luôn.
34.
Dư quang Đề Hồ trông thấy tay hắn còn cầm thứ gì đó.
Chú ý tới cái nhìn của Đề Hồ nên Cảnh Minh giơ con cá cảnh nhiệt đới trong tay lên, giải thích: “Tao thấy con cá kia cô đơn quá nên lại mua thêm một con nữa.”
Đề Hồ nhìn Cảnh Minh đang nghiêm túc nói dối thì gắng nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng.
Nhưng mặt nó vẫn cực kỳ hùa theo, nhỏ giọng nói với Cảnh Minh: “Thật ra tui có thể chơi với nó mà, sẽ không ăn nó đâu.”
Cảnh Minh nở một nụ cười giả lả, “Tao tin mày.”
Cảnh Minh không muốn nhắc lại vấn đề ăn và bị ăn nữa, bèn giả vờ như không nhớ ra lời nhắc nhở nửa đêm qua của Đề Hồ, bây giờ hắn chỉ muốn nhét hết mấy trăm viên đá rực rỡ màu sắc sẽ phồng lên vào bụng tên bán hàng mà thôi.
Cảnh Minh xoa đầu Đề Hồ, đứng dậy bỏ con cá cảnh nọ vào bể cá chỉ chứa mỗi nước.
35.
Vào thời khắc vừa im ắng vừa hài hòa như thế này, ngoài cửa đột ngột có tiếng đập cửa không hài hòa chút nào.
Chắc chắn người gõ cửa không phải loại hòa nhã gì, không chỉ gõ rầm rầm mà còn chẳng có chút nhịp nào hết.
Nếu xem tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc” ba lần, nghỉ năm giây rồi lại gõ ba lần tiếp nữa của Đề Hồ là thao tác tiêu chuẩn.
Thì chắc cái kiểu “Cốc cốc sầm sầm sầm” rồi “Cốc cốc sầm sầm sầm” rồi lại “Cốc cốc” hoặc “Cốc” hoặc “Cốc cốc sầm sầm sầm” của người bên ngoài là thao tác vừa không có nhịp vừa nhanh như cắt.
“Ai đấy?” Cảnh Minh ra mở cửa.
“Bình bịch bình bịch!” Đáp lại hắn chỉ có tiếng đập cửa càng lúc càng vang.
À không, là tiếng gõ cửa chứ.
36.
Cảnh Minh mở cửa, nhìn người tới với vẻ cảnh giác.
Người đứng bên ngoài ăn mặc chỉnh chu, nhưng sắc mặt thì không mấy đẹp đẽ gì cho cam, lông mày nhíu chặt, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc chưa châm.
Có một nháy mắt nào đó, Cảnh Minh đã định hỏi y: “Đại ca, anh đến thu phí bảo kê đấy à?”
Nhưng hắn đã nhịn xuống, nom hắn vẫn lịch sự chán.
“Xin hỏi anh là?” Cảnh Minh đứng chặn cửa hỏi.
Người đứng ở cửa nhìn sâu vào hắn, lông mày đã nhíu chặt thành chữ xuyên, ngó vào bên trong.
Cảnh Minh cao xấp xỉ y, chặn cửa kín như bưng tạo thành một bức tường cứng cáp.
Cảnh Minh có hơi bực mình, trước không kể đến việc người này không lịch sự chút nào thì cái kiểu nhìn xem thường “Là loại mặt hàng này à” là có ý gì chứ!
Cứ mặc vest đen thì là xã hội đen à!
Tôi còn sợ anh làm gì chắc!
Cảnh Minh vén tay áo, để lộ hình xăm hai ngày trước vừa làm.
37.
Người đàn ông trong bộ vest đen mở lời: “Tôi đến tìm Đề Hồ, nó ở chỗ cậu nhỉ?”
Miệng vàng lời ngọc, tránh một cuộc chiến.
“Phải.” Cảnh Minh vẫn rất cảnh giác, “Anh là gì của nó?”
“Tôi là anh trai nó.”
Đề Bảo đáp.
Cái nhìn của Cảnh Minh đã thay đổi trong nháy mắt.
Hắn đã ngộ ra ngay tại sao Đề Hồ có nhà mà không về, ngủ trên sofa cũng cuộn mình lại, gọi điện thoại về nhà mà cứ như xông ra chiến trường.
Chắc chắn là do cái tên khốn ra vẻ đạo mạo này bắt nạt nó!
Hình tượng của Đề Bảo trong lòng hắn lúc này từ “Đại ca thu phí bảo kê” bay thẳng đến “Tên khốn ngược đãi trẻ nhỏ”, cách nói chuyện của hắn cũng dần dà không còn khách sáo nữa.
“Tôi chưa từng nghe nó bảo là có anh trai gì cả, anh tìm sai người à?” Cảnh Minh cười hỏi.
38.
Đề Bảo nhìn nụ cười của hắn, cực kỳ muốn đánh người.
Nắm đấm của y siết chặt, đút vào túi quần, sau đó…
Lấy điện thoại ra lẩm nhẩm mấy câu lưu trên màn hình.
“Đời người giống như một vở kịch, kiếp này có duyên nên mới gặp nhau.
Bên nhau đâu phải là chuyện dễ, càng phải trân trọng nhau hơn cả.
Vạn vật trên đời gì chẳng có, nào có chuyện gì cũng theo ý mình.
Đừng vì một chuyện nhỏ mà nóng giận, ngẫm nghĩ lại hà tất phải như thế.”
(*Nguyên văn:
人生就像一场戏, 今世有缘才相聚.
相处一处不容易, 人人应该去珍惜.
世上万物般般有, 哪能件件如我意.
为了小事发脾气, 回想起来又何必.
Hình như đây là một lời dạy trong Phật giáo, thuộc bài “Đừng nóng giận”. Tôi tra trên mạng thấy bản của tác giả là một bản, bản nơi khác là một bản, nhưng ý cũng như nhau cả thôi.)
Nể mặt Đề Hồ nên không định ra tay với tên này.
Cảnh Minh đứng chặn cửa hoàn toàn không biết trong vòng chục giây vừa nãy, hắn đã may mắn thoát được trận đánh “ngọt ngào” đến từ anh trai Đề Hồ.
“Nhóc con, thức thời chút cho anh mày.” Đề Bảo bắt đầu uy hiếp bằng miệng.
Từ nhỏ Cảnh Minh đã được quán triệt phương châm cơ bản là phải “Dũng cảm nói không với thế lực tà ác”, nên hắn không hề động đậy gì cả.
Đề Bảo nhìn cái người “Dù mưa gió có nổi lên, ta vẫn sừng sững bất động” trước mặt, cảm thấy y sẽ không kiềm chế được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể y mất thôi.
39.
“Anh Bảo Bảo?”
Một con bồ nông đã đến cứu vớt sự tồn vong của thế giới.