Từ thành phố G chạy vềthành phố M, lại từ thành phố M trở về thành phố G, ngắn ngủn trong một ngày,Vạn Quý Phi theo Hoắc Duẫn Đình qua lại giữa hai cái thành phố. Trên đườngxuống xe ăn qua cơm trưa, sau đó đi tìm thiết bị chụp ảnh thành ra đi lại suốthai giờ, mới vừa lòng với món thiết bị hỗ trợ chụp ảnh, bao gồm đèn đánh quang (chế tạo ánh sáng) cùngmột số vật dụng bài trí. Khi trở lại trên xe, cô rốt cục nhấc tay đầu hàng.
“Không được, tôi muốn vềnhà… Buồn ngủ… Phải nghỉ ngơi!” Cái gì hình tượng thục nữ dù gắng phát huy cũngkhông chịu nữa rồi, trời ạ, quả thực là muốn lấy mạng người mà, bình thườngngay cả đi dạo phố đều lười, vậy mà hiện tại lại cùng với hắn chẳng liên quangì đi lâu như vậy. Nếu biết hôm nay khối lượng vận động sẽ lớn như vậy, tối hômqua cô chắc chắn sẽ không thức đêm. Tinh thần nghiêm trọng không đủ sức cònchạy tới chạy lui, cô cảm thấy xương cốt toàn thân sắp vỡ vụn hết rồi.
“Thực sự là mệt như vậy?”
Trả lời là thanh âm hừrầu rĩ.
Hoắc Duẫn Đình sờ sờ cáimũi, thật sự là không có biện pháp đối với cô.
Khi chiếc xe lại hướngthắng thành phố M chạy đi, Vạn Quý Phi cuối cùng cũng không thể chống đỡ đượccơn buồn ngủ, ngồi tại ghế phụ ngủ mơ mơ màng màng. Cho đến khi hãm phanh độtngột, cô mới bừng tỉnh dậy.
Nheo mắt nhìn ra ngoài,ánh vào mi mắt đã là ngã tư đường quen thuộc. Trước mặt bất thình lình có mộtcon cún không biết sống chết băng qua đường cái, cho nên hắn mới đột ngột dừngxe?
Sau khi biết rõ ràng tìnhhuống, Vạn Quý Phi nặng nề mà ngồi ngay ngắn trở lại trên ghế. Đột nhiên mộtmảnh giấy đưa tới trước mặt: “Lau sạch nước miếng.”
A? Cô theo bản năng sờ sờbên môi, thật sự có một mảng ẩm ướt lớn. A! 囧 chết! Cô đoạt lấy mặtgiấy, đỏ mặt lau đi khóe miệng. Cúi đầu truyền vào trong tai là tiếng cười nặngnề, Vạn Quý Phi bỗng chốc khuôn mặt đỏ bừng lên, âm thầm trong lòng lại mắnghắn, lại ngay trước mặt vạch trần bộ dạng quẫn bách của thục nữ, rất khôngphong độ .
“Nhà cô ở nơi nào?”
“Ở…” Cô đúng lúc ngừnglời muốn nói, tròng mắt đảo một vòng “Anh đậu chỗ này là được.” Nguy hiểm thật,vừa rồi thiếu chút nữa liền tiết lộ địa chỉ nhà.
“Hẳn là còn chưa tới đi?Tại đây để cô xuống, chẳng phải là cô phải đi bộ trở về?”
“Ha… Tôi thuận tiện muachút đồ.”
“Không phải rất mệt sao?”
“A?” Vạn Quý Phi nhấtthời phản bác không được, đành phải hết sức ấm ức báo cáo địa chỉ. Quyết địnhkhông hề cùng người này nói thêm nửa câu gì nữa, bởi vì cô phát hiện chính mìnhkhông phải là đối thủ của hắn. Người nào đó ở trên xe xấu xa tươi cười tiếp tụcđi về phía trước, khi quẹo vào ngã tư đường hẹp, cô mới vội vàng mở miệng.”Liền dừng ở phía trước!”
Volvo màu đen từ từ dừnglại, Vạn Quý Phi lập tức cởi dây an toàn, mới mở cửa xe, phía sau truyền đếnthanh âm thản nhiên: “Ngày mai tiếp tục nha.”
“A?” Vạn Quý Phi vẻ mặtđau khổ quay đầu.
Hắn một tay chống tại taylái, đối mặt với cô tựa tiếu phi tiếu (cười như có như không) nói:“Sớm hoàn thành sớm giải thoát mà.”
Bị nói trúng tâm sự, VạnQuý Phi suy sụp buông lỏng hai vai, không quá tình nguyện đáp ứng.
Hoắc Duẫn Đình bị vẻ mặtoán hận của cô chọc cười, vươn thân qua xoa xoa đầu cô, giống như dỗ dành tiểuquỷ ôn nhu nói: “Sau khi làm xong mời cô ăn đại tiệc.”
Vạn Quý Phi một tay đẩymóng vuốt của hắn, không hề liếc hắn một cái, phẫn nộ xuống xe. Hừ! Ai hiếm lạăn đại tiệc của anh ! [TNN: Phi Phi ko phải ngươi thích ăn nhất sao O^_*O ]
Về nhà cảm giác chân cũngđỡ hơn nhiều rồi, cũng không thèm bận tâm mặt mũi gì nữa làm chi, dựa thẳnglưng vào trên sô pha, còn có hoa quả đưa đến. Trên bàn sau khi đặt đầy đồ ăn,thì thấy bà nội cùng một nam nhân trung niên cầm la bàn từ trên lầu đi xuốngdưới. Nghe mẹ nói trong nhà có vị đại sư phong thuỷ đến, hẳn là hắn đi?
Đối với bát quái, Vạn QuýPhi tất nhiên là hứng thú tăng nhiều, đặc biệt đối phương nói lời nói làm chocô muốn ôm bụng cười như điên.
“Yên tâm, căn cứ theo suytính của tôi, bà năm nay nhất định có thể ôm cháu trai rồi.”
Oa! Những lời này khiếntinh thần cô muốn nổ tung! Anh trai cùng Đạm Dung ngay cả kết hôn cũng đềuchưa, nhanh như vậy lại có oa nhi? Nhìn bà nội cười híp mắt toe tóe, Vạn QuýPhi thuận miệng phản bác: ”Tháng ba trôi quá phân nửa, muốn hoài cũng khôngkịp, đại sư chú xác định không tính sai chứ?”
“Xú nha đầu, không hiểuđừng xen mồm!” Xa Thục Mai chụp miệng cháu gái, chà xát chà xát tay, tươi cườihỏi đại sư: “Kia, tiểu oa nhi sửa tên là gì thì tốt? Tôi nghĩ hai cái, nam kêuVạn Nhân Mê, nữ kêu Vạn Nhân Ái, đại sư thấy thế nào?” [TNN: hố hố ~ Y Y may cho bé đó! Suýt nữa thì!!! ** Vuốt mồ hôi ]
Vừa dứt lời, Vạn Quý Phi‘Phốc’ một tiếng ghé vào trên sô pha bò lăn điên cuồng ôm bụng. ”Ha ha, bà nộihai cái tên đều rất đáng cười, bà cho rằng anh trai sẽ đồng ý sao? Ai nha bàcủa cháu ơi, cháu buồn cười chết mất!” Anh trai gọi Vạn Tuế, cô gọi Vạn QuýPhi, huynh muội hai người từ nhỏ bị cái tên tra tấn biết bao nhiêu, nếu bà nộithực sự đem đứa cháu tương lai đặt tên như vậy, kia tiểu oa nhi thật sự là rấtđáng thương .
Xa Thục Mai không thèm đểý tới cháu gái trào phúng, nhìn thấy đại sư giơ ngón tay cái lên, cô vui vẻchết đi được, cấp thêm hai trăm nguyên. Sau khi tiễn khách, trở lại phòng khách,thấy tiểu nha đầu này vẫn là cười không ngừng, bà đè nặng âm thanh cảnh cáo:“Hôm nay những gì nghe được, hết thảy không được nói ra, biết không?”
Vạn Quý Phi mân nhanhmiệng nhịn cười gật gật đầu, trong lòng lại hung hăng đánh một trận đại giao chiếnvới nhau. Không nói mới là lạ, chyện vui như vậy, khẳng định phải cho bọn họbiết. Vừa mới nghĩ như thế, di động trên bàn trà vang lên, cô thuận tay trựctiếp chuyển nhận cuộc gọi: “Hello!”
Thanh âm véo von của côcho thấy người nghe tâm tình vô cùng tốt, người bên kia chiếc điện thoại tạimột chỗ khác bỗng chốc nhíu mày: “Chuyện gì khiến cho cô cao hứng như vậy?”
Di? Dĩ nhiên là hắn? VạnQuý Phi lập tức thu hồi tươi cười, chuyển thành giọng điệu đứng đắn nói: “Làmsao?” Không phải mới tách ra sao? Nhanh như vậy đã điện thoại lại.
“Cũng không có gì, chínhlà muốn nhắc nhở cô, ngày mai buổi sáng chín giờ, tôi đến nhà cô đón cô.”
“A!” Cô đang nằm ở trênsô pha bỗng chốc dựng thẳng người lên kêu rên: “Không cần sớm như vậy đượckhông!” Ngày nghỉ a anh trai, hẳn là thời điểm ngủ nướng nha anh trai, khôngnên mang người ta biến thành nô dịch như vậy!
“Ngày mai buổi chiều haigiờ, tôi bận việc. Chính là chỉ chụp ảnh thôi, ba tiếng hẳn là đủ. Sau khi chụpxong, tôi cũng có thể thuận tiện đưa cô đến trường.” Này an bài không sai!
Nhưng là có người khôngđồng ý.” Nếu cô cảm thấy chín giờ quá sớm, kia mười giờ đi.”
“Không cần!”
“Ai, bác sĩ thế gia…”
“Đủ đủ !”
“Chụp xong ảnh, còn phảichọn lựa, hình ảnh đều có chút hạn chế, cô phải chỉnh sửa một chút.”
“Uy uy ! Đừng được mộttấc lại muốn tiến một thước!”
Hoắc Duẫn Đình tiếp tụcnói xong: “Cho nên, cô ngày mai lượng công việc rất lớn, sớm một chút đến mớicó thể nhanh hoàn thành, cô cũng không muốn tuần sau còn phải lại làm thêm mộtlần đi? Nếu…”
“Chuyện này anh nói sauđi! Được rồi! Ngày mai giữa trưa có thể đi?”
“Vậy quyết định như vậy.”Hắn sau khi nói xong liền treo máy.
Vạn Quý Phi cũng hunghăng ấn phím kết thúc, hung ác nói: “Bộ lúc trước tôi thiếu tiền của anh sao!Hừ! Xú nam nhân!”
“Ai khiến cho em tức giậnnhư vậy?” Từ cửa vào đột nhiên truyền đến thanh âm nói chuyện, Vạn Quý Phingẩng đầu vừa vặn thấy, Đạm Dung cùng anh trai, cô cao hứng bay đi qua.
“Tiểu Dung Dung, chị đãđến rồi! Ai nha nha, nhớ em không!”
Cơ hồ đồng thời, Vạn Tuếkéo mái tóc dài của cô. ”Chó ngoan không cản đường.”
“Đại hiệp tha mạng! Đạihiệp tha mạng!” Vạn Quý Phi kéo lấy mái tóc chính mình yêu thích oa oa kêu to.
“Dừng lại a! Sẽ đau.” ĐạmDung đánh cánh tay hắn một chút, Vạn Tuế tức thời buông tay, hừ một tiếng đivào.
“Tiểu Dung, cũng là chịrất tốt với em. Xem, ai cũng thích khi dễ em!” Vạn Quý Phi xoa ót khóc không ranước mắt.
“Còn có ai khi dễ em?”
“Còn không phải cái HoắcDuẫn… Đình… kia” Vạn Quý Phi hơi mếu máo, nhắc tới cái tên này liền thương tâm.
“Hoắc tổng? Em cùng hắncòn liên lạc?” Nhà của Hoắc Duẫn Đình đã đi vào giai đoạn kết thúc, trongkhoảng thời gian này cô cũng chưa nhìn thấy hắn. Đạm Dung nghĩ hắn cùng Vạn QuýPhi sớm đã không còn liên lạc?
“Tiểu Phi như thế nàocùng người này nhận thức ?” Xa xa khi Vạn Tuế nghe được cái tên này không hờngiận hỏi.
“Lần trước ở nhà ăn…”
“Ai nha nha, việc nàyđừng nói nữa. Tiểu Dung Dung, em nói với chị chuyện này vui lắm!” Sợ anh traibiết Đạm Dung cùng tiểu nhân âm hiểm này có tiếp xúc sẽ ghen, Vạn Quý Phi lậptức mở miệng chặn đứng lời nói kế tiếp của cô ấy. Hai người này thật vất vả mớicó ngày hôm nay, vẫn là đừng gây thêm rắc rối.
Quả nhiên, sau đó cô đếnnhìn lén thấy bọn họ ở trong phòng tắm ôm nhau liền quay đầu trở ra, lại cảmthấy chuyện chính mình làm tuyệt đối đúng.
Buổi tối mẹ làm lẩu thịtbò mà cô thích nhất, tuy rằng ba không ở nhà ăn cơm, nhưng bởi vì có thêm ĐạmDung cùng anh trai, trong nhà vẫn thực náo nhiệt.
Thật muốn cùng bọn họchia sẻ bát quái vừa mới nghe được, đoán trước được anh trai sẽ nổi bão, nhưnglại không đoán trước chuyện hắn sẽ tức giận đến như thế, thế nhưng ngay cả lờinói không cần đứa nhỏ cũng đều tuôn ra.
Sau bầu không khí tràn ngậpmùi thuốc súng, ăn xong bọn họ liền nhanh chóng rời đi, bà nội tức giận đếntoàn thân đều phát run, mẹ vội vàng an ủi.
Vạn Quý Phi lần đầu cảmthấy chính mình tội ác tày trời, cả nhà mọi người thật ấm áp ăn bữa cơm, lạibởi vì quá mức đắc ý vênh váo mà đem mọi người chọc đến tức giận.
Cả đêm không thể ngủ,ngày hôm sau lại mang theo hai con mắt đen đi gặp Hoắc Duẫn Đình. Bởi vì tâmtình không tốt lắm, cô chính là yên lặng chụp ảnh, ít khi im lặng như vậy.
Hoắc Duẫn Đình đã khôngdưới ba lượt ngó sang nhìn cô nhóc này, mới qua một đêm, vì sao cô hôm nay nhìntrông buồn bã ỉu xìu như vậy?
“Tối hôm qua lại đi làmkẻ trộm?”
Đang chụp ảnh thình lìnhbàn tay cô run lên, ảnh chụp bị khét. Ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắnhai mắt nâng lên, làm như đang trông chờ đáp án của cô, nhưng là chính mìnhcùng hắn không thân thiết đến có thể tâm sự, vì thế không tiếng động cúi đầu,tiếp tục công việc trong tay.
Cư nhiên lại đem hắnthành trong suốt, xem ra là thật sự xảy ra vấn đề. Thói quen của cô vẫn hay thìthầm lít chít luôn miệng, hiện tại trầm tĩnh như vậy hắn thực cảm thấy cả ngườikhông được tự nhiên.
Tự hỏi một hồi, hắn độtnhiên nói: “Có một người đến nước ngoài du lịch, không cẩn thận lạc vào mộthang động trong núi, thời điểm khi nhân viên cứu viện đến, ở phía trên hỏi:‘How are you?’ Sau đó xuất phát từ thói quen của người Trung Quốc cùng với sựhiểu biết tiếng Anh, hắn trả lời: ‘Fine,Thank you.’ Co đoán hắn cuối cùng nhưthế nào?”
Lòng hiếu kỳ thực dễ dàngđã bị khơi mào, Vạn Quý Phi dừng lại, hơi ngẩng đầu lên hỏi: “Như thế nào?”
“Bởi vì hắn nói không cóviệc gì, nhân viên cứu viện liền bỏ đi, cuối cùng hắn chết .”
‘Phốc.’ Vạn Quý Phi nhịnkhông được bật cười, lập tức lại cảm thấy chính mình cười có chút thực khôngtính cách, vì thế nhếch miệng nói: “Thật nhạt nhẽo.”
Hoắc Duẫn Đình nhún nhúnvai, ngồi xuống đất ở bên cạnh cô, đôi chân thật dài cong lên, bộ dáng nhànnhã.
“Nhạt nhẽo mà cô cũngcười ? Vẫn là đừng giả bộ thâm trầm, thật sự rất dọa người .”
“Nào có giả bộ thâmtrầm?” Vạn Quý Phi nỗ lực bĩu môi, ngồi chổm hổm cũng mệt, đơn giản cũng họctheo hắn ngồi xuống đất. Vùi đầu đau khổ suy tư vài giây, vẫn là cảm thấy tronglòng có chuyện không nói ra thì không thoải mái.
“Anh có trải qua loại nàyhay không? Ân, chính là nói lung tung, sau đó chọc người khác mất hứng, cho nêncũng rất buồn bực?”
“Tôi cảm thấy, tôi nóichuyện đều rất có đạo lý, tuyệt đối không có như cô trải qua cái loại này.”
“Cắt!” Là ai lúc trướclàm cho cô xấu hổ? Thôi, nói với hắn cũng phí công, hỏi sai người. Cô nhảy dựnglên, một lần nữa mở máy chụp ảnh ra, tiếp tục chụp ảnh.
Hoắc Duẫn Đình hai taychống đỡ ở sau người, nhìn hai má của cô phúng phính như con ếch, bất tri bấtgiác trên khuôn mặt tự nhiên nhiễm ý cười.
Sau giữa trưa, Vạn QuýPhi lần đầu cùng bạn bè quen biết bên ngoài chia sẻ tâm sự, đáng tiếc mỗ namkia quá xấu tính, sau câu nói đầu tiên liền đem nhiệt tình của cô chặn lại. Bấtquá cũng bởi vì dạng này, nên nỗi lòng đa sầu đa cảm của cô chỉ ngắn ngủn lưulại nửa ngày, phiền não rất nhanh đã bị ném đến cửu tiêu vân ngoại*.
Danh Sách Chương: