• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trôi qua được ba ngày nhưng nhìn vào gương mặt của Tiêu Lạc trở nên hốc hác tiều tụy ngay cả thân thể đã gầy nay thành gầy gò hẳn, cô vẫn không động đậy mà vẫn nằm im thin thít trên giường.
Cạch !
Quản gia Ân và một cô người hầu nữa bất ngờ đẩy cửa bước vào, Tiêu Lạc khẽ ngẩng đầu lên nhìn muốn ngồi dậy nhưng bị quản gia Ân nhanh chóng đi lại đỡ lấy.
_ Từ từ thôi, Tiểu Lạc
Ông cẩn thận chỉnh người Tiêu Lạc ngồi ngay ngắn tựa lưng vào thành giường, cô người hầu thấy thế cũng nhanh chóng bưng khay tô cháo sườn non rau củ đi đến chỗ cô, quản gia Ân quay qua nhìn cô người hầu rồi sang nhìn Tiêu Lạc lên tiếng.
_ Tiểu Lạc, đây là Tiểu Phu và là người sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô
Tiêu Lạc khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô người hầu kia bất ngờ nở nụ cười xán lạn sau đó khẽ gật đầu nói.
_ Chào chị
_ Thiếu...À, tôi có thể gọi em là Tiểu Lạc giống như quản gia Ân được không ?
_ Được chứ
Cả hai người họ nhanh chóng làm quen với nhau, nhờ có quản gia Ân và Tiểu Phu bầu bạn mà Tiêu Lạc luôn nở nụ cười xán lạn và nói chuyện cũng có chút nhiều hơn.
Khoảng một lúc sau thì quản gia Ân và Tiểu Phu nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của cô.


Cánh cửa khép lại là nụ cười trên vành môi trên Tiêu Lạc chợt tắt ngấm, đôi mắt lung linh như hai viên dạ minh châu khẽ rũ xuống.
Giờ đây chỉ còn nghe mỗi âm thanh khe khẽ của chiếc điều hòa, nếu nó không còn nữa thì Tiêu Lạc cô thật sự có lẽ sẽ sụp đổ mất.

Bởi mỗi ngày cô và nó cùng nhau cười rồi cùng nhau khóc, những cảm xúc đơn giản này với cô dường như là tất cả.
Tiêu Lạc ngồi gục mặt xuống hai đầu gối, trong miệng lẩm bẩm khe khẽ.
_ Mình thật sự rất nhớ anh ấy
Mặc dù bị Lăng Bạch Ngôn hắt hũi, sỉ nhục hay đối xử một cách tệ bạc nhưng Tiêu Lạc cô lại ngu ngơ nhớ đến người đàn ông tàn nhẫn đó.

Cho dù cô bị nghiền nát thành từng mảnh trong Lăng Bạch Ngôn mãi không dứt nhưng cô luôn tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện vẫn sẽ ổn thôi, chỉ có cô mới cứu rỗi được chính bản thân mình.
Tách ! Tách ! Tách
Là tiếng mưa, Tiêu Lạc khẽ ngẩng đầu lên sau đó bước nhẹ xuống giường xỏ dép đi ra ban công, nhìn những hạt mưa rơi xuống càng khiến lòng cô càng trầm lại.
Tiêu Lạc chắp tay ra sau lưng ánh mắt hờ hững nhìn xa xăm.

Trong trí nhớ của cô về mười năm trước lúc đó cô chỉ mới là cô nhóc mười tuổi, đúng cái ngày sinh nhật của Tiêu Lạc, ba mẹ của cô trong lúc háo hức đi mua một chiếc bánh sinh nhật cho cô nhưng khi trên đường trở về họ không may xảy ra một vụ tai nạn kinh hoàng và họ đã mất ngay cái ngày sinh nhật của cô.
Kể từ lúc đó cô phải chịu cảnh mất ba mất mẹ và trở thành một côi nhi không nhà không cửa, kể từ ngày mất ba mẹ đó Tiêu Lạc hoàn toàn trở thành một đứa trẻ lang thang, đầu đường xó chợ.

Cho đến một ngày, cô gặp được một ông chú khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, trông người đàn ông ấy rất bơ phờ ngồi hút thuốc lá không hiểu sao trong quán tính của cô không muốn sợ người đàn ông.
Cô lấy hết dũng khí tiến đến ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đó và lên tiếng bắt chuyện trước, lúc đầu người đàn ông đó lại lạnh lùng không trả lời nhưng bên tai luôn truyền đến giọng nói ngọt ngào ấy của cô khiến người đàn ông đó xiêu lòng.
Từng giây từng phút đó hai người họ dần dần trở nên thân thiết và mở lời với nhau nhiều hơn, đến một lúc nào đó Tiêu Lạc khi đã biết tên người đàn ông là Ngôn ca và chưa kịp nói ra tên của mình cho người đàn ông ấy biết thì cô đã bị đưa vào côi nhi viện nhưng trước khi vào côi nhi viện cô đã tặng cho người đàn ông ấy một quả cầu pha lê hoa bồ công anh nhưng điều khiến cô có chút bất ngờ nhất là người đàn ông ấy cũng chuẩn bị quà sẵn cho cô, là một vòng tay cung linh hoa thiên cốt.
Kể từ khi đó hai người họ dần mất liên lạc với nhau, ngày ngày Tiêu Lạc luôn sống trong sự cô đơn tủi thân mà lớn lên.

Khi cô định vào đại học năm hai thì bất ngờ một người phụ nữ trung niên tất là Lăng phu nhân tìm đến côi nhi viện và ngụ ý muốn cô làm con dâu của mình, Tiêu Lạc ban đầu nghi hoặc không đồng ý nhưng khi bà ấy đưa ra một tấm hình trước mặt cô.
Trong tấm hình đó chân dung một người đàn ông mà người đàn ông này lại là Ngôn ca của cô, không hề do dự và ánh mắt quật cường nhìn Lăng phu nhân đồng ý.

Mặc dù cô không biết mục đích của bà ấy chọn cô làm con dâu của mình là gì nhưng cô nhìn mãi trong hút mắt của bà ấy lại không chứa sự mục đích hay âm mưu gì, nên mới tin tưởng mà đồng ý nhanh chóng.

Cứ tưởng là gặp lại anh sẽ là chuỗi ngày hạnh phúc của Tiêu Lạc nhưng cô không ngờ Ngôn ca của cô không hề nhận ra cô, cũng đúng thôi lúc đó cô chỉ mới mười tuổi mà bọn họ chỉ gặp nhau vọn vẹn một tuần vả lại còn cách xa nhau đến tận mười năm làm gì anh nhớ đến cô chứ ? lớn rồi ai cũng phải khác hẳn.
Tiêu Lạc bất chợt nhếch môi cười chế giễu bản thân, nhưng ánh mắt vẫn nhìn từng cơn mưa càng ngày nặng hạt.
Rào ! Rào ! Rào !
...
Tại quán bar
Lăng Bạch Ngôn ngồi bần thần trước quầy rượu uống ực từng ly mặc cho người đàn ông bên cạnh khuyên ngăn.
_ Này, Lăng Bạch Ngôn ! cậu có thù với rượu hay sao ?
Dứt lời, anh ta toan định giựt phăng lấy ly rượu trên tay Lăng Bạch Ngôn nhưng không ngờ bị anh nhanh kịp hất tay anh ta ra.
Tần Bác Văn khẽ trề môi sau đó chống cằm giễu cợt nói.
_ Từ ngày cậu cưới vợ, tôi thấy gương mặt của cậu trở nên u ám hơn nhiều đấy, coi bộ cậu rất chán ghét người vợ này
_ Ngậm mồm chó của cậu lại đừng nhắc cô ta ngay bên tai tôi, cô ta vốn không xứng đáng để làm vợ của Lăng Bạch Ngôn tôi
Chậc !
Nghe Lăng Bạch Ngôn nói như vậy khiến Tần Bác Văn khẽ tặc lưỡi một tiếng nhưng đầy khinh thường.
_ Lăng Bạch Ngôn ? tại sao không thể buông bỏ cô gái đó vậy dù sao cũng đã qua mười năm rồi, cậu càng tìm chỉ vô ích hơn thôi nhưng mà nhỡ đâu cô gái đó làm vợ của người đàn ông không nên ?
_ Câm mồm !
Thật sự khi nghe những lời vớ vẩn của Tần Bác Văn, Lăng Bạch Ngôn lại trở nên kích động muốn nổi giận, ánh mắt hổ phách trừng của anh trừng Tần Bác Văn khiến anh ta nhất thời kinh hãi, vội xua tay.
_ Được rồi, tại tôi nhanh mồm nhanh miệng được chưa

Lăng Bạch Ngôn cũng không thèm đếm xỉa đến anh ta mà gục mặt uống hết từng ly rượu đến khi gục mặt xuống bàn mới thôi.
_ Hầy !
Anh ta khẽ thở dài ngao ngán một tiếng, sau đó đứng dậy dìu Lăng Bạch Ngôn đi về.

Khi đã đến dinh thự Thống Châu, Tần Bác Văn không dìu anh về phòng mà bắt Tiêu Lạc dìu.
_ Cô là vợ cậu ta phải không ? mau đưa cậu ta về phòng giúp tôi
_ Nhưng...
Tiêu Lạc bắt đầu luống cuống, nếu Lăng Bạch Ngôn mà biết cô đụng vào người anh thì sẽ nổi giận đùng đùng lên nhưng nhìn anh say mèm đến mức không nhận thức được cô mới yên tâm phần nào.
_ Đừng nhưng nhị mau giúp tôi mang cậu ta lên phòng, Ahh..nặng chết ông đây rồi
_ À ờ được
Cô nhanh chóng đón nhận thân hình cao lớn của Lăng Bạch Ngôn, sau đó khó khăn dìu anh đi về phòng ngủ.
Nhìn hai bóng lưng đang dần khuất, Tần Bác Văn khẽ nhếch môi cười khinh.
_ Cô vợ xinh đẹp lại ngoan hiền như vậy mà Lăng Bạch Ngôn nỡ lòng nào lại đối xử lạnh nhạt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK