Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu thư, người chắc chắn phải làm vậy sao?” Bình Nhi mím môi, sợ hãi đầy trên mặt, lại có vẻ chán ghét nhìn hộp gấm to trên bàn đá.

“Ta định làm vậy đó” Y Phiến Vũ ngồi bên bàn đá không những nhìn hộp gấm to cười cười, mà còn quay đầu nhìn ra ngoài đình, “Bình Nhi, ngươi đi nhìn một chút xem Hướng Tuyết Xuyên kia có tới không?” Trận diễn này nếu thiếu hắn, vậy chơi chẳng hay chút nào rồi.

“Tiểu thư, chẳng may chúng ta thật sự dọa cho Hướng công tử chạy mất thì sao?”

Y Phiến Vũ nghe vậy thì bật cười, trong mắt lóe lên giảo hoạt, “Hừ! Nếu hắn bị dọa chạy mất thì do hắn có vận khí tốt, nếu không bổn tiểu thư còn có kế hoạch khác lợi hại hơn đang đợi hắn kìa!” Nhưng nàng tin, vì Cách Tinh Quyết, hắn tuyệt đối sẽ không dễ mà buông tha đâu.

“Tiểu thư, nô tỳ thấy Hướng công tử rất chính khí, có lẽ là chúng ta hiểu nhầm ngài ấy ạ”

“Nếu hiểu nhầm, vì sao hắn không giải thích rõ với ta chứ?” Nghĩ tới cái lần hắn nhìn trọn cả người nàng, nàng hận ngứa răng ngứa lợi ghê lắm. Lần đầu tiên Hướng Tuyết Xuyên đến Y gia thì đã từng nói qua sự kiện kia, chẳng qua lúc ấy nàng không chịu thừa nhận thôi.

“Tiểu thư, hay nô tì nên…”

“Nè, ngươi đừng phá hỏng tâm tình đang tốt của bản tiểu thư, nếu sợ, ngươi cứ đứng cách xa ra chút” Nàng khó khăn lắm mới hỏi ra nhược điểm của hắn, hơn nữa lại mất bao thời gian để chuẩn bị lễ vật này kính hắn, nàng nói gì thì nói cũng nguyện không bỏ đi cơ hội này.

“Tiểu thư…”

“Hm! Hắn tới rồi, hắn tới rồi” Nhìn thấy bóng Hướng Tuyết Xuyên, giọng Y Phiến Vũ đột nhiên chuyển sang hưng phấn. Bình Nhi vốn định ở lại trong đình, nhưng vừa nghĩ tới khả năng sẽ xuất hiện cảnh tượng khủng bố, da đầu bất giác run lên, đến cả hai chân cũng không tự giác đi ra ngoài.

“Vũ Nhi, nghe nói nàng có chuyện quan trọng tìm ta à?” Đầu tiên Hướng Tuyết Xuyên ngắm nhìn Bình Nhi đang vội vã rời đi, mới tao nhã bước vào thủy đình, mặt mũi tươi cười nói với Y Phiến Vũ.

“Hướng đại ca, mời ngồi” Hôm nay Y Phiến Vũ có vẻ rất lễ phép. Hướng Tuyết Xuyên mỉm cười, lập tức ngồi xuống.

“Hướng đại ca, mời” Nàng rót một ly rượu giúp hắn, bất giác mùi rượu tỏa ra bốn phía. Nhưng Hướng Tuyết Xuyên lại có vẻ thấy hứng thú với vật đặt trên bàn, “Vũ Nhi, hộp gấm này chính là điều quan trọng mà nàng định nói đó sao?”

“Hướng đại ca thật thông mình, đã đoán trúng luôn” Hi, hi, hiện giờ ngươi cứ cười đi, đợi lát nữa có muốn cười cũng chẳng nổi đâu.

“Cái gì, nàng thật sự muốn tặng hộp gấm này cho ta sao?” Vẻ mặt Hướng Tuyệt Xuyên nói kinh ngạc.

“Vâng” Nàng gật đầu mãnh liệt với hắn.

“Cái này… thứ cho ta không thể nhận được” Hắn lắc đầu từ chối ý tốt của nàng.

“Vì sao?” Nàng bất giác nhướng mày lên.

“Vũ Nhi, nàng đã gọi ta một tiếng đại ca, ta đây tự dưng sẽ hoàn thành bất cứ chuyện gì thay nàng, như vậy nàng hiểu rồi chứ?” Trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình thản ung dung, nhưng trong giọng nói thì tràn ngập vẻ hỗn loạn tổn thương. Y Phiến Vũ dĩ nhiên nghe là hiểu ý hắn, nhưng cũng không tới mức giận lắm. Hắn nói vậy là ý gì? Thật giống như hắn cái gì cũng giỏi lắm ấy?

Thay nàng hoàn thành bất cứ chuyện gì hả? Hừ! Chỉ cần hắn không làm ra chuyện hạ lưu rình coi nàng thì nàng đã cám ơn trời đất lắm rồi.

“Hướng đại ca, huynh hiểu lầm rồi, Vũ Nhi lần này mời huynh đến chỉ đơn thuần là muốn tán gẫu với huynh, còn chuyện hộp gấm trên bàn này thật sự là muốn tặng cho Hướng đại ca đó” Lúc nói chuyện tới hộp gấm trên bàn, môi nàng tự giác cong lên.

“Vũ Nhi….”

“Hướng đại ca, nếu huynh không chịu nhận, vậy Vũ Nhi cũng chỉ đành đem chiếc nhẫn ngọc mà huynh tặng ta lần trước trả lại cho huynh thôi” Y Phiến Vũ mím chặt môi, trong lời nói có ý giận dỗi. Ha! Như vậy ta không tin là huynh không nhận.

“Vũ Nhi, nàng….” Hướng Tuyết Xuyên thấy hết cách với nàng, đành nở nụ cười lên tiếng.

“Hướng đại ca, phần lễ vật này là chút tâm ý của Vũ Nhi, huynh nhất định phải nhận đó” Nếu hắn kiên trì không nhận, vậy nàng chẳng phải mất công toi rồi ư.

“Vũ Nhi, nàng muốn ta làm thay nàng cái gì vậy?” Hắn cười tao nhã đầy bất đắc dĩ, có thể không nhận là thật.

“Hướng đại ca, Vũ Nhi không cần huynh thay ta làm gì hết, chỉ hy vọng huynh nhận phần lễ này là được” Thật đáng giận! Ngươi cũng đừng giả vờ giả vịt nữa.

“Nếu Vũ Nhi đã kiên trì như thế, ta đây sẽ chẳng khách sáo mà nhận vậy” Chẳng thể từ chối ý tốt của nàng, Hướng Tuyết Xuyên khẽ nhếch môi cười.

“Vậy thật sự tốt quá đi” Mắt nàng sáng lên, cười tủm tỉm đẩy hộp gấm trên bàn cho hắn. Hướng Tuyết Xuyên đưa tay ra nhận hộp gấm, sau đó lại chậm rãi đẩy hộp gấm sang một bên. Ô, sao hắn lại không mở ra xem nhỉ?

“Hướng đại ca, huynh không mở ra xem xem sao?” Nàng dướn mi, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.

“Không cần xem, ta biết Vũ Nhi tặng ta vật tuyệt đối là cực phẩm rồi”

Cực phẩm à… Xem tình hình này, hắn dường như rất tin tưởng nàng, chỉ tiếc thù mới hận cũ này nàng thật sự không thể không báo. Vì thế, nếu hắn muốn oán, cũng chỉ có thể tự oán mình, đừng có trách nàng!

“Hướng đại ca đã coi trọng Vũ Nhi, thật ra vật Vũ Nhi tặng vô cùng bình thường” Y Phiến Vũ vội nhoẻn cười lấy lòng, chuyên tâm đối phó với Hướng Tuyết Xuyên.

“Không, qua tay Vũ Nhi, cho dù là vật bình thường cũng là vật báu vô giá”

Vật báu vô giá á? Trời ạ! Hắn thật biết dỗ người đó. Nhưng nếu hắn hiểu được vật báu vô giá mà hắn nói đó là thứ gì, chắc sẽ sợ tới mức tè cả ra quần, ha ha!

“Vũ Nhi, Vũ Nhi…”

“Ôi! Thật xin lỗi” Ngốc thật, nàng thế mà dám ngẩn người ngay trước mặt hắn chứ.

“Nàng đừng nói như vậy, nhưng nếu là một phần tâm ý của nàng, ta đây coi như nể mặt nàng mở nó ra vậy”

“Tốt lắm!” Y Phiến Vũ hoan hô một tiếng, lấy biểu hiện như sắp được thưởng thức một màn diễn hay vậy, nhìn mặt hắn chằm chằm.

“A….”

Quả thật đúng như nàng dự đoán, một tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh vang lên, nhưng nàng cảm giác tiếng thét chói tai này đều không phải từ mồm Hướng Tuyết Xuyên mà ra.

Y Phiến Vũ đột nhiên nhảy từ ghế đá nhảy lên, cướp ngay hộp gấm Hướng Tuyết Xuyên đã mở ra trước mặt, “Tại sao lại vậy chứ? Gì, gì…sao lại chẳng thấy ở trong nhỉ?” Thấy chiếc hộp trống không, nàng ngoài kinh ngạc ra thì cũng rất khó hiểu.

“Oa! Tiểu thư, bà ngoại ơi, con chuột… Tất cả chuột đều chạy tới chỗ ta đây này!” Ở gần bụi hoa cạnh Thủy Đình, chỉ thấy Bình Nhi với số lượng không ít chuột nhắt dọa cho sợ tới mức tim đập bình bịch. Y Phiến Vũ hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nàng sai người bắt chuột chẳng phải là để hết trong hộp gấm rồi sao? Sao tự dưng lại chạy tới bụi hoa dọa Bình Nhi thế nhỉ?

“Vũ Nhi, nàng không đi nhìn một cái sao?” Thấy nàng ngơ ngác đứng, Hướng Tuyết Xuyên lên tiếng nhắc nhở. Y Phiến Vũ bị giọng hắn làm cho tỉnh táo lại, sau đó lấy lại tinh thần, nàng lập tức quay đầu trừng hắn, nhưng lúc nháy mắt bốn mắt giao nhau, cả người nàng lại không có cách nào khắc chế được. Ánh mắt hắn vậy là có ý gì? Quá dọa người đi.

Nàng vốn nghĩ lại rõ chút, chỉ tiếc cơ hội đã bỏ qua rồi, hiện giờ nàng dù có ngẫm lại cũng sẽ nhìn rõ nhưng lại muộn mất rồi. Là do nàng quá sơ suất, cho dù Hướng Tuyết Xuyên thoạt nhìn như một quý công tử không ham tranh sự đời, nhưng sau lưng hắn đại diện cho một tổ chức gì đó đều là vì tranh địa bàn, tranh bảo vật mà giết người không nháy mắt.

“Đừng, đừng, cũng chỉ là mấy con chuột, chẳng dọa chết người được đâu” Y Phiến Vũ miễn cưỡng nhếch môi, trong thời gian ngắn nàng lại hiểu được kế hoạch của mình mới ngốc làm sao.

“Vũ Nhi…”

“Hướng đại ca, huynh cũng đừng lo cho Bình Nhi nữa”

“Không phải Bình Nhi mà ta muốn hỏi, nàng định tặng cho ta chỉ là chiếc hộp gấm không này sao?”

Bất giác Y Phiến Vũ thấy xấu hổ vô cùng, “A, dĩ nhiên không phải rồi, Vũ Nhi định tặng Hướng Đại ca là, là….” Toi rồi, hiện giờ nàng phải làm thế nào mới xong được việc tốt này đây? Lúc trước nàng vốn không muốn nghĩ tới… đúng rồi! Nàng có thể tặng cho hắn thứ kia, nhưng mà thứ đó là vật nàng rất thích mà, đưa tặng hắn thì tiếc lắm, nhưng việc đã đến nước này, nếu nàng không lấy ra thì chẳng thể nào xuống đài được nữa.

Dưới cơn bất đắc dĩ, lần đầu tiên Y Phiến Vũ quay lưng lại Hướng Tuyết Xuyên, miễn cưỡng lấy từ trong lòng ra vật này nọ, rồi xoay người lại dâng hai tay tặng cho hắn.

“Đây là… Vũ Nhi, khăn lụa này thêu đẹp quá” Hướng Tuyết Xuyên cẩn thận mở khăn lụa thêu đôi uyên ương nghịch nước ra, mặt mày lộ vẻ vui sướng.

“Hướng đại ca thích là tốt rồi” Ôi, tim nàng đau quá đi! Cái khăn lụa đó là do nàng tốn không ít thời gian để thêu nó, hơn nữa lại là chiếc khăn nàng thêu đẹp nhất đó!

“Vũ Nhi, đồng ý với ta được không?”

“Đồng ý gì cơ?” Y Phiên Vũ đang thầm rơi lệ tùy tiện đáp.

“Gả cho ta!”

“Tiểu thư, nô tỳ đã bảo kế hoạch này của người là không thể thực hiện được mà, thế mà người lại không tin” Bình Nhi đi tới oán giận nói với Y Phiến Vũ đang ngẩn ngơ. Nhưng Y Phiến Vũ vẫn ngây dại chẳng có phản ứng gì.

Bởi trong đầu nàng đều ong ong câu nói cuối cùng kia của Hướng Tuyết Xuyên… Ngay lúc đó trực giác nàng phản ứng, chính là chạy trối chết. Đúng vậy, nàng chọn một cách uất ức nhất, nhưng nàng thật sự đã hết cách rồi mà!

Nếu không trốn, nàng thật sự không biết nên đối mặt thế nào với cặp mắt tha thiết đầy kỳ vọng của của hắn, trừ lần đó ra, nàng lại càng không biết nên trả lời hắn thế nào nữa…

Nói thật, lúc thời điểm hắn đưa ra yêu cầu kia, nàng ngoài bị kinh hãi không nhỏ ra, thì trong lòng nàng lại xuất hiện một luồng rung động khó tả.

Rung động ư? Ha! Nàng sao có thể thích cái tên đàn ông đáng giận kia chứ? Ngẫm lại, Y Phiến Vũ đầu tiên là ổn định tinh thần, tim đập, rồi mới thử dùng ý nghĩ giận dữ trong đầu loại trừ.

Tuy kết quả như vậy khiến nàng trở tay không kịp, nhưng đúng là vẫn còn tiếp theo, vì thế kế tiếp nàng sẽ chắc chắn khiến hắn kinh ngạc, cứ chờ coi đi!

“Tiểu thư, Hướng công tử rốt cuộc đã nói gì với người thế ạ?” Thấy môi Y Phiến Vũ nhếch lên, rồi lại lập tức cong cong, Bình Nhi nhịn không được hỏi.

“Hắn nói với ta…hừ, liên quan gì ngươi?” Y Phiến Vũ chuyển sang nói đột ngột, nhưng trong giọng nói của nàng đã xen lẫn sự hờn dỗi khó phát hiện ra.

“Đừng vậy mà! Tiểu thư, nô tỳ thật sự rất muốn biết đó!“ Bình Nhi vòng sang bên kia Y Phiến Vũ, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi.

“Nè! Bổn tiểu thư còn chưa thèm hỏi ngươi, vốn định dùng chuột để dọa Hướng Tuyết Xuyên sao lại chạy tới bên chỗ ngươi hả?” Y Phiến Vũ nhớ ra chuyện này, nhịn không được đập bàn quát to.

“Cái này…Nô tỳ cũng không hiểu được mà” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Nhi nhíu lại, vẻ mặt tràn ngập cầu xin đáp án.

“Không hiểu? Hừ! Chẳng nhẽ Hướng Tuyết Xuyên còn biết cả ảo thuật nữa cơ à?” Y Phiến Vũ trợn mắt hung ác với nàng ta.

“Tiểu thư, nô tỳ thật sự không biết mà…”

“Vũ Nhi” Đột nhiên có một giọng mạnh mẽ cứng cáp vang lên.

“Bình Nhi bái kiến lão gia” Nhìn thấy Y Phú Quý, vẻ mặt Bình Nhi chấn động, vội vàng khom mình hành lễ.

“Cha, có chuyện gì sao?” Y Phiến Vũ xị mặt, đến nhìn mặt ông cũng không muốn nhìn. Từ Y Phú Quý kiên trì lấy Cách Tinh Quyết làm của hồi môn cho con gái, cha và con gái hai người họ cũng đã hình thành người xa lạ.

“Bình Nhi, mau đi giúp tiểu thư đổi xiêm y đẹp chút đi” Y Phú Quý thản nhiên bảo.

“Sao lại muốn thay quần áo vậy?” Nghe thế, mặt Y Phiến Vũ càng đen hơn.

“Cha muốn dẫn con đi Chư Phượng Lâu gặp lâu chủ Phượng Lâu Tề Phượng Minh” Thấy nàng khó bảo, Y Phú Quý biết lâu nên coi như không thấy.

“Vì sao con lại phải đi Chư Phượng Lâu chứ ạ? Và tại sao lại phải đi gặp Tề Phượng Minh chứ?” Chư Phượng lâu và Bán Tuyết Lâu đều nổi tiếng, hơn nữa nghe nói hai lâu này đã đấu nhau tới giai đoạn hay cấn, thêm nữ người cha nhìn trúng rõ ràng là Hướng Tuyết Xuyên rồi, giờ sao lại phải dẫn nàng đi gặp lâu chủ chư Phượng lâu chứ, điều này cũng thật kỳ lạ quá.

Hay cha đã đổi ý rồi? Không thể nào!

Tề Phượng Minh có, thì Hướng Tuyết Xuyên cũng nhất định có, hơn thế, Hội trưởng Tề Phượng Minh còn đẹp hơn cả Hướng Tuyết Xuyên nữa sao? Ồ, nàng tuyệt đối không phải trông mặt mà bắt hình dong đâu nhá, chẳng qua là…Đồ thối! Nàng sao lại nghiêng về Hướng Tuyết Xuyên chứ, nàng đã nói sớm là sẽ không gả cho hắn rồi mà.

“Đợi sau khi con gặp lâu chủ Tề lâu đã, tự nhiên sẽ hiểu thôi”

“Cha, xin người nói rõ cho một chút đi ạ”

“Lâu chủ Chư Phượng Lâu có khả năng sẽ là phu quân tương lai của con, nói vậy là con hiểu rồi chứ?”

Y Phiến Vũ gần như không muốn hiểu thêm nữa. Nhưng từ lúc nàng bị Y Phú Quý áp tới chư Phượng Lâu, nhìn thấy lâu chủ Tề Phượng Phương của Chư Phượng Lâu trong truyền thuyết, rồi sau đó lại cùng gặp gỡ chủ mẫu Tề Lão phu nhân của Lâu chủ xong, bất chợt nàng hiểu được ngay là vì sao cha cứ bắt nàng phải tới rồi.

Đúng vậy, Tề Phượng Minh bất kể là bên ngoài hay gia thế, thậm chí là thành tựu chẳng thua kém gì Hướng Tuyết Xuyên, hơn nữa hắn chăm sóc nàng cực kỳ cẩn thận, kể cả Tề Lão phu nhân cũng coi nàng như người một nhà, càng thêm yêu thương nàng hơn.

Nhưng không hiểu sao, nàng lại không quên được cái kẻ Hướng Tuyết Xuyên đáng ghét kia. Cũng không rõ là Hướng Tuyết Xuyên đã quên nàng rồi hay là cha nàng cấm không cho hắn vào nhà, mà họ đã cả một tháng cũng không gặp hắn.

Hắn đáng ghét, phát ngấy hay phiền phức đây?

Mặc kệ là lý do gì, nàng vẫn quyết định nhổ sạch hình ảnh hắn ra khỏi đầu, dù sao họ vốn chẳng có tương lai gì rồi.

Hơn nữa cho dù hiện giờ hắn còn tìm đến nàng cũng đã muộn, bởi vì cha nàng đã quyết định gả nàng cho Tề Phượng Minh mất rồi.

Đối với quyết định của cha, nàng dĩ nhiên chẳng có cảm giác gì cả, có lẽ là bởi nàng đã hết hy vọng với tương lai của mình, bất kể là ai, tất cả bọn họ đều vì một khối Cách Tinh Quyết kia mới đối xử tốt với nàng, thỉnh thoảng, nàng thật sự muốn tìm ra khối Cách tinh Quyết ấy, sau đó đập vỡ nát nó đi.

Nắm chặt chiếc nhẫn ngọc vốn là của Hướng Tuyết Xuyên kia trong tay, tâm tư Y Phiến Vũ cứ ngày càng bay xa…

Đột nhiên có một âm thanh vang lên–

“Nếu không quên được ta, vì sao lại đồng ý thành thân với Tề Phượng Minh hả?”

Y Phiến Vũ hoảng sợ, phục hồi lại tình thần mới phát hiện ra ngón tay mình nắm chặt chiếc nhẫn ngọc đã bị hắn giật mất. Nàng đột ngột đứng dậy, “Huynh, không phải là huynh….” Nàng ấp úng cả buổi mà chẳng nói nổi lấy một câu cho trôi chảy.

Hiện giờ đã nửa đêm, thế mà hắn lại xông v ào trong khuê phòng của nàng, còn đối mặt chỉ trích nàng vì sao đồng ý thành thân với Tề Phượng Minh cơ đấy.

Hắn nghĩ hắn là ai chứ?

Nàng muốn thành thân với ai thì liên quan gì hắn chứ?

Hơn nữa, đã gần một tháng hắn cũng chưa tới thăm nàng rồi, còn có tư cách gì mà chất vấn nàng nữa đây?

Đang lúc Y Phiến Vũ định chởi bới hắn chút thì lại bị vẻ mặt thay đổi tới kỳ lạ của Hướng Tuyết Xuyên làm cho hoảng sợ chẳng nói ra lời, không hiểu vì sao, nàng lại cảm thấy hắn hôm nay tỏa ra một luồng khí khiến người ta thấy mà sợ…

Nàng chắc chắn là hắn tuyệt đối không làm nàng bị thương nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ. Nàng sợ hắn sẽ dùng một cách khác làm tổn thương tới nàng, lại càng sợ hắn sẽ lộ ra ý đồ chân chính của hắn.

“Ta….Ta cảnh cáo huynh trước, nếu huynh dám làm xằng bậy, ta lập tức kêu lên giết người đó!” Nàng vừa nói vừa lùi lại, mãi cho tới khi cảm giác khoảng cách hai bên an toàn để nàng có thời gian chạy trốn thì mới dừng lại.

“Sao nàng biết là ta muốn giết người chứ?” Hướng Tuyết Xuyên nở nụ cười, cười vô cùng lạnh lẽo. Y Phiến Vũ chưa bao giờ thấy hắn cười như thế, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức tái mét, “Ngươi!” Không tự chủ được, nàng lùi lại sau một bước dài.

Chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của hắn?

“Nếu nàng không trả lời tốt vấn đề của ta, có lẽ ta sẽ…” Hắn cố ý kéo dài giọng, lộ ra sự uy hiếp của hắn.

“Ngươi, ngươi muốn ta trả lời cái gì chứ?” Nàng theo bản năng lo sợ, không dám nhìn thẳng vào con người ngập lạnh lẽo kia của hắn. Nàng muốn thành thân với Tề Phượng Minh là một chuyện, sao Hướng Tuyết Xuyên lại không biết chứ, mà để hắn tức giận không tan, nửa đêm chạy tới nơi này hỏi tội nàng vậy.

Hừ! Cũng chẳng trách hắn muốn giết người, hắn chắc đã hạ quyết tâm bắt nàng trả giá như vậy, lại khó mà tha cho nàng, dĩ nhiên sẽ không cam tâm mà đem nàng – không, là bắt nàng đưa Cách Tinh quyết cho người ta.

Như thế cũng tốt… chẳng qua, vốn là tiết mục nàng bực tức đen mặt, giờ lại biến thành cha bực.

“Vì sao nàng phải tới chỗ của Tề Phượng Minh? Bản thiếu chủ muốn nghe lời nói thật” Hắn thu lại hơi thở lạnh lẽo, để tránh chuyện nàng bị dọa cho sợ quá mà ngất đi mất.

Lời nói thật à, lời nói thật là gì? Từ đầu tới giờ, tên khốn nạn vẫn trăm mưu ngàn kế đối phó với nàng ấy rốt cuộc là ai chứ? Nhìn lại, khuôn mặt nhỏ của Y Phiến Vũ vốn đã tái nhợt rồi giờ chậm rãi nhiễm một lớp đỏ mất tự nhiên, đột nhieenm nàng nắm chặt tay lại, chẳng suy nghĩ gì thốt lên, “Hướng Tuyết Xuyên, ngươi hôm nay thật là cực kỳ hạ lưu vô ….” Đột nhiên, thanh âm nàng bỗng dừng lại.

Hai tay Y Phiến Vũ nắm chặt bất giác tự kéo lại xiêm y của mình, định lui tiếp mà hai chân không nhích nổi ngã phịch chật vật xuống, nhưng điều này cũng không vội, bởi nàng kinh hoảng nhìn thấy tròng mắt hắn gần sát, lòng nàng bỗng kinh hoàng đập mạnh.

Chắc hắn không tới mức thẹn quá hóa giận mà chém một nhát giết chết nàng đó chứ?

Vì bảo toàn tính mạng, nàng đành nuốt gọn lời vừa rồi vào bụng, “Cái đó, cái đó tất cả đều là chủ ý của cha ta” Dưới tình huống bất đắc dĩ, nàng đành phải nói toàn bộ tình hình thực tế ra.

Mặt Hướng Tuyết Xuyên bất giác trở nên ác độc. Hừ, giỏi cho một tên Y Phú Quý, thế mà lại giảo hoạt làm ra tình trạng thế!

Cả người hắn tỏa ra lạnh lẽo, trong nháy mắt cuốn hút Y Phiến Vũ, sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Ôi, Hướng Tuyết Xuyên quả nhiên là một kẻ âm hiểm giả dối nhiều mặt, có lẽ hắn không cam lòng dưới tình huống thế, hắn nhất định sẽ phá hủy nàng; nếu thật sự là vậy, nàng dù thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn.

Hướng Tuyết Xuyên lập tức nhận ra ngay sự kinh hoảng của nàng, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hắn chợt lóe, rồi nhanh chóng thu lại lệ khí của mình, rồi tiếp đó, bỗng cười, “Bản thiếu chủ tưởng nàng là một nữ tử rất có chủ kiến chứ, không ngờ nàng cũng chỉ có thế mà thôi”

Tuy nụ cười của hắn vẫn còn lạnh băng, nhưng cách nói thì đã ấm áp hơn nhiều. Lúc này toàn thân Y Phiến Vũ căng cứng tới mức chẳng có cảm giác nguy hiểm, cuối cũng cũng chậm rãi giãn ra.

“Hướng Tuyết Xuyên, ta muốn huynh thu ngay lại câu nói kia” Rất nhanh nàng đã lập tức quên hẳn là không nên trêu chọc hắn.

“Ta nói câu đó sai sao?” Hướng Tuyết Xuyên cười lạnh một tiếng, nói châm chọc.

“Ngươi!” Hắn bí mật châm chọc nàng rồi lại lập tức hỏi chọc giận nàng, trong nháy mắt tiếp theo, nàng lập tức ném nhẫn ngọc trong tay về phía hắn. Hướng Tuyết Xuyên tiếp nhận nhẫn ngọc dễ dàng.

“Lòng nàng rõ ràng đặt ở trên người ta, vì sao nàng không tranh thủ vì mình chứ?”

“Ngươi nói bậy! Có lòng tốt đặt trên người mình, chẳng có liên quan gì đến ngươi hết!” Nghe thế, mặt nàng đỏ bừng, hét rống lên.

“Được, ta đây hỏi nàng, vì sao nàng vẫn muốn giữ lại chiếc nhẫn ngọc này chứ?” Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.

“Cái này… Ngươi còn dám hỏi nữa à, nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc này, chẳng lẽ cũng không làm người nhớ ra chuyện gì sao?”

Đáng giận thật! Hắn rốt cuộc có tư cách gì mà tới chỗ này chất vấn nàng chứ? Nàng rốt cuộc chịu hết nổi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK