Nhiệt độ giữa trưa tháng 11 rất thoải mái, nhưng cường độ ôn tập cao khó tránh khỏi làm cho mọi người cảm thấy mỏi mệt. Trình Gia Ninh tự học xong lúc về đến nhà, liền tự xoa bóp cổ mình, cầm lấy điện thoại di động nhìn thấy có tin nhắn Lạc Thiên gửi đến.
“Gia Ninh, trước khi tan học tớ đã nhìn thấy nhóc con đó.”
“Nhóc con? Nhóc con nào?”
“Chính là cái người lớp 38 cậu thích đó, tớ nhìn thấy cậu ta dựa vào cửa sau chơi điện thoại di động.” Lớp Lạc Thiên đối diện với lớp 38, nên rất dễ dàng nhìn thấy anh.
“À à, sau lại gọi cậu ấy là thằng nhóc?”
“Chắc là cậu ta nhỏ hơn chúng ta một tuổi, không biết tên, vậy nên gọi là nhóc con.”
“Nói rất đúng.”
Lâm Diệp cũng không phải là quá cao, lại rất có cảm giác thiếu niên, ngoại hình khá đẹp trai gãi đúng chỗ ngứa, dáng vẻ lười biếng, khuôn mặt luôn toát lên vẻ ôn nhu, gọi anh là nhóc con cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại cảm thấy cách gọi này rất thích hợp với anh.
Trình Gia Ninh ngồi yên ở trên giường, nhắm mắt lại, tưởng tượng bộ dáng của anh yên tĩnh dựa vào chỗ đó, làm cho người ta thật sự động tâm. Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, liền nhắn tin tiếp cho Lạc Thiên: “Tớ muốn làm quen với cậu ấy, rất muốn rất muốn.”
Vài giây sau Lạc Thiên đáp: “Được được, hôm nay liền đi.”
“Tiết tự học buổi tối sẽ đi hỏi phương thức liên lạc của cậu ta, chờ lúc cậu ta chỉ có một mình, nếu người nhiều chắc chắn sẽ ồn ào, cãi cọ ồn ào không tốt.”
“Được, cứ như vậy đi, khả thi đó.”
Trình Gia Ninh sờ vành tai, tròng mắt chuyển động, lấy ra một tờ ghi chú. Những bông anh hoa đào trên tờ ghi chú như ẩn như hiện, giống như đang biểu đạt tình yêu không thể nói rõ, ẩn nhẫn mà mãnh liệt.
Trình Gia Ninh lấy bút viết lên một mặt của tờ ghi chú: “Cậu có bạn gái chưa?” Viết xong lại lật sang một mặt khác: “Vậy có thể cho tớ phương thức liên lạc của cậu không?”
“Nếu nhiều người thì sẽ lấy ghi chú lặng lẽ đưa cho cậu ấy xem, nếu là không có bạn gái, thì lật sang một mặt khác mặt cho cậu ấy xem, nếu là có, vậy thu lại ghi chú và xin lỗi. Thật tốt, cứ như vậy đi.” Trình Gia Ninh nghĩ như vậy.
Tất cả đều được lên kế hoạch rất hoàn hảo, Trình Gia Ninh căng thẳng lại chờ mong tiết tự học buổi tối đến.
Trong phòng học ồn ào nhốn nháo, Trình Gia Ninh sờ tờ giấy ghi chú trong túi, cẩn thận đi ra khỏi phòng học, Lạc Thiên vừa tan học liền vọt đến đây, cùng Trình Gia Ninh chú ý xem thằng nhóc có ở đó hay không.
Thật không khéo, hôm nay nhóc con cũng không ra ngoài hít thở không khí, Trình Gia Ninh giả vờ đi ngang qua lớp 38, rốt cuộc cũng thoáng nhìn thấy anh.
Thằng nhóc đeo kính, bút cầm trong tay không dừng lại dù chỉ là một chút, hơi nhíu mày, giống như đang giải một đề toán khó.
“Nếu không tớ đi gọi cậu ta ra?” Lạc Thiên chờ không kịp, chỉ hận không thể lập tức vọt vào.
Trình Gia Ninh thấy thế vội vàng giữ chặt cô ấy lại, nói: “Đừng! Nhiều người ở đây như vậy, không tốt lắm đâu.”
“Chắc là không có việc gì đây, chỉ là đi gọi ra nói vài câu thôi mà.” Lạc Thiên vẫn bướng bỉnh, kiên quyết muốn gọi anh ra.
“Nếu không thì để tan học đi, lúc đó ít người.”
Lúc này các nam sinh đứng trên hành lang rốt cuộc cũng nhìn lại, thấy hai người bọn họ giằng co không ngừng, một nam sinh dường như nhận ra cái gì đó, nhìn qua nhìn lại giữa Trình Gia Ninh và Lâm Diệp, chỉ một lúc sau liền chạy về lớp, đi đến bên tai Lâm Diệp nói cái gì đó, ngay sau đó Trình Gia Ninh liền nhìn thấy thằng nhóc bị kéo ra.
Lúc thằng nhóc vừa đi đến cửa thì tiếng chuông vào học rất không quá lễ phép mà vang lên, Trình Gia Ninh theo bản năng che túi lại, sợ ghi chú rơi ra tới bị anh nhìn thấy.
Cuối cùng là sự căng thẳng đã chiến thắng dũng khí, Trình Gia Ninh vẫy tay với Lạc Thiên, không dám nhìn về phía thằng nhóc, bằng tốc độ chạy về tới chỗ ngồi của mình.
“Trời ơi, tim đập thật nhanh, vẫn là chờ một chút nữa đi.” Trình Gia Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi.
Lúc tan học Trình Gia Ninh không giống phía lúc trước vội vàng thu dọn sách vở, mà ngược lại còn ngồi nấn ná thêm chút nữa, Lạc Thiên ngược lại rất tích cực, tiếng chuông vừa mới vang lên được một phút, cũng đã đeo ba lô đứng ở hành lang chờ cô.
Thấy Trình Gia Ninh vừa bước ra khỏi cửa lớp, Lạc Thiên khẽ đẩy cô một cái, làm cho Trình Gia Ninh sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau vài bước: “Lạc Thiên cậu làm gì đó!”
“Sợ cậu bỏ lỡ cơ hội tốt, nhanh đi đi.” Lạc Thiên lấm la lấm lét, ngược lại là giống như là đang xem trò hay.
Vẫn là nam sinh kia, lại đi vào gọi nhóc con ra cửa, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Trình Gia Ninh mấy lần.
Lâm Diệp đeo ba lô một bên vai, một tay chơi đùa với điện thoại di động, ngước mắt nhìn về phía Trình Gia Ninh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Gia Ninh khiến cô rất xấu hổ.
Vẫn không chờ đến Trình Gia Ninh mở miệng, Lâm Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn bạn bè bên cạnh nói: “Đừng nói bậy, đi thôi.”
Trình Gia Ninh thấy anh xoay người rời đi, cũng không nghĩ nhiều như vậy liền đuổi theo, ngay cả Lạc Thiên cũng chưa kịp phản ứng.
Thằng nhóc đi có hơi nhanh, Trình Gia Ninh đuổi theo không kịp, liền nghe được bạn bè đi cùng anh nói nói: “Bọn tớ đi vệ sinh chút, có hơi gấp, đi nào.”
“? Vậy thì tớ đây đi trước đây.” Nghe thấy thằng nhóc nói như vậy, bước chân Trình Gia Ninh nhanh hơn, đến chỗ rẽ ở góc cầu thang còn hơn lảo đảo một chút, vừa chạy vừa nói: “Cậu chờ một chút.”
Lâm Diệp nghe thấy dừng lại, quay đầu nhìn thấy Trình Gia Ninh đang hồi phục lại hơi thở: “Ừm?”
“Cái kia… Tớ…” Lần đầu tiên Trình Gia Ninh nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, nhất thời không thể nói ra thành lời.
“Thật sự tìm tớ?”
“Hả?” Trình Gia Ninh có chút nghi hoặc, cẩn thận suy nghĩ, có thể là vừa rồi người bạn kéo anh đi đã nói gì đó.
“Chúng ta đi xuống rồi nói, ở đây quá nhiều người.”
“À ờ, được.” Trình Gia Ninh đáp lại, lúc đi theo anh xuống dưới tầng còn không quên quay đầu lại nhìn nhìn Lạc Thiên xem có đuổi kịp hay không.
Lâm Diệp đi đến một góc ít người, dừng lại chờ Trình Gia Ninh ở phía sau, ánh mắt mắt nhìn về phía cô ý bảo cô nói chuyện.
Lúc này Lạc Thiên đã đuổi theo, nhìn thấy Trình Gia Ninh ấp úng nói: “Có thể cho tớ phương thức liên lạc của cậu không?”
“Có thể.” Thấy nhóc con nhẹ nhàng mỉm cười, Trình Gia Ninh cũng cười theo, cảm xúc căng thẳng được thả lỏng.
Đột nhiên sờ đến ghi chú trong túi, Trình Gia Ninh vội vàng hỏi: “Cậu có bạn gái chưa? Nếu có rồi thì không cần.”
Lâm Diệp nhìn Trình Gia Ninh, nói: “Không có.”
Ngay sau đó lại nói: “Tên thì quên đi, tớ đi đây.”
Vì sao? Trình Gia Ninh còn chưa hiểu được, Lâm Diệp đã đi xa. Cô cúi đầu phương thức liên lạc của nhóc con trên điện thoại di động, không biết nên lưu như thế nào, “Cậu ấy không nói tên cho tớ biết, tớ cũng không nói.” Trình Gia Ninh hơi giận dỗi, cất điện thoại di động rồi cùng Lạc Thiên về nhà.
Lạc Thiên kéo Trình Gia Ninh, vừa cười vừa nói: “Vừa rồi lúc cậu đuổi theo, không phải bạn học của cậu ta đều đi vệ sinh hết rồi sao? Thật ra căn bản là không đi, tớ nhìn thấy bọn họ đều trốn ở phía sau tường, thò đầu ra nhìn, thật sự rất buồn cười.”
Trình Gia Ninh ngược lại rất lo lắng, ngày mai nếu là gặp phải, có phải sẽ rất xấu hổ hay không, lúc này trong lòng vừa vui vẻ vừa thấp thỏm.
Sau đó, Lâm Diệp vẫn không có chính miệng nói cho Trình Gia Ninh biết tên của mình, sau này cũng là cô tình cờ biết được, cô luôn cảm thấy, anh không muốn nói, vậy cô cùng không hỏi, cô không thích ép buộc người khác, huống chi là Lâm Diệp. Bởi vậy một khoảng thời gian dài sau đó, Trình Gia Ninh đều gọi anh là nhóc con, Lâm Diệp cũng đồng ý, vậy nên cứ như vậy mà gọi tiếp.
Trình Gia Ninh luôn cảm thấy may mắn, cho dù sau này không gặp được nữa, cho dù không bao giờ có thể gặp lại, nhưng cũng hy vọng khi Lâm Diệp nhìn thấy một cái gì đó, nghe được một cái gì đó, cũng có thể nhớ đến cô, chẳng sợ chỉ nhớ đến vài giây ngắn ngủn, Trình Gia Ninh cũng cảm thấy vui vẻ.