Hắn cũng không biết mình bị thương ở tay, hắn đưa tới cây gậy chống chẳng qua là ngoài ý muốn, Phong Đô đại đế tự nhủ trong lòng như vậy.
Nàng là chủ nhân của địa phủ, tu hành hơn mười thế, chút rộng lượng vẫn phải có, nàng không phải là cái loại nữ nhân bụng dạ hẹp hòi.
Coi như để chuẩn bị về sau dùng, ai biết được ngày sau cí khi lại có cơ hội dùng. Coi như lo xa a.
Nhưng chủ yếu vẫn là cần thuốc trị liệu thương thế.
Chỉ cần sau này hắn đừng đốt cho nàng mấy loại như rượu mạnh linh tinh, sẽ kích thích miệng vết thương, còn lại đều không sao.
Sau đó, tại trận bàn mờ ảo kia làn khói đặc thứ hai dần dần hình thành, một lát sau, một vò rượu ngon đang lẳng lặng đặt trước mặt nàng.
"..."
Lúc này mặt nàng đã tái xanh đi rồi.
Nhưng vẫn phải kiểm tra qua, xác nhận đây là rượu thuốc xoa bóp, sắc mặt cô gái lúc này mới dễ chịu một chút
"Phải liên hệ với hắn!"
Trong mắt nàng hiện lên một tia quyết định.
Nếu không, có trời mới biết hắn sẽ còn đốt xuống cho nàng thứ gì đó kỳ quái nữa.
"Tê! Cái thắt lưng của ta a!"
Sở Kiệt xoay xoay vòng eo, xanh cả mặt, đôi môi trắng bệch, từ từ từ từ trở lại nhà cũ.
Sở Kiệt cởi áo khoác, ngã trên sô pha, tứ chi của hắn nhu nhũn ra, cảm giác như muốn rời ra từng cái, hắn cảm giác lúc này nếu mình muốn xoay người một cái cũng không thể.
Từ khi lên đại học, trừ bỏ nhứng tiết học thể dục, hắn chẳng bao giờ vận động quá nhiều. Nhìn bề ngoài hắn lúc nào cũng tràn đầy tinh thần cười cười nói nói, nhưng mà hắn còn không được tính là khỏe mạnh đâu. Một khi cởi quần áo, còn có thể nhìn thấy mỡ bụng nữa.
Sau này phải rèn luyện thân thể thật tốt mới được.
Nếu không, mỗi lần đốt đồ đều như thế này, hắn quả thật không chịu nổi.
"Cũng không biết vị đại đế này có nhận được đồ ta đốt hay không?"
Sở Kiệt nhẹ giọng lẩm bẩm, bỗng nhiên di động rung lên.
Avatar của đối phương đã sáng lên, trên đó liên tục gửi tới mấy cái tin tức mới tinh.
[Ăn nhiều đồ bổ sung khí huyết] ư
[Cứ nghỉ ngơi cho tốt, trước khi khỏe lại, mấy ngày này tạm thời không cần đốt thêm cho ta thứ gì.]
[Mặt khác, lần sau trước khi đốt, nhớ báo trước cho bổn tọa một tiếng.]
Nàng đây là đang quan tâm ta?
Sở Kiệt sợ run lên, nhưng ngay sau đó liền không lại nghĩ nhiều.
Đối phương đã chủ động liên hệ, vậy phải hỏi tốt một chút, hắn hiện tại trong bụng đã chất một đống lớn lời muốn hỏi.
Nhưng hắn chưa kịp hỏi, đối phương cũng đã gửi lại tin tức.
[Địa phủ hỗn loại, ngươi không cần lo lắng, đây đều là địa phủ chuyện, cùng nhân gian ảnh hưởng không lớn.]
[Khi chưa được cho phép, địa pủ và nhân gian ở giữa là không thể can thiệp chuyện của nhau.]
[Chỉ cần ngươi dựa theo quy định đi đốt đồ liền tốt.]
Một mặt là giải đáp, mặt khác đồng thời cũng chặn họng Sở Kiệt muốn hỏi hầu hết các vấn đề.
Nói tóm lại, sao ngươi biết ta muốn hỏi những cái này.
Sở Kiệt nhún vai, cũng không hỏi nhiều nữa.
Hắn chỉ là một người thường tay trói gà không chặt, có rất nhiều chuyện vượt qua khả năng của hắn, có thể đưa tới họa sát thân, điểm ấy đạo lý hắn vẫn có thể hiểu được.
Bất quá có một cái vấn đề, từ bắt đầu ngày hôm qua hắn liền một mực suy nghĩ muốn hỏi.
"Ddianj phủ phương pháp tu hành ta có thể luyện hay không?"
Nam nhân cho dù tới chết vẫn là thiếu niên, ai tuổi trẻ mà không có ảo tưởng qua, chính mình bằng vào một thanh kiếm có thể quét sạch hết bất công trên thế gian này. Kiếm tẩu thiên phong, sáng tác ra một bản giang hồ ca làm rung động đến tâm can tất cả mọi người.
Đối phương nếu trước đây là Phong Đô đại đế, dựa theo thần thoại ghi chép, thì cũng là thần tiên, hơn nữa, lúc trước nàng cũng đã nhắc tới linh khí linh tinh.
Mặc kệ là ai gặp được loại sự tình này, đều sẽ để ý chính mình liệu có thể hay không bước lên con đường tu hành này chứ.
Âm tào địa phủ.
Phong Đô đại đế sau khi nhìn đến tin tức này, ánh mắt khẽ run, ngón ta cứng đờ.
Dạy hắn tu hành, chuyện như vậy, nàng hoàn toàn không có nghĩ qua.
Chủ yếu là hiện giờ nhân gian linh khí loãng, hơn nữa địa phủ không thể tùy ý can thiệp nhân gian quy củ, nàng có thể liên hệ với Sở Kiệt, còn chẳng phải đều là bởi vì hắn năm năm nay không hề gián đoạn mà tảo mộ cho nàng? Làm cho giữa hai người vô hình chung sinh ra nhân quả.
Lúc này mới làm cho, vốn là hai người đời này không có khả năng liên hệ sinh ra sự giao tiếp.
Hiện tại hắn lại chủ động nhắc tới tu hành, dựa theo quy định vốn là không thể đáp ứng, nhưng là..
[Ngươi muốn học bổn tọa có thể dạy ngươi, nhưng bổn tọa không biết rõ ngươi thể chất thích hợp tu hành loại nào, hơn nữa hiện giờ nhân gian linh khí loãng, cho dù là tu luyện, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có kết quả. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.]
Dù sao, lúc trước bảo Sở Kiệt đốt đồ vật cho nàng cũng đã là trái với quy định, lại nói nàng đang chạy trốn, chính mình tính mạng cũng không thể chắc chắn đảm bảo.
Lần này liền vi đi ngược lại quy định mà vi phạm a.
Ở nhân gian, Sở Kiệt sau khi nhìn đến tin tức này, nửa vui nửa buồn.
Dựa theo lúc trước hắn ở trên mạng xem qua không ít tiểu thuyết, người có thể tu hành ai không phải là thiên tuyển. Mà muốn có thành tựu thì đã gian nan lại càng gian nan.
Hắn có được cơ hội này đã là may mắn so với đa số mọi người.
Nghĩ nghĩ một lát, hắn lại hỏi:
"Làm như thế nào mới có thể biết ta thích hợp tu hành loại nào đâu?"
[Cái này phải tự mình gặp mặt ta mới có thể biết được, sau này ta sẽ giúp ngươi nhìn xem, ngươi tranh thủ trong khoảng thời gian này, trước rèn luyện thân thể, phối hợp với ăn sừng trâu, tăng cường thể chất.]
[Thân thể nếu rất yếu, không thể thừa nhận linh khí.]
[Nhớ kỹ, rất yếu là không thể thừa nhận linh khí!]
[Yếu, không thể tu hành.]
Vì cái gì phải cường điệu lặp đi lặp lại "yếu".. Vị này tỷ tỷ, ngươi là có ý gì?
Cố ý hay vẫn là không cẩn thận.
Sở Kiệt nhíu mày thật chặt, bỗng nhiên hắn phản ứng lại, thần sắc cương quyết mà hỏi dồn:
"Ngươi có thể đi vào nhân gian?"
[Bây giờ thì còn chưa đucợ, nhưng chờ sau khi ta khôi phục, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là có thể.]
Hiện giờ hai người đã có quan hệ nhân quả, như vậy chỉ cần lần theo sợi dây nhân quả này dẫn đường, nàng liền có thể tránh thoát địa phủ quy tắc, xuất hiện tại Sở Kiệt bên người.
Giải thích xong, Sở Kiệt thầm hô trâu bò a.
Trách không được, theo hắn đọc nhiều trong sách, rất nhiều thế ngoại cao nhân hay thích dùng cách nói nhân quả.
Qua cuộc nói chuyện này đến xem, nhân quả thực rất mạnh.
"Nếu đã như vậy, ta càng phải đốt cho nàng nhiều đồ vật."
Cũng khoogn phải hắn sốt ruột muốn nhìn thấy vị Phong Đô nữ đế này, chủ yếu là hắn phải chứng minh bản thân.
Vĩnh viễn không thể để thân là nam nhi mà nói không được.
Nghĩ vậy, nhân tiện hắn lại hỏi một câu:
"Đồ vật ta vừa mới đốt cho ngươi có dùng tốt không?"
[..]
"Mất liên lạc rồi sao?"
Nửa ngày sau vẫn mới thấy hồi âm.
[Bổn tọa linh khí không đủ, ngươi trước rèn luyện thật tốt, tu hành đối với tố chất thân thể yêu cầu rất cao.]
[Tu hành căn bản chung quy lại là thể chất]
[Bổn tọa cánh tay bị thương]
Lưu lại những lời này, avatar chợt tối đi.
Không gian yên tĩnh không một tiếng động, rất lâu, rất lâu.
Sở Kiệt ôm cái trán.
Tốt lắm, hắn hiện tại đã biết vì sao vừa rồi nàng im lặng.
Cái này có thể nói là khinh nhờn thần minh a?
Sẽ không đánh xuống thần phạt đi..
Cùng lúc đó.
Âm tào địa phủ, Phong Đô đại đế mở ra cái bình rượu thuốc kia.
Tuy rằng không có tác dụng nào, nhưng có thể dùng để uống.
Từ khi tới đây, nhiều ngày như vậy, ngay cả nước miếng nàng cũng chưa uống qua.
Không có chén, nàng đành phải dùng năm ngón tay khép lại, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng múc trên mặt nước, nâng lên một vốc rượu đưa vào miệng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Một chút rượu theo khóe miệng chảy ra, theo cổ chảy xuống tới xương quai xanh, rơi vào vạt áo.
Rượu tuy rằng hương vị bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này, nàng cũng không thể yêu cầu quá cao, có đồ uống đã là tốt lắm rồi.
Nàng dùng bàn tay mềm mại lau qua khóe miệng, ngay khi nàng định múc thêm một ngụm.
"Tê."
Một cỗ ấm áp xuất hiện tại ngực, nàng có thể cảm giác rõ ràng, cơ thể vốn đã kho kiệt linh khí đang khôi phục một cách rất nhanh chóng.
Không chỉ có vậy, ngay cả cánh tay phải đang bị thương, cũng đang lấy tốc đọ có thể dùng mắt thường quan sát được khôi phục.
Cái này, đây không phải là bình thường rượu thuốc.
Nàng nhanh chóng cầm bình rượu cẩn thận quan sát.
Sau đó nàng lại hít một hơi thật sâu.
Nàng.. dĩ nhiên không nhìn thấu bình rượu này.
Điều này sao có thể?