• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trông cậu có vẻ rất căng thẳng." Cảnh Việt nhấn nút tầng 12, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh phản chiếu mờ ảo của cả hai trên cửa thang máy. 

"Cậu không cần suy nghĩ quá nhiều. Quá trình chia tay của chúng ta vốn chẳng vui vẻ gì, với lại giờ tôi cũng không còn chút hứng thú nào với cậu, yên tâm đi."

Quý Hồi vội vã giải thích:

"Không, em chỉ sợ làm phiền anh thôi, Cảnh sư huynh."

Con số trên màn hình thang máy không ngừng nhảy, ánh sáng hắt lên gương mặt họ. Cảnh Việt nhìn một lát, giọng nói nhàn nhạt:

"Không tính là làm phiền."

Quý Hồi cúi đầu, trong lòng vẫn xoay quanh lời nói vừa rồi của Cảnh Việt.

Quá trình chia tay không vui vẻ? Đó đâu chỉ là không vui vẻ, mà là một sự lừa dối từ phía cậu.

Ngày trước, mục đích của Quý Hồi khi đến với Cảnh Việt vốn không thuần khiết. Khi rời đi, ngay cả ba chữ "Chia tay đi" cũng không có dũng khí nói ra. Cậu chỉ xóa sạch mọi cách liên lạc, để lại khoảng trống lạnh lẽo cho hắn.

"Đinh—"

Cửa thang máy mở ra, Quý Hồi ngẩng đầu. Tầng 12 chỉ có một căn hộ duy nhất. Ra khỏi thang máy là cửa chính của nhà Cảnh Việt.

Cảnh Việt bước tới, mở khóa. Một tiếng "tích" vang lên, hệ thống nhà thông minh hoạt động. Rèm cửa tự động khép lại, điều hòa bật lên, và giọng nữ máy móc vang lên từ màn hình:

"Chào mừng về nhà. Đang phát lại bài hát The First Love. Bài hát này đã được ngài nghe liên tục hơn sáu mươi lần trong năm qua—"

Cảnh Việt mặt không biểu cảm, bấm vài nút trên màn hình. Bài hát vừa vang lên được vài giây liền im bặt.

Đó là bài hát Quý Hồi thường nghe khi làm thí nghiệm.

Quý Hồi đương nhiên không tự mãn đến mức nghĩ rằng Cảnh Việt không quên được mình. Sáu mươi lần phát lại liên tiếp, có lẽ chỉ là do hắn hận cậu đến mức vô thức nghe đi nghe lại.

"Bốp!"

Âm thanh nặng nề vang lên. Cảnh Việt ném một đôi dép lê xuống sàn ngay cạnh chân Quý Hồi.

Quý Hồi cúi xuống nhìn đôi dép, kiểu hở ngón trông lạnh lẽo. Cậu đứng im, không dám động đậy.

Cậu không thể cởi giày. Cậu không muốn để Cảnh Việt phát hiện bí mật tủi nhục nhất của mình. Thứ mà, nếu có ngày c.h.ế.t đi, cậu cũng không muốn anh biết.

Cảnh Việt đã thay dép xong, đứng thẳng người, liếc nhìn Quý Hồi:

"Sao vậy? Dép mới mua, chưa ai đi qua."

Quý Hồi khô khốc trả lời:

"Em không muốn đổi dép lê, em có thể lau sạch đế giày, nếu làm bẩn sàn, em cũng sẽ tự lau dọn."

"Tùy." Cảnh Việt lạnh nhạt buông một chữ, vừa cởi áo khoác vừa bước vào trong nhà.

Quý Hồi đứng chần chừ ở cửa một lúc, sau đó đi vào phòng vệ sinh gần nhất. Cậu cẩn thận dùng bàn chải chà sạch đế giày, rồi lấy cây lau nhà lau mọi dấu chân để lại trên sàn.

Làm xong mọi thứ, cậu ngẩng lên, qua tấm gương trong phòng tắm, ánh mắt vô tình chạm phải cái nhìn của Cảnh Việt.

"Tôi đi tắm trước." Cảnh Việt nói, giọng bình thản.

Quý Hồi lập tức rời khỏi đó.

"Cậu ngủ ở phòng kia, quần áo ngủ để trong tủ, thay hay không tùy cậu, nhưng không được đi giày lên giường, tôi đi tắm đây." Nói xong, Cảnh Việt đóng cửa phòng tắm, tiếng khóa cửa vang lên rõ ràng.

Quý Hồi ngẩn người đứng trước cửa phòng một lúc, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cậu mới bối rối chạy vào căn phòng mà Cảnh Việt chỉ định.

Trong tủ đặt một bộ áo ngủ màu xanh biển làm bằng vải cotton mềm mại. Cậu mở ra xem, áo khá lớn, chắc chắn là kích cỡ của Cảnh Việt.

Quý Hồi đưa tay chạm vào cổ áo, đưa lên mũi ngửi thử. Một mùi hương chanh tươi mát thoang thoảng.

Cậu thoáng thất vọng. Trên áo không có dấu vết nào của tin tức tố Cảnh Việt. Chỉ là mùi hương giặt là thông thường, hoàn toàn không có chút dư vị rượu vang đỏ quen thuộc.

Cảnh Việt tắm xong rất nhanh, chưa đầy mười phút, cậu đã nghe tiếng khóa cửa mở.

Cảnh Việt bước ra, tóc vẫn còn ướt, ánh mắt dừng lại ở Quý Hồi đang ôm bộ áo ngủ, giọng hắn cất lên:

"Phòng tắm chính vòi hoa sen hỏng rồi, chưa sửa xong."

Ý tứ rõ ràng, hắn không cố ý muốn dùng chung phòng tắm với Quý Hồi.

Nhưng trong mắt Quý Hồi, lời giải thích ấy có phần dư thừa. Đây là nhà của Cảnh Việt, hắn có thể sử dụng bất kỳ phòng tắm nào tùy thích.

Cảnh Việt cũng nhận ra sự vụng về của mình. Không nói thêm lời nào, quay đầu trở về phòng.

Quý Hồi vội vàng ôm bộ áo ngủ, lách vào phòng tắm.

Xanh Xao

Hơi nước phủ đầy căn phòng. Cậu lau một góc nhỏ trên gương, lộ ra phần kính có thể phản chiếu khuôn mặt mình.

Quý Hồi cẩn thận gỡ một góc miếng dán cách ly trên cổ, nhẹ nhàng xé xuống. Lớp da bên dưới đã bị bịt kín trong nhiều giờ, đỏ ửng một mảng.

Cậu cúi người, dùng tay vốc nước lạnh, áp lên vùng cổ đau rát. Khi tay chạm vào vết sẹo rõ rệt, động tác của cậu chậm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK