• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Huy về nhà với một đống quần áo, anh mang hết vào phòng An An.
[email protected]@ Anh mua để kinh doanh đấy à?
- Tôi cứ bảo người ta lấy hết mẫu quần áo mới nhất thôi.
- Ôi mẹ ơi...tôi đi làm giúp việc chứ đâu định đi trình diễn thời trang. Mà mua thế này..tốn nhiều tiền lắm đấy
- Đừng ngại, tôi tính hết vào tiền lương của cô rồi, cứ mặc thoải mái :D
- Anh... X(
- Tôi nói đùa thôi :)) mau vào thay đi...rồi trả tôi cái áo
Huy đẩy An vào nhà vệ sinh cùng túi đồ
- Toàn váy!! Mặc cái nào bây giờ????
...
Một lát sau, Hoài An bước ra. Cô mặc chiếc váy liền màu hồng phấn, xếp ly phía chân váy, họa tiết không cầu kì. Tóc được cột cao gọn gàng bằng một chiếc cặp nơ nho nhỏ. An An mỉm cười nhìn Minh Huy. Vô cùng ngọt ngào và thuần khiết.
- Cám ơn anh đã mua quần áo cho tôi...
-...Hả...à không có gì
- ..nhưng tôi chỉ lấy cái váy này vì tôi đã mặc nó rồi. Còn chỗ váy kia..anh có thể đi trả lại cửa hàng.. hoặc cho bạn gái anh...
- Nhưng tôi mua chúng cho cô mà!?
- Xin lỗi. Tôi không thể nhận được. Mẹ tôi đã nợ anh quá nhiều rồi.

Hoài An đi ra phòng khách, Minh Huy gọi với theo:
" Mai Ngọc không phải bạn gái tôi!"
Nhìn thấy Ngọc đang loay hoay trong bếp với một đống đồ, An lên tiếng:
- Chị có cần em giúp gì không ạ?
Ngọc vứt miếng thịt bò xuống chậu rửa:
- Đây là việc cô phải làm đấy!
- ..à...Vâng... tại vừa nãy em thấy chị bảo tự làm cho anh Huy...
- Vào làm đi!!
Nói rồi Ngọc ra ghế ngồi trang điểm lại
Saotựnhiênchịấylạinổinóngvớimình chứ ˋ︿ˊ
Huy gọi Mai Ngọc ra phòng khách. Cô tiểu thư đứng dậy, hất mặt về phía Hoài An:
- Làm hết chỗ đồ ăn đấy đi, anh Huy gọi, tôi ra ngoài đây
...
- Có chuyện gì thế anh?_ Ngọc chuyển giọng ngọt xớt
- Em cầm lấy đi_Minh Huy đưa cho cô mấy túi váy hàng hiệu khi nãy.
- wa..anh mua tất cả cho em à :) ?

(Thìraanhấyvẫnnghĩđếnmình)
Huy gật đầu: Um. Hoài An không lấy chúng..Thôi anh về phòng đây
Mặt Mai Ngọc tối sầm xuống.
Cáigì? Côtakhôngdùngthìvứtsangchomìnhsao?
...
Làm xong bữa tối Hoài An đi ra sân, cô chợt nhìn thấy hai quả bóng bay bị mắc kẹt trên cái cây trước nhà.
- Chị ơi..lấy hộ em quả bóng được không? _ 2 cậu bé chừng 5 tuổi đứng ngoài cổng nói vọng vào
- Bóng của em à?..vậy chờ chị một lát
Vừa leo lên cây được nửa chừng thì Minh Huy đi ra:
- Này cô kia! Đang mặc váy mà cũng leo cây à?
-Á.._ An tuột tay ngã xuống đất.
Cũngmaykhông sao _ cô nhắm tịt mắt, nghĩ thầm
Chợt thấy hai đứa nhỏ tủm tỉm cười:
- Nhìn kìa, chị ấy đè lên người chú kia
- Hả, chú nào!??
- Chú này
An An ngồi bật dậy, lí nhí: A..tôi xin lỗi
Huy đứng dậy phủi quần áo, rồi leo lên cây lấy hai quả bóng.
- Của mấy đứa đây. Sao gọi cô ấy là chị, mà lại gọi ta là chú?
Thìraanhtacũngkhônglạnhlùngnhưvẻbềngoài

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK