Tiết đọc văn buổi sáng đã kết thúc, Lý Khả Tâm chuẩn bị lấy sách tiếng anh ra đọc. Trên bàn học bỗng nhiên xuất hiện một hộp sữa socola, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Hoài đang tươi cười xán lạn.
Lý Khả Tâm lại yên lặng thở dài trong lòng:
“Bạn học Giang Hoài….”
“Ai, bạn học Lý Khả Tâm, đây là hộp sữa bò của ngày hôm nay. Mấy hôm trước tặng bữa sáng cậu bảo ăn không hết, không thích ăn. Tôi đã đổi vài loại nhưng cậu đều nói không thích, vậy thì tôi sẽ mua sữa. Tôi đã hỏi rồi, cậu thích uống sữa socola, lần này cậu không có cách nào từ chối được tôi đi.”
Lý Khả Tâm nhìn hộp sữa trên bàn, trầm mặc. Bên cạnh có người lạnh lùng lên tiếng:
“Giang Hoài, đừng tùy tiện đi vào lớp người khác.”
Lâm Ngộ Kiến không thể nhẫn nại được nữa, không chịu nổi phiền hà này. Giang Hoài gần như là ngày nào cũng đến, cho dù Lý Khả Tâm không để ý đến cậu ta, một mình cậu ta cũng có thể nói nửa ngày. Lâm Ngộ Kiến thật sự cảm thấy rất phiền, nhưng mà cậu cố hết sức dùng lý trí giữ chặt bản thân, lúc này mới không mắng ra một câu thô tục.
Giang Hoài cũng không chút khách khí với Lâm Ngộ Kiến:
“Không liên quan đến cậu, đừng xen vào việc của người khác.”
Bầu không khí chạm vào là nổ ở bên cạnh ngày càng trở nên dày đặc hơn, Lý Khả Tâm thở dài, nói:
“Bạn học Giang, thật xin lỗi, tôi không thích cậu.”
“Nhưng mà cậu có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi cậu không?”
Giang Hoài cười hì hì ngồi xuống phía trước Lý Khả Tâm, đôi tay chống cằm, chớp chớp mắt.
“Tôi thật sự rất thích cậu, cho tôi một cơ hội đi.”
Lý Khả Tâm có chút mệt mỏi, nếu không phải có Lâm Ngộ Kiến đang ngồi bên cạnh thì cô thật sự muốn nói rằng cô đã có người mình thích rồi.
“Ai nha, bây giờ có mấy người theo đuổi đều trở nên vô cùng không biết xấu hổ, người ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, không thích, không có khả năng, không có cơ hội, vậy mà vẫn còn muốn người ta cho.” Thanh âm mang theo chút âm dương quái khí từ xa truyền đến, Lý Khả Tâm ngẩng đầu muốn biết anh hùng vừa giải cứu cô là ai, tập trung nhìn một chút —
Là Lý Vi Vi.
Giang Hoài cũng nhìn qua, thấy là một nữ sinh, biểu tình của cậu cũng không cứng đờ như vừa nãy nữa, chẳng qua là ngữ khí vẫn không tốt như trước.
“Cậu nói ai đấy?”
“Tôi chưa nói ai nha, tôi cũng không biết tôi nói ai, tôi chỉ là cảm thấy hiện tại có người như thế, thật sự rất không biết xấu hổ.” Lý Vi Vi không nhìn qua, nhưng lại từng câu trí mạng. Giang Hoài có chút chịu không nổi:
“Cậu không phải có bệnh đấy chứ?”
“Tôi mắng cậu sao?” Lý Vi Vi không chút khách khí mà đáp lại: “Cậu làm gì mà lại ngồi ở đây? Làm sao, thiếu chỗ để ngồi à?”
“Cậu có phải bị thần kinh hay không!” Giang Hoài đứng lên, vô cùng giận dữ.
“Ở đây mà chỉ cây dâu mắng cây hòe?”
“Đúng, tôi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chính là mắng cậu đấy!” Hai tay Lý Vi Vi chống nạnh, nước miếng bay tứ tung, cực kỳ không khách khí:
“Tiểu Tâm Tâm đã nói bao nhiêu lần rồi, không thích cậu, không cần, cậu cứ một hai phải đến quấy rầy cuộc sống của người ta. Mỗi ngày đến lớp chúng tôi, làm ra vẻ như một tình thánh vậy, khiến cho mọi người cả khối đều biết, thú vị không? Có biết là ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác không? Nếu như cậu thật sự thích, thật sự muốn mặt mũi, có bản lĩnh thì yên lặng đối xử tốt với cậu ấy đi, đừng ở đây rêu rao hoài nữa. Nếu tôi là Lý Khả Tâm, tôi sẽ tố cáo cậu tội quấy rầy.”
“Cũng không phải học sinh lớp chúng tôi, vậy mà ngày nào cũng đến đây, ảnh hưởng đến việc học của người khác. Cậu rất rảnh sao? Nếu cậu không có việc gì, chi bằng đi làm bộ (*) đi, thi đại học điểm sẽ cao hơn một chút. Lại còn cảm thấy tôi có bệnh thần kinh, lần sau trước khi mắng người khác thì nghĩ lại bản thân mình trước đi.”
Giang Hoài nhìn nữ sinh nói một tràng dài diệu ngữ này, chỉ cảm thấy từ sâu trong đáy lòng nổi lên vài phần bất lực.
Mẹ nó, nói rất có đạo lý, cậu ta thật sự không có cách nào phản bác được.
Cậu ta cúi đầu nhìn Lý Khả Tâm, lại chỉ thấy ánh mắt của cô như phát sáng nhìn về phía Lý Vi Vi, vẻ mặt rất chi là sùng bái.
Cậu có chút trầm mặc, áy náy tràn đầy trong ngực. Nói thật, cậu ta thật sự có chút bội phục nữ sinh này. Cậu ta liếc mắt nhìn Lý Vi Vi một cái, gật gật đầu:
“Tôi biết rồi, xin lỗi.”
Lý Vi Vi hừ lạnh một tiếng.
“Cậu đừng xin lỗi tôi, người cậu cần xin lỗi phải là Tiểu Tâm Tâm. “
Giang Hoài đi rồi, ngay cả vẻ mặt Lâm Ngộ Kiến nhìn Lý Vi Vi cũng có chút vi diệu. Có thưởng thức, cũng có nhiều kính nể.
“Lý Vi Vi, cậu thật sự rất mạnh mẽ.”
Khóe miệng của Lý Vi Vi khẽ giương lên không dừng lại được, cô ấy nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Lý Khả Tâm.
“Nếu không phải vì Tiểu Tâm Nhi nhà ta, tớ sẽ không làm như vậy đâu. Lớp trưởng Lâm à, nói thế nào cậu cũng là bạn cùng bàn của Tiểu Tâm Nhi nhà tôi, về say loại chuyện này làm phiền cậu cũng quan tâm một chút được không, đừng sợ, nói một chút cũng không đau không ngứa. Cứ hung hăng mà mắng lại, cùng lắm thì đánh một trận, tôi tìm người đến giúp cậu.”
“Vi Vi, không được đánh nhau.”
Lý Vi Vi không chút để ý mà khoát tay:
“Tớ thèm để ý cái này, sao có thể để mấy người đó bắt nạt đến trên đầu tớ? Tớ không sợ đâu, tuổi trẻ ai mà chưa từng đánh nhau.”
Nhìn thấy gương mặt hớn hở của Lý Vi Vi, Lâm Ngộ Kiến có chút buồn cười. Cậu gật gật đầu:
“Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Mặt Lý Khả Tâm hơi đỏ, gian kế của Lý Vi Vi đã thực hiện được, âm thầm vui vẻ. Chẳng qua trên mặt vẫn làm bộ như như không có gì, gật đầu.
“Tôi đây về sau yên tâm giao Tiểu Tâm Nhi cho cậu đó nha.”
Hai người ở bên kia nói chuyện không kiêng nể gì, Lý Khả Tâm bên này đã sớm đỏ bừng cả tai.
Lời này nghe, sao cứ là lạ….
Từ đó về sau, Giang Hoài thật sự không đến tìm Lý Khả Tâm nữa. Chẳng qua chỉ trong một tuần, tất cả các bạn học cũng quên sạch chuyện này.
Kỳ thi giữa kì lặng lẽ đến gần, bầu không khí căng thẳng bao trùm lớp học, không còn ai để ý đến màn theo đuổi oanh oanh liệt liệt sớm nở tối tàn này nữa.
——
Nhưng mà Lý Vi Vi làm sao cũng sẽ không ngờ được, trận tranh đấu võ mồm giành toàn thắng này, lại đem bản thân cô ấy tiến vào thế giới của duyên phận.
Sự vật trên thế gian, thần bí khó lường nhất lại khiến mọi người muốn ngừng mà không ngừng được, chỉ có thể là vận mệnh.
Hết chương 4.