• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhận thấy đoạn đối thoại vui đùa này sắp có thể trở thành sự thật, Tạ Vi lập tức chen vào, "Chuyện này làm sao mà được? Cháu đang đùa quá trớn rồi đấy!"
"Đùa? Không phải mấy người khăng khăng muốn tôi gả vào nhà họ Lạc à?" Thi Duẫn Nam đứng thẳng lưng, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.
"Ban đầu tôi không đồng ý, nhưng dì không phải là người khuyên tôi nhiều nhất sao, giờ thì tôi gật đầu đồng ý, còn dì lại tranh nhau chặn ba chặn bốn? Sao thế? Phúc khí này dì Tạ tính giành về cho con trai mình sao?"
Sau khi xác nhận trên bàn ăn vừa rồi, Thi Duẫn Nam đã cực kỳ chán ghét những người trong nhà này, lúc này lời nói ra cũng nhẫn tâm.
Tạ Vi bị chọc thủng suy nghĩ thẳng thừng, mặt bà ta xấu hổ đến ửng đỏ.
"Duẫn Nam, mẹ tôi không có ý này đâu, anh đừng hiểu lầm." Tạ Khả Việt đứng ra bảo vệ mẹ mình, rồi lại chuyển ánh mắt về phía người lớn trong nhà nói ra vấn đề chính, "Chỉ là nhà họ Lạc này không phải nhà họ Lạc kia, vậy thì chắc không hợp lễ nghĩa lắm nhỉ?"
Dựa theo bối phận mà nói, vị thiếu gia của nhà họ Lạc kia còn phải kêu Lạc Lệnh Thanh một tiếng chú .
Thi lão gia tử im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng nói, "Lạc tiên sinh, nhà họ Thi chúng tôi đã bàn về chuyện hôn nhân với Lạc nhị gia, lúc này ngài chen vào......!Truyền ra thì chúng tôi cũng khó xử lắm."
Lạc Lệnh Thanh đột nhiên chen một chân vào chính là trái quy củ.
Nhưng điều quan trọng nhất, Thi Duẫn Nam kết hôn với thiếu gia nhà họ Lạc, nhà họ Thi còn dám đòi hỏi chút quyền lợi thương mại.
Bây giờ đối tượng lại được thay thế thành Lạc Lệnh Thanh, trừ khi người kia có lòng thì ai dám cắn răng xin gì từ anh?
"Hai nhà chưa gửi thiệp mời, cũng không tổ chức tiệc đính hôn.

Các người không ai đem khoe thì chuyện này có thể truyền đi đâu?"
Lạc Lệnh Thanh nâng mắt, trong lời nói là sự kìm chế tuyệt đối, "Cho dù là có ai truyền ra, thì ai dám nhiều chuyện về việc riêng của Lạc Lệnh Thanh việc ta?"
Thi Duẫn Nam rất có hứng thú nhìn chằm chằm Lạc Lệnh Thanh, càng ngày càng thấy người đàn ông này đúng là gu mình, "Ông nội, giờ con với Lạc tiên sinh xem như đôi bên tình nguyện, chuyện vui như vậy sao mà mất mặt được."
Giọng điệu của mấy chữ cuối cùng như một làn sóng ấp vào bờ.
Thi lão gia tử chán nản, "Cháu......"
"Tôi hoàn toàn có thể giải thích cho phía nhà họ lạc kia, Thi lão gia tử không cần phải lo lắng." Lạc Lệnh Thanh đeo gọng kính vàng lên, ngăn cản sự khó lường của ánh mắt.
Đầu ngón tay anh gõ trên vịn xe lăn, "Tần Giản."
"Gia chủ, tôi hiểu rồi." Người trợ lý trông ôn hòa đứng gần nhất lên tiếng, nhanh chóng rẽ sang mở một con đường.
Lạc Lệnh Thanh xoay xe lăn, liếc nhìn Thi Duẫn Nam, "Đi không? Thi nhị thiếu gia."
"Đương nhiên."
Thi Duẫn Nam trả lời vô cùng dứt khoát, không thèm quay đầu lại mà theo đối phương rời đi.
Thi lão gia tử nhìn bóng dáng hai người dần đi xa, trong người cứ có cảm giác không an tâm——
Từ lâu, tình cảm của Thi Duẫn Nam đối với gia tộc này không hề sâu đậm, cho dù cậu có quan hệ với Lạc Lệnh Thanh, vị đại lão được công nhận ở Kinh Đô thì cũng không nhất định là nhà họ Thi sẽ theo cậu lên trời.
Ông ngược lại còn thấy sợ, dã tâm của Thi Duẫn Nam sẽ trở thành biến số cho nhà họ Thi trong tương lai.

"Thi lão gia tử." Trợ lý Tần Giản đưa một quyển sổ đỏ dày cộp, gật đầu ý bảo, "Vì đã nói là cầu hôn, xin ngài hãy cầm lấy chút tâm ý của gia chủ tôi."
Thi lão gia tử không nghĩ tới Lạc Lệnh Thanh sẽ chuẩn bị cái này, ra hiệu để Thi Thịnh nhận lấy.
"Cảm ơn Lạc tiên sinh."
"Không cần vội vàng cảm ơn." Tần Giản giơ tay ngăn lại, nở nụ cười lịch sự.
"Ý của gia chủ là —— món quà đính hôn này có thể dùng hay không và phải dùng như thế nào? Có một vài lời nói có nên nói không và nên nói như thế nào? Trong lòng Thi lão gia tử chắc hiểu rõ."
Tần Giản có tâm dừng lại hai giây, "Bằng không, gia chủ nói phần quà này có thể đưa ra, cũng có thể dùng một cách khác lấy về từ công ty nhà họ Thi."
Vẻ mặt Thi lão gia tử cứng đờ, "Tôi hiểu rồi, Lạc tiên sinh cứ yên tâm."
Tần Giản lịch sự gật đầu, xoay người rời đi.
Tạ Vi chờ hắn đi xa mới vỗ vỗ ngực, "Chỉ là một trợ lý trẻ tuổi bên cạnh Lạc Lệnh Thanh thôi mà dám bày ra bộ dáng uy nghiêm như vậy để lừa người à? Thật sư cho rằng Thi gia chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?"
"Chỉ có một mình cô có miệng sao? Nói đủ chưa!"
Thi lão gia tử cau mày liếc nhìn bà ta, ngọn lửa tích tụ trong lòng ngực nãy giờ rốt cuộc cũng bùng phát trước mặt gia đình.
"Cô nhìn xem ý kiến của cô kìa, dám nói để hai nhà Thi Lạc kết hôn thương mại để kiếm chút lợi ích thương mại? Giờ thì tốt quá rồi! Trêu phải vị Lạc gia tuyệt đối không nên dây vào nhất! Các người nghe còn chưa hiểu ý tứ của vị trợ lý kia sao?"
Từ ngay giờ phút này, Lạc Lệnh Thanh sẽ phái người theo dõi mọi hoạt động của nhà họ Thi.
Món quà đính hôn này chính là củ khoai lang nóng bỏng không thể đụng! Là một quả bom tùy thời phát nổ!
Nếu nhà họ Thi dám dùng cuộc hôn nhân này để gây chuyện, vị đại Phật này có thể dùng một chân dẫm nát nhà họ Thi!
Lúc này đây, hoàn toàn là vác đá nện vào chân mình.
Thi lão gia tử càng nghĩ càng bực, cố tình không thừa nhận sai lầm này cũng một phần là do mình, "Tạ Vi, đừng cho là tôi không biết trong lòng người phụ nữ ngu ngốc như cô đang nghĩ gì!"
Vị thiếu gia của nhà họ Lạc kia là công tử ăn chơi đàng điếm, nếu Thi Duẫn Nam kết hôn của cậu ta thì căn bản chả có miếng phúc khí nào.
"Cô chỉ là một người phụ nữ tầm thường không danh tiếng, nếu không phải cô nuôi được một đứa con tài giỏi thì cái vị trí phu nhân này nào đến phiên cô ngồi?"
Tiếng quát mắng lớn đến mức ngay cả người hầu trốn trong phòng cũng nghe được rõ ràng.
Mặt Tạ Vi hết trắng rồi lại xanh, chỉ hận không thể trực tiếp tìm cái lỗ chui xuống.
Cho tới khi Thi lão gia tử cùng chồng lần lượt rời đi, bà mới không thể nhịn được nữa mà oán hận, "Bà mày khinh, con ranh Ôn Mẫn kia đúng là danh môn khuê tú, chỉ tiếc cô ta là người đã chết gần hai mươi năm rồi, đến cả tro cốt cũng không còn!"
Tạ Khả Việt nhăn mày, "Mẹ! Mẹ đừng có cái gì cũng nói ra ngoài."
"Chỉ là mẹ tức quá thôi!" Tạ Vi ghé sát vào, không an tâm hỏi, "Con trai, Thi Duẫn Nam đột nhiên có một chỗ bước lên trời chúng ta làm sao bây giờ?"
Ánh mắt Tạ Khả Việt thay đổi trong chớp mắt, sau một lúc lâu mới kiên cường đáp lời, "Mẹ lo cái gì? Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình."
"Ông nội chỉ là tức giận nên mới mắng mẹ, nhưng cũng không đuổi mẹ ra khỏi nhà.

Nhưng cho dù có bị đuổi khỏi nhà họ Thi, mẹ còn sợ con không nuôi nổi mẹ à?"

Tạ Vi nghe xong liền đắc ý, "Đúng thế!"
Cả đời này bà sinh được một đứa con trai tài năng, từ nhỏ đã là thiên tài.
Tạ Khả Việt nheo mắt, hồi đại học hắn đã bí mật kiếm tiền, hắn ở trước mắt Thi lão gia tử thì cất giấu, trên thực tế đã âm thầm chú ý đến khối gia sản của gia tộc!
Một thằng nhóc ăn chơi suốt ngày như Thi Duẫn Nam sao có thể so sánh?
......
Xe chạy ra khỏi nhà họ Thi.
Thi Duẫn Nam nhẹ nhàng nở nụ cười, lúc này mới nói với Lạc Lệnh Thanh bên cạnh, "Vừa rồi cảm ơn Lạc tiên sinh đã phối hợp, không thì tôi còn phải đánh thêm vài trận nữa với ông nội rồi."
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Tần Giản đang lái xe, "Anh trợ lý, anh có thể tùy ý tấp vào đâu cũng được, để tôi xuống xe."
Tần Giản qua kính chiếu hậu nhìn về phía Lạc Lệnh Thanh, "Dừng lại?"
"Không cần dừng, đi về nhà."
"Vâng, gia chủ."
Thi Duẫn Nam nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, nụ cười chợt dừng, "Lạc tiên sinh?"
Lạc Lệnh Thanh đối diện ánh mắt khó hiểu của cậu, nói, "Có lẽ Thi nhị thiếu gia đã hiểu lầm, lời nói ban nãy của Lạc mỗ thật sự là đến cầu hôn cậu."
Thi Duẫn Nam dừng hai giây mới kịp phản ứng, nhiều bất ngờ mà cũng có tí khó hiểu, "Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?"
"Tuy nói trên đời này có nhất kiến chung tình, nhưng đột nhiên kết hôn ngay vào ngày nhất kiến chung tình? Lạc tiên sinh không giống loại người sẽ xử trí theo cảm tính."
Thi Duẫn Nam dựa vào lưng ghế nhìn Lạc Lệnh Thanh, nhìn một hồi liền đùa, "Nhưng nếu thật sự cần một tiếng để kết hôn, hai chúng ta ai lời ai lỗ thì không biết được đâu?"
Lời này là nói thật, với khuôn mặt đẹp trai này của Lạc Lệnh Thanh, nam hay nữ thì anh đều là gu của họ, nếu cậu thật sự kết hôn với anh thì cũng chả lỗ tí nào.
Chẳng qua, Thi Duẫn Nam ngoài miệng thì không nói nhưng trong lòng cậu lại rất rõ ràng.
Không có thứ gì gọi là bánh từ trên trời rớt xuống, huống chi còn là chiếc bánh nhân vàng mang giá trị nhan sắc cao như Lạc Lệnh Thanh.
Chỉ cần không cẩn thận, chiếc bánh này sẽ thành cái bẫy.
Đối mặt với sự đánh giá của Thi Duẫn Nam, Lạc Lệnh Thanh lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi cần một đối tượng thích hợp để công khai, Thi nhị thiếu gia nếu đã tự đem mình tới cửa, diễn xuất còn tài năng như vậy, tại sao không xem xét đến việc hợp tác với tôi?"
"Ý của Lạc tiên sinh là, chúng ta kết hôn hợp đồng?"
"Đúng, lấy tiền làm việc, thù lao cậu có thể tùy ý quyết định, trong hợp đồng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì với cậu, chi phí ăn mặc cũng không bạc đãi cậu."
"Thật không?" Thi Duẫn Nam cười khẽ, không phản đối cũng không tán đồng.
"Nhưng lúc này xe đang đi thẳng tới nhà họ Lạc, ai mà không biết còn tưởng rằng Lạc tiên sinh đang chơi cường thủ hào đoạt đấy."

"Cậu có thể từ chối," Lạc Lệnh Thanh trả lời, ánh mắt hơi nheo lại, "Chẳng qua nhị thiếu gia rời khỏi nhà họ Thi mà hai tay trống trơn, không biết còn tính đi đâu?"
Thi Duẫn Nam nghe anh nói mới chợt nhận ra——
Không xong.
Lúc nãy cậu chỉ biết tức giận, giấy chứng minh nhân dân cùng hành lí đều để hết ở nhà họ Thi, không có giấy chứng minh đi ra ngoài rất dễ bị bắt.

Nhưng vất vả lắm mới thoát khỏi Thi gia, tìm cách về lấy không dễ chút nào.
Lạc Lệnh Thanh đoán được 100% suy nghĩ của cậu, "Đồ đạc cậu để ở Thi gia tôi sẽ cho người đến lấy giùm, còn giờ thì Thi nhị thiếu gia có ngại cùng tôi về Lạc gia trước không?"
"Tôi có thể cho cậu thời gian suy nghĩ, nghĩ kĩ đi, cho dù là rời đi hay hợp tác đều do cậu quyết định."
Những lời nói chặt chẽ này nói ra khiến người ta không tìm được điểm nào bác bỏ.
Chẳng trách Thi lão gia tử cũng phải nhịn ba phần, ngoại trừ quyền lực và địa vị của Lạc Lệnh Thanh, trí tuệ của người này đúng là cần phải tấm tắc.
Thi Duẫn Nam thấy thế, thản nhiên đồng ý, "Được thôi, bao lâu nữa sẽ tới Lạc gia?"
"Khoảng chừng nửa tiếng nữa." Tần Giản ngồi hàng phía trước trả lời, "Thi nhị thiếu gia hôm qua mới về nước? Nếu vẫn đang còn lệch múi giờ thì cậu có thể ngủ thêm chút nữa."
Thi Duẫn Nam thấp giọng đáp được.
Tối qua cậu ngủ không ngon lắm, nhưng không phải bởi vì lệch múi giờ, mà là bởi vì giấc mơ rất chân thật kia ——
Bản thân trở thành vai phụ có kết thúc bi thảm trong truyện?
Thi Duẫn Nam cảm thấy điều này có hơi phiến diện và đi ngược lại với khoa học, nhưng qua một vòng xác minh vẫn phải khiến cậu phòng bị.
Cậu mở bản ghi nhớ trên điện thoại, vừa nhớ vừa ghi lại, nhanh chóng ghi ra những mốc thời gian quan trọng, nhân vật cùng cốt truyện
Thi Duẫn Nam có tự tôn của bản thân, cậu không làm được chuyện vì để sửa mạng liền đi nịnh bợ Tạ Khả Việt.

Đương nhiên, cậu cũng không vội vàng đâm đầu vào như trong truyện, trước tiên phải chờ đã.
Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn.
Vì sự lựa chọn là đúng, việc nắm vững một số chi tiết của giấc mơ luôn an toàn hơn.
Tuy nhiên, khi Thi Duẫn Nam đang viết, cậu chợt nhận ra có một chi tiết đã bị mình xem nhẹ —— vị Lạc Lệnh Thanh đang ngồi bên cạnh cậu, là một trong những nhân vật quan trọng của cuốn sách.
Đối phương với tư cách là người đứng đầu nhà họ Lạc, quyền thế ngập trời, thuộc hạ cùng tập đoàn dưới trướng anh kéo dài qua vô số sản nghiệp.
Một đại lão như vậy đương nhiên khiến nam chính trong sách Tạ Khả Việt chú ý, hắn ta luôn có ý muốn kết bạn nhưng đều thất bại.
Nếu bạn không trở thành đồng minh, bạn sẽ trở thành kẻ thù, và nếu bạn trở thành kẻ thù, bạn sẽ bị đánh bại dưới ánh hào quang của nhân vật chính Tạ Khả Việt.
Trong cuốn sách gốc, kết cục của Lạc Lệnh Thanh cũng không tốt hơn là bao.
Anh bị Tạ Khả Việt thiết kế cái bẫy hãm hại vào ngục, đôi chân vốn không thuận tiện của anh cũng bị cắt hoàn toàn trong nhà tù, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Thi Duẫn Nam nặng nề hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt không tự giác dừng trên đôi chân của Lạc Lệnh Thanh.
Vốn nên là thiên chi kiêu tử lại ngã xuống vũng bùn.
Tác giả phải vô lương tâm đến cỡ nào mới viết ra được tình tiết như vậy? Đúng là tàn nhẫn.
Thi Duẫn Nam nhìn chăm chú quá mức, Lạc Lệnh Thanh vừa nhận ra liền trầm sắc mặt, "Thi nhị thiếu gia, nhìn đủ chưa?"

Tần Giản ngồi phía trước nghe thấy, lập tức căng thằng nhìn người bên cạnh——
Đôi chân chính là vết sẹo trong lòng Lạc Lệnh Thanh, người khác không thể nhìn nhiều, càng phải tránh mà không đề cập tới, lúc trước có người vô tình đụng phải, kết cục không có gì ngoài chữ thảm.
Thi nhị thiếu gia từ đầu đến giờ sao cứ cố ý nhổ lông hổ vậy?
Gần như trong một khắc, Thi Duẫn Nam đã hiểu Lạc Lệnh Thanh hiểu sai ý mình.
Nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ đã sớm hoảng loạn giải thích rồi, nhưng cậu lại khác hoàn toàn, "Lạc tiên sinh, anh là bẩm sinh? Hay là sau này mới bị? Có thể chữa khỏi không?"
Có lẽ là một phần do tích cách, khi Thi Duẫn Nam nói chuyện luôn lộ ra ý cười nhẹ nhàng, như cơn gió đầu mùa xuân.
Tuy lạnh lùng những vẫn có thể hong ấm lòng người.
Lạc Lệnh Thanh có hơi phức tạp hỏi lại, "Có liên quan gì đến cậu không? Thi nhị thiếu gia."
"Sao lại không liên quan đến tôi chứ? Nếu chúng ta đã kết hôn hợp đồng thì tôi cần phải biết tình huống thân thể của Lạc tiên sinh.

Nếu không sau này có ai hỏi thì dễ lòi đuôi lắm."
"Không ai dám hỏi việc này." Giọng điệu Lạc Lệnh Thanh hòa hoãn, nhưng vẫn lảng tránh vấn đề,
Được thôi.
Không muốn nói thì không hỏi nữa.
Thi Duẫn Nam không cần câu trả lời, cậu nhìn dáng người cùng vẻ ngoài Lạc Lệnh Thanh hoàn toàn hợp gu của mình, như gặp chuyện lạ mà tấm tắc hai tiếng.
"Hèn chi các nước phương Tây đều nói rằng, thượng đế sẽ ghen ghét những người đàn ông quà mức ưu tú."
"Lạc tiên sinh ngồi, khí thế đã đè nặng người khác, nếu anh đứng lên thì chắc chắn chả ai trên thế giới này có thể so sánh với anh."
Khen chán chê rồi thì cậu lại hứng lên mà trêu chọc, "Nhưng nếu chữa không khỏi cũng không sao, tôi chỉ lo lắng cho một nửa kia chân chính của Lạc tiên sinh......"
Thi Duẫn Nam cười tủm tỉm ghé gần anh, nói nửa câu cuối cùng, "Nghe nói cái tư thế nhún kia rất dễ mất sức."
"......"
Một lời vừa nói ra, không khí trong xe hoàn toàn thay đổi.
Tần Giản ngồi hàng phía trước đang nghe lén sốc đến mức lỡ chân giẫm chân ga tăng tốc.
Lạc Lệnh Thanh hoàn toàn không để ý đến tốc độ nhanh của trợ lý, anh hít một hơi thật sâu và ánh mắt thâm thúy, "Thi nhị thiếu gia, cậu......"
"Tôi nói chuyện hơi vô ý, sau này còn cần Lạc tiên sinh chăm sóc nhiều hơn." Thi Duẫn Nam cong mắt, không hề giấu sự vui vẻ khi mình trêu chọc được người ta.
Lạc Lệnh Thanh nắm ngay từ ngữ mấu chốt, "Sau này?"
Ánh mắt hai người lại lần nữa đối nhau, cất giấu toàn bộ suy nghĩ trong lòng.
"Đúng, Lạc tiên sinh không phải muốn tìm tôi giả làm đối tượng kết hôn sao?"
Trên mặt Thi Duẫn Nam vẫn là ý cười, chỉ là đáy mắt giấu đi tia bình tĩnh sau khi suy xét, "Tôi đồng ý."
Tác giả có lời muốn nói:
# nam tiểu hồ ly: Nghe nói nhún rất dễ mất sức.
# gia chủ OS: Việc dễ mất sức này sau này sẽ tự em trải nghiệm..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK