• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4. "Cậu, cho tôi xem lại một chút."
Editor: bevitlangthang
Tinh Hòa không còn mặt mũi nào để nhìn người nữa.
Cậu đem bí mật duy nhất của mình khui ra ngoài, ngược lại đối phương không hề có một chút cảm xúc nào, thậm chí, Tinh Hòa nghĩ rằng Du Hoài Hà sẽ cảm thấy ghê tởm, bởi vì từng bước đi quay về phòng học ngày đó của hắn cực kỳ cứng đơ.
Cơ thể dị dạng này, ngay cả cậu cũng ghét bỏ, vậy mà còn muốn dùng nó để đi dụ dỗ Du Hoài Hà, Tinh Hòa cảm thấy mình bị điên rồi, vì sao lại làm vậy.
Nhưng mà cậu rất buồn, vừa tan học xong lúc nào cũng có nữ sinh vây kín bàn Du Hoài Hà, lúc thì xin mượn bài thi Vật Lý, lúc thì mượn đề Toán, tìm mọi lý do để tiếp cận Du Hoài Hà không cho hắn đi, nhìn thì thấy Du Hoài Hà lạnh nhạt vậy thôi, nhưng thật ra hắn đều chỉ cách làm tận tình từng câu hỏi, cách nói chuyện lãnh đạm, trước tiên hắn ghi cách giải lên giấy nháp rồi giảng bài một lần, sau đó đẩy về phía đối phương hỏi: "Làm vậy có hiểu không?"
Một tuần nay Tinh Hòa không chủ động tìm Du Hoài Hà, cũng cố gắng không nhìn lén hắn nữa.
Cậu có cảm giác như mình không tồn tại, nếu không làm phiền thì Du Hoài Hà chắc sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tự mình giảm bớt gánh nặng cho đối phương.
Tiết thứ hai buổi chiều chủ nhật không cần lên lớp, học sinh có thể tự do hoạt động, những bạn không ở ký túc xá có thể về nhà sớm hơn, hay những bạn ở ký túc xá có thể về lại phòng dọn dẹp vệ sinh. Vậy nên những trận bóng đều được lên kế hoạch diễn ra vào lúc này.
Vừa tan học, liền có vài nam sinh đi ra ngoài, cặp sách cũng không mang, Du Hoài Hà cũng vậy, đội trưởng đội thể dục cầm theo trái bóng rổ.
Lê Hiểu Mạn bắt được một nam sinh hỏi: "Lại có trận bóng hả, đánh với ai?"
"Là lớp số 3, lớp số 3, ai da, đừng nắm lấy tay tớ, để tớ đi thay áo."
Lớp số 3 cũng có một tên soái ca, tên là Tần Khoát, Lê Hiểu Mạn rất mê hắn, nhưng mà lớp số 3 ở trên lầu, bình thường cũng không có cơ hội gặp mặt, bây giờ thời cơ đã đến nên cô cực kì muốn đi xem hắn đấu bóng rổ, vì thế liền kéo kéo Tinh Hòa, cầu xin: "Tinh Hòa, cậu đi xem người ta thi đấu với tớ đi mà."
Tinh Hòa ngẩn người: "Hở?"
"Hở cái gì mà hở, đi đi đi, đi mua nước trước."
Tinh Hòa ỡm ờ bị dắt đi đến siêu thị nhỏ gần đó, Lê Hiểu Mạn cầm chai nước suối, Tinh Hòa do dự một chút, nghĩ đến Du Hoài Hà cũng ở đó, cũng thuận tay cầm lấy chai, nếu như đến lúc đó không có cơ hội đưa hắn thì cậu có thể tự mình uống.
Trường học có quy định không được thi đấu ở sân vận động trong nhà, vậy nên trận thi đấu được diễn ra ở sân ngoài, khi hai người bọn họ đến nơi, đã thấy xung quanh không ít người ngồi, Lê Hiểu Mạn kéo tay Tinh Hòa tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Thời tiết buổi chiều có chút nóng, không mây, đôi lúc sẽ có một cơn gió thổi qua, lá cây rơi xào xạt.
Trận thi đấu đã bắt đầu, Tinh Hòa nhìn chằm chằm người trên sân bóng rổ, Du Hoài Hà đeo băng đô thể thao lên*, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, soái khí ngời ngợi, không giống với vẻ mặt lạnh nhạt ngày thường, điều này càng tăng thêm hơi thở thể thao của cậu thiếu niên, thoạt nhìn không dễ dàng đến gần, làm say mê rất nhiều người.
Mấy nữ sinh kế bên không nhịn được đồng thanh la to: "Du Hoài Hà cố lên! Lớp số 2 cố lên!"
Âm thanh rất lớn, nhưng mà Du Hoài Hà cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Lê Hiểu Mạn cũng không chịu yếu thế, hít một hơi thật sâu, hướng về phía sân bóng la to: "Tần Khoát cố lên!!"
Nói xong thì cũng là lúc trận đấu nghỉ giữa hiệp, đầu tiên là đội trưởng đội thể dục lớp số 2 hơi nghiêng đầu nhìn về phía này, không vui mở miệng: "Mẹ bà, vì sao lớp mình lại cổ vũ cho tên Tần Khoát kia."
Nói xong còn có chút tức giận bất bình, bóp chai nước suối: "Xem tớ dập chết uy phong của hắn!"
Du Hoài Hà đứng bên cạnh hắn, không nói gì.
Tinh Hòa ngồi yên ở đó, nhìn Du Hoài Hà ngửa đầu uống nước, hầu kết chuyển động lên xuống, có một giọt mồ hôi chảy dọc theo thái dương, dừng ở hàm dưới, không biết vì sao Tinh Hòa lại cảm thấy rất gợi cảm, mặt cậu hơi nóng lên, nghĩ đến có một thứ gì đó như muốn chảy ra, cậu kẹp chặt đùi lại.
Uống xong một chai, đôi mắt Du Hoài Hà nhìn về phía Tinh Hòa một cái, hai tầm mắt đối diện nhau, chỉ dừng lại khoảng hai giây, hắn lại làm như không có việc gì mà dời đi, ánh mắt lạnh nhạt giống như chỉ vô tình nhìn nhau thôi.
Tay Tinh Hòa siết chặt chai nước suối, lỗ tai nóng hổi như muốn bốc khói, cậu nghĩ rằng, chắc Du Hoài Hà đã biết suy nghĩ dâm dê của mình.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, chai nước suối vẫn còn nằm trong tay Tinh Hòa, là vì cậu không đi đưa cho hắn, chắc cũng không cần thiết, nếu tặng Du Hoài Hà chắc gì hắn đã nhận. Điểm số của lớp số 2 cao hơn lớp số 3 không nhiều, trận đấu vừa kết thúc một đám nữ sinh liền chạy ùa lên, Du Hoài Hà nhíu mày khó chịu. Lê Hiểu Mạn cũng đi đưa nước cho Tần Khoát, Tinh Hòa đứng yên tại chỗ, chờ cô quay lại.
Trong phòng học không có ai, người thì ở sân bóng, người thì đã về nhà, Lê Hiểu Mạn tạm biệt Tinh Hòa xong liền đeo cặp rời đi.
Tinh Hòa đi vào nhà vệ sinh.
Phía dưới cậu có chút ướt, chắc đã ướt từ khi ở sân bóng rồi, nhìn Du Hoài Hà đổ mồ hôi, cậu liền ướt. Tinh Hòa kéo quần lót xuống, kéo ra một sợi nước nhỏ dính nhớp, trên quần lót có một vũng nước rất rõ ràng, cậu lấy giấy, lau sạch sẽ bé bướm.
Từ lần trước sau khi bị Du Hoài Hà sờ qua, cậu luôn nhớ rõ cảm giác đó, khớp xương tay của hắn rất dài, vừa rõ ràng đâu vào đó lại đẹp, cậu nghĩ thầm nếu ngón tay Du Hoài Hà thăm dò xuống một chút, là có thể đụng tới miệng huyệt nhỏ hẹp của cậu, nếu ngón tay đó mà cắm vào, chắc sẽ đâm sâu lắm đây.
"Lát nữa đi mở hắc* không?"
(*) Nguyên văn 开黑 – Khai hắc (mở hắc) là một từ mới xuất hiện ở TQ, thông dụng trong các loại game đối chiến như DOTA, LOL,... Khi bạn chơi một game có thể chat voice, hoặc trao đổi mặt đối mặt thì được gọi là mở hắc. (nguồn: baike, wordpress 'letreetree')
"Ăn chút gì đó đã, tớ sắp chết đói rồi."
"..."
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, giọng nói quen thuộc, là người của lớp số 2. Tinh Hòa hốt hoảng bình tĩnh lại, ngón tay không biết đã đâm vào trong từ lúc nào, chỉ tiến vào một chút, cảm giác kì lạ lập tức ùa tới. Cậu không dám lên tiếng, liền chầm chậm cẩn thận rút ngón tay ra, cũng không dám nhúc nhích, sợ người khác biết trong phòng vệ sinh còn có một người.
Tiếng nước vang lên, chắc bọn họ đang rửa mặt, rồi cười hi ha đùa giỡn nhau một hồi, mới thay quần áo, chậm rãi ra ngoài.
Tinh Hòa đợi trong chốc lát, cậu lau sạch sẽ chất lỏng dính trên ngón tay, phía dưới cũng xử lý đâu vào đấy, mới đẩy cửa ra ngoài.
Người bên ngoài đứng ở trước gương động tác hơi dừng lại một chút, nhìn Tinh Hòa trong gương.
Tinh Hòa sững sờ đứng yên tại chỗ, cậu không ngờ Du Hoài Hà còn ở đây, hơn nữa... Còn đang thay quần áo.
Du Hoài Hà nhanh chóng mặc áo thun vào, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy nửa trên của hắn, vừa thon chắc, vừa cân xứng, ngay phần bụng còn có một lớp cơ bắp mỏng, eo thon, còn nữa, đầu v* không thâm lắm cương cứng trước cơ ngực bằng phẳng, thậm chí có chút hồng, thật là mlem quá đi...
Gương mặt Tinh Hòa đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Du Hoài Hà, chắc bây giờ hắn đang tức giận lắm, cậu nơm nớp lo sợ mở miệng: "Tớ không phải cố ý đâu, không cố ý nhìn cậu thay quần áo..."
Càng nói càng nhỏ, cậu sợ hắn không tin, lại chèn thêm một câu vào: "Thật mà."
Đúng thật là tâm trạng của Du Hoài Hà cực kỳ không tốt, không phải bởi vì chuyện này, mà bởi vì Tinh Hòa.
Hắn không quên được xúc cảm ngày ấy khi ngón tay đâm vào miệng huyệt của cậu, bé bướm mềm mại bọc lấy đốt ngón tay đầu tiên của hắn, mỗi khi hắn nhìn thấy Tinh Hòa, liền sẽ nhớ chuyện này, nhớ đến lông mi run rẩy, nốt ruồi lệ chí nhợt nhạt cùng bí mật cơ thể làm hắn thèm khát khó nhịn, nhớ một cách mãnh liệt.
Mặt trời dần dần xuống núi, nhưng hơi nóng vẫn còn lượn lờ trong không khí, ánh nắng vàng nhạt chiếu vào trong gương. Du Hoài Hà nghĩ rằng chắc là vì vừa đánh bóng xong nên hắn chưa kịp hoàn hồn lại, thân thể có chút nóng bừng.
Hắn nghĩ mãi cũng không ra, dứt khoát không nghĩ nữa.
Du Hoài Hà đi vài bước về phía Tinh Hòa, mày hơi nhíu lại, giống như đang rối rắm gì đó, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhấp môi dưới một chút, giọng nói lãnh đạm khôn ngoan mở miệng: "Cậu, cho tôi xem lại một chút."
"Cái, cái gì?"
"Bí mật của cậu."
______
⭐️ (Tinh Hoà): 😮😮😮
Tác giả: Đùng Đùng! Thật ra đều là tiểu sắc quỷ ngây thơ.
______
Editor: ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK