Editor: Trang Thảo.
Cửa vừa khép lại, cũng là lúc Trương Kỳ Nghiêu hoàn tất hóa trang.
Da cậu ngăm, nếu dùng phấn hồng thông thường thì chẳng lên màu. A Phong đành chọn son môi đỏ thẫm pha tím và phấn mắt cùng tông để tạo hiệu ứng vết thương. Nếu như trên làn da trắng, vết thương phấn hồng mang lại cảm giác mong manh đáng thương, thì trên làn da ngăm của cậu, vết thương đỏ tươi lại toát lên nét diễm lệ khó tả.
Rất hợp với khí chất nhân vật.
Trương Kỳ Nghiêu quấn khăn tắm nửa thân dưới, bò lên giường nằm.
“Như này có làm bẩn ga giường không?” Hồ Chi hỏi.
“Không đâu. Tôi đã cho cậu ấy mặc đồ bảo hộ.” A Phong đáp.
Hồ Chi không rõ "đồ bảo hộ" là gì, nhưng y biết chắc một điều — Trương Kỳ Nghiêu nằm trên tấm ga trắng trông cực kỳ, cực kỳ đẹp.
Đẹp đến mức y không dám lại gần, càng không dám trói cậu ấy.
Là một kẻ thật sự đồng tính, y có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang có phản ứng.
A, chết tiệt, đàn anh quả nhiên tinh mắt. Hồ Chi không nhịn được cảm thán trong lòng. Trước đây y chưa từng nhận ra Trương Kỳ Nghiêu lại gợi cảm đến vậy.
“Đau.”
“Xin lỗi.” Hồ Chi vội nới lỏng tay, sợi dây đỏ cũng theo đó trùng xuống, để lại một vết hằn ngắn trên da.
Giữa hai người lúc này chỉ còn chưa đến năm centimet. Nhiệt độ cơ thể truyền sang nhau, dù cố tình phớt lờ cũng không thể ngăn cản bầu không khí mập mờ đang lan tràn, giống như vi khuẩn gặp môi trường ấm áp mà sinh sôi nhanh chóng.
Trương Kỳ Nghiêu cảm thấy bản thân như đang chịu tra tấn. Hồ Chi ở quá gần, hơi thở phả nhẹ lên da khiến máu trong người cậu dồn xuống dưới.
Chết tiệt, cậu còn chưa mặc quần trong. Chỉ cần hơi mất kiểm soát, khăn tắm sẽ bị đội lên ngay lập tức.
Hồ Chi cũng cảm thấy mình đang bị tra tấn.
Công việc buộc dây buộc y phải chạm vào làn da nóng rẫy, căng cứng và trơn mịn của Trương Kỳ Nghiêu. Cảm giác ấy khiến miệng lưỡi y khô khốc, dục vọng muốn cắn xuống làn da ấy không ngừng xung đột với lý trí, khiến đầu óc y trở nên mơ hồ.
Theo đúng hướng dẫn, dây thừng cần vòng qua một bộ phận của Trương Kỳ Nghiêu, quấn một vòng ở gốc, sau đó siết chặt ở khe giữa mông, men theo xương cùng đi lên, cuối cùng thắt nút ở lưng.
Hồ Chi run tay.
Ngay sau đó, y phát hiện Trương Kỳ Nghiêu cũng đang run.
Là kiểu run rất nhẹ, như thể đang cố nhịn.
Phản ứng ngây ngô này khiến cơ thể Hồ Chi ngay lập tức căng cứng, đồng thời sinh ra một loại dũng khí muốn bắt nạt người trước mặt.
“Tháo khăn tắm ra.” Hồ Chi ra lệnh.
“Hả?” Trương Kỳ Nghiêu hoảng hốt, lập tức từ chối: “Không cần. Cậu cứ buộc ở eo là được rồi.”
Eo?
Hồ Chi cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên phần trên khăn tắm một chút. Trương Kỳ Nghiêu quay lưng về phía y, vì căng thẳng mà cơ bắp siết chặt, hai hõm eo mơ hồ ẩn hiện. Ngón tay cái của Hồ Chi bất giác cựa quậy, như thể nơi đó mới là vị trí chính xác mà tay y nên đặt lên.
“Không được, cởi ra.”
“Nằm mơ đi.” Trương Kỳ Nghiêu giơ tay giữ chặt khăn tắm.
Động tác này như chọc giận Hồ Chi. Y cảm thấy mệnh lệnh của mình bị chống đối, liền không chút do dự đưa tay giật lấy.
“Cậu làm cái quái gì đấy!” Trương Kỳ Nghiêu gầm nhẹ.
“Làm ơn chuyên nghiệp một chút.” Hồ Chi nghiêm túc đáp.
Khi hai người còn đang giằng co và tranh cãi, một ánh nhìn sắc bén bỗng rơi xuống họ.
Hồ Chi là người phản ứng trước, y quay đầu nhìn—thì ra là A Phong.
Cô nàng trông như một con sói đang nhìn chằm chằm miếng thịt ngon, ánh mắt sáng rực, cực kỳ đáng nghi.
Bản năng trỗi dậy, Hồ Chi lập tức chắn trước Trương Kỳ Nghiêu.
“Nhìn cái gì đấy? Sao mặt cậu trông gian tà thế?”
A Phong bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn: “Chậc, một chút phúc lợi cũng không có.”
Cuối cùng, để tránh ánh mắt đầy tà niệm của A Phong, Hồ Chi đành qua loa thắt nút dây ở eo Trương Kỳ Nghiêu. Dù không ảnh hưởng đến cảnh quay, nhưng trong lòng y vẫn có chút tiếc nuối.
Hồ Chi giơ máy quay, A Phong cầm bảng phản quang.
Trương Kỳ Nghiêu thở hổn hển, bò đến mép giường, chộp lấy một xấp tiền, vùi mặt vào đó mà hít một hơi thật sâu. Mồ hôi từ trán cậu lăn dài xuống bên môi, nơi ấy đang cong lên một nụ cười mệt mỏi nhưng lại phảng phất vẻ thỏa mãn đến kỳ lạ.
“Đúng rồi, cười như vậy rất tốt... Tách!”
A Phong thu bảng phản quang lại, nhướng mày cười cười: “Trương Kỳ Nghiêu, trước đây cậu từng trải qua chuyện này à? Sao diễn thật quá vậy?”
Phản ứng đầu tiên của Trương Kỳ Nghiêu là tưởng mình bị chửi xéo.
---
Sau khi cảnh quay kết thúc, Hồ Chi mời hai người đi ăn, đồng thời hẹn A Phong lịch quay tiếp theo. Đợi cô nàng rời đi, Hồ Chi và Trương Kỳ Nghiêu cùng nhau về ký túc xá.
“Không ngờ cậu cũng có thiên phú đấy.”
"À... Ừm, cảm ơn." Trương Kỳ Nghiêu qua loa đáp lại, tâm trí vẫn đang chìm đắm trong hồi ức về những tiếp xúc thân mật vừa rồi với Hồ Chi.
Bất ngờ, Hồ Chi khoác vai cậu, cười nói: “Sao nào? Vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa nãy tôi trói cậu à?”
Cúi đầu xuống, giọng nói phả thẳng vào tai.
Trương Kỳ Nghiêu giật bắn, bị đoán trúng tim đen, vội khoa trương hét lên: “Làm gì có!”
Bầu trời chạng vạng bị nhuộm thành một mảng tím cam giao thoa, mờ ảo mà mê hoặc.
Hai cái bóng nghiêng dài trên mặt đất, chồng lên nhau như đang hôn.
Hồ Chi nheo mắt cười, trông hệt như một chú mèo trắng ngây thơ, vừa ăn no cơm vừa lim dim thỏa mãn.
“Đừng trách tôi nhé, tôi cũng chỉ muốn trói cho thật một chút thôi mà.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Trương Kỳ Nghiêu cuối cùng cũng hạ xuống. Cũng may là chưa bị lộ. Cậu nhẹ nhõm thở ra, phụ họa theo: “Thôi được rồi, miễn cưỡng tha thứ cho cậu vậy.”
Hồ Chi càng cười vui vẻ hơn, nụ cười như thể vừa được thưởng món cá khô yêu thích, lại như kiểu vừa chơi khăm thành công một người ngốc nghếch nào đó.
Khuôn mặt trong trẻo ấy, dù cười thế nào cũng toát lên vẻ hiền lành, vô hại.
Chính vì vậy, Trương Kỳ Nghiêu hoàn toàn không nhận ra ẩn ý thực sự sau nụ cười kia.
Cậu vẫn luôn cho rằng mình rất hiểu con người đơn thuần này.