Cung Phỉ Thúy sáng sớm ăn mặc chỉnh tề đi đến Hiên có trúc có thịt, vừa nuốt xuống một ngụm cháo tổ yến, hồi sự đã tới nơi.
“Phu nhân, Vương lão bà muốn gặp người.”
“Vương lão bà nào?”
“Chính là người ở thành đông bán trứng luộc nước trà.”
“Có chuyện gì?”
“Bà ấy muốn bán trứng luộc nước trà trên đường vào Tỷ kiếm đài.”
“Ngọc Túy?” Cung Phỉ Thúy không ngẩng đầu hô lên.
Phía sau Ngọc Túy tay đang lật lật quyển sách, nói: “Đại tiểu thư, quầy này không thể được.”
Cung Phỉ Thúy trả lại hồi sự: “Nghe thấy chưa? Đi nói với bà ấy, muốn xin mở quầy hàng thì sang năm đến thỉnh sớm.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói: “Phu nhân, người của Sa Giao Bang ở Phúc Lai khách điếm cùng điếm tiểu nhị ẩu đả.”
“Mới sáng tinh mơ thế này, vì sao đánh nhau?”
“Hồi phu nhân, bởi vì bọn họ trong điểm tâm sáng phát hiện một con gián.”
Cung Phỉ Thúy trầm ngâm suy xét, bảo: “Truyền lời ta nói: Phúc Lai khách điếm quản lý phục vụ đều thất trách, bại hoại thanh danh thành của ta, ngay hôm nay trục xuất khỏi Trấn Trăm Dặm. Mặt khác, Sa Giao Bang dám ở ngày đầu tiên thí kiếm nháo sự, trả lại một nửa phiếu kim rồi đuổi đi, từ nay về sau ba năm không được tham gia đại hội tỷ kiếm.”
“Dạ.” Người tới vội vã chạy đi.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, hồi sự đến không ngừng, Cung Phỉ Thúy bận bịu rốt cuộc bỏ luôn điểm tâm sáng. Một lúc lâu sau, Tài Bá tới. Ngoài dự đoán mọi người, ông chẳng những bộ pháp vội vàng, cả nói chuyện cũng không giống bình thường dài dòng như vậy, chỉ có ngắn gọn một câu.
“Phu nhân, nghi thức khai mạc sắp bắt đầu.”
“Tốt, đi thôi.” Cung Phỉ Thúy đứng lên, mang theo Tài Bá, Ngọc Túy là những người có liên quan cao nhất, chậm rãi ra cửa.
Cùng lúc đó, trên đường đến Tỷ kiếm đài.
“Lại đây lại đây ghé xem, ngọc khí tổ truyền bán đại phá giá, trấn trạch chí bảo, hàng trừ tà cao cấp...”
“Mại dô——lạc bước ngang qua đừng lỡ mất! Xuất phẩm cao cấp của thợ rèn thành tây, tên cửa hiệu đã được trăm năm, già trẻ đều không lường gạt...”
Suốt cả buổi nghe tiếng rao hàng, Phong Thần Hi sập cửa sổ xe ngựa xuống, có điều như vậy cũng chẳng ngăn được mớ tạp âm, bởi vì Tiêu Nặc vẫn đang mở to cửa sổ bên kia, thật phấn chấn ló đầu ra nhìn ngó náo nhiệt, trong miệng thỉnh thoảng hô: “Dừng xe dừng xe! Ta muốn mua con cá vàng này... Dừng xe dừng xe, ta muốn mua một bao hạt dẻ...”
Cứ như vậy, xe ngựa đi một chút dừng không dưới mười lần, Tiêu Tam công tử của chúng ta cũng mua trở về một đống lớn các vật, như: một lu cá vàng, vừa mua về một chốc đã chết mất ba con cá; một bó kiếm gỗ, thân kiếm dán ngân bạc giả sáng lên lòe lòe; một cái diều, mặt trên họa chân dung mĩ nhân có điểm giống Chung Quỳ (một vị thần đánh quỷ trong truyền thuyết có tướng mạo kỳ dị)... Nói tóm lại, đều là ba mớ vô dụng hoàn toàn, chất đầy ghế ngồi của hắn, làm hắn hết cả chỗ, đành phải ngồi vào bên Phong Thần Hi.
Dù là như thế, nếu không có Phong Thần Hi ra tay ngăn cản phân tích lý lẽ, hắn còn tính đem cái đỉnh lớn thời Tiền Tần vừa thấy đã biết ngay là hàng giả kịa chuyển lên xe ngựa.
Phong Thần Hi bắt đầu dấy lên đồng cảm sâu sắc với Tiêu Tả, có một đứa con bảo bối như vậy đã là bi ai, chưa cần nói tới còn có một người thê tử coi buôn bán như sinh mạng như vậy——ai cũng đều biết, nếu không phải là Cung Phỉ Thúy, Thành Trăm Dặm tuyệt đối sẽ không có bộ dạng như ngày hôm nay.
Nếu loại đi các thứ cảnh tượng ngoại nhập bát nháo này, Phong Thần Hi đại khái có thể tưởng tượng ra Thành Trăm Dặm trước kia là cái dạng gì: phố dài sạch sẽ, trúc lâu tươi mát nhộn nhịp, điền viên nông xá thấp thoáng trong đám sương mơ hồ trên núi xa, thỉnh thoảng phát ra tiếng trâu cày ruộng... Chẳng cần phải cố hết sức vẽ vời cũng khẳng định có thể khiến người ta nhớ tới một từ——thế ngoại đào nguyên.
Nhưng hiện tại, thế ngoại đào nguyên lại biến thành khu tiểu thuơng giao dịch sầm uất... Phong Thần Hi lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, nhưng không phải do Tiêu Nặc muốn mua cái gì, mà là đã đến đài tỷ kiếm.
Phong Thần Hi xuống xe ngựa, đập vào mắt là một bãi săn vĩ đại, bên trong là cầu nhỏ hòn non bộ tre trúc vờn quanh, cảnh vật cư nhiên vô cùng khác biệt. Trung tâm bãi săn làm một hồ nước xanh ngắt, trên có một căn nhà thuỷ tạ, trên cửa sổ, đình trụ khắc hí kịch chuyện xưa, thềm đá, vòng bảo hộ phía trên có khắc hoa liên vân thủy, chạm trổ tinh tế, trông rất sống động.
Vô số ghế dài xếp ngay ngắn chung quanh nhà thuỷ tạ vòng thành từng vòng khán đài một, sớm đã ngồi chật ních giang hồ hào kiệt, kẻ thì chụm đầu ghé tai, kẻ thì nhìn xung quanh dò xét, đa phần còn lại là đang cầm giấy túi ăn hạt dẻ, hạt dưa hoặc trứng luộc, đều là vừa rồi mua trên con đường dài tới đây.
Thấy tình cảnh như vậy, Phong Thần Hi không thừa nhận cũng không được, tuy rằng Cung Phỉ Thúy đem võ lâm thánh địa biến thành nơi chợ búa nhốn nháo, có điều luận dẫn dắt mọi người phát tài phát phú, quả thật so ra ai cũng kém nàng.
Đang nghĩ ngợi, Tiêu Nặc cũng ôm một túi hạt dẻ cộng thêm quả táo, hương quất để sau xe tới, xem ra hắn vốn là muốn kéo tay Phong Thần Hi, có điều trên tay lại đồ ăn đầy ngập, đành phải hướng nàng hất hất cằm, nói: “Tỷ tỷ, đi theo đệ. Mẹ đã sắp xếp chỗ cho chúng ta ở phía trước.”
Ánh mặt trời sáng rỡ, chung quanh chuyện cười ồn ào, Phong Thần Hi tâm tình cũng đột nhiên khởi sắc, một bên bước theo một bên cười hỏi: “Chúng ta đến xem luận võ, ngươi lấy nhiều đồ ăn như vậy làm cái gì?”
“Luận võ còn phải một canh giờ nữa mới bắt đầu cơ, giờ chỉ là biểu diễn nghi thức khai mạc, chúng ta có thể vừa nhìn vừa ăn a.” Tiêu Nặc nói.
Biểu diễn nghi thức khai mạc? Chưa nghe bao giờ. Phong Thần Hi đi theo hắn đến hàng trước, quả nhiên gặp đám người Cung Phỉ Thúy chiếm cứ một cái bàn dài, bên cạnh còn có mấy chỗ trống.
Ngồi xuống không bao lâu, mặt trước nhà thuỷ tạ có một nam một nữ bước lên, nam tử tuấn lãng nữ tử xinh đẹp, tựa như một đôi người ngọc.
Cung Phỉ Thúy hướng bọn họ gật gật đầu, nam tử kia liền cất cao giọng nói: “Chư vị anh hùng...”
Nàng kia nói tiếp: “Chư vị hiệp nữ...”
Rồi hai người cùng kêu lên một lúc: “Chư vị quan khách——kính chào các vị!”
Nam tử lại nói: “Đầu tiên, cảm tạ các vị không ngại đường xa vạn dặm đi đến Thành Trăm Dặm tham gia đại hội tỷ kiếm mỗi năm một lần.”
Nữ tử nói tiếp: “Tiếp theo, cảm tạ ba thương gia lớn đã tài trợ cho đại hội tỷ kiếm lần này: Lạc Dương Cung thị châu bảo...”
Ngữ thanh ngừng lại, trước mặt quan khách nhảy ra hai nữ tử, giơ lên cao tấm bài có viết chữ to “Cung thị châu bảo” đi rồi một vòng, nũng nịu thì thầm: “Nếu yêu nàng, mua cho nàng đi.”
Nữ tử trên nhà thuỷ tạ tiếp tục nói: “Kinh thành Diệu Thủ Thính đại bổ hoàn...”
Hai nữ tử phía trước hàng khán giả thay đổi biển bài “Diệu Thủ Thính”, nói: “Luận võ bị thương không cần uống thuốc, chỉ cần dùng đại bổ hoàn.”
“Yến ba ba Hải Ninh.”
Nhị nữ lại thay đổi bài tử, nói: “Thức ăn là đại cường giả, vì nước vì dân.”
Phía người xem ồ lên một tràng ha hả, hai người đứng trên nhà thuỷ tạ cũng nhìn nhau cười, đồng thanh nói: “Tiếp theo đây, nghi thức khai mạc đại hội tỷ kiếm chính thức bắt đầu, thỉnh mời thưởng thức——”
Nói xong, hai người lui ra khỏi nhà thuỷ tạ. Cùng lúc đó, một đoàn thiếu nữ tay ôm tỳ bà chạy vội đi lên, thanh âm của gã nam tử kia ở phía sau màn giải thích: “Đây là màn diễn xuất mang tên 'Vũ điệu Thành Trăm Dặm', biểu diễn ca múa đặc sắc lấy Thành Trăm Dặm trù phú đậm đà tạo nên chủ thể diễn xuất, hai mươi tư danh nữ xinh đẹp của Thành Trăm Dặm, các nàng cùng nhau hợp diễn tấu khúc《 Ca tụng Thành Trăm Dặm 》... A, chúng ta có thể thấy, các thiếu nữ tham gia diễn xuất đều thật hưng phấn, vị chạy dẫn đầu phía trước kia xém chút vấp ngã!”
Nam tử này hiển nhiên dùng nội lực giải thích, tuy rằng các thiếu nữ đã tấu vang nhạc khúc, nhưng mà cũng không thể lấp đi thanh âm của hắn ta, dưới sân mọi người đều nở nụ cười.
Tiếng cười chưa dứt, chợt thấy một tiểu cô nương phấn trang ngọc trác đi tới phía trước đầu hàng, hợp cùng làn điệu tỳ bà xướng lên thanh âm non nớt: “Thật là một tòa Thành Trăm Dặm xinh đẹp, thật là một tòa Thành Trăm Dặm xinh đẹp...”
“Tài Bá, “ Cung Phỉ Thúy hữu khí vô lực rên rỉ một tiếng, “Lão làm kiểu gì thế? Nàng ta ngũ âm vẫn chưa được hoàn hảo nha.”
“Hồi phu nhân,” Tài Bá mặt không đổi sắc nói, “Không có vấn đề chi, cô bé là tiểu hài tử, rất hợp khẩu vị người xem.”
Quả nhiên, vừa kết thúc một khúc, bất kể việc thanh quản kỳ lạ của tiểu cô nương đọc nhấn giọng không được rõ ràng, mọi người vẫn cứ vỗ tay nhiệt liệt.
Cung Phỉ Thúy dạo mắt, quyết định vẫn là nhìn kỹ rồi hẵng nói đi.
Một lát sau, hai mươi tư thiếu nữ đánh đàn tỳ bà lui xuống, thay vào một đám tiểu tử thân cường thể tráng, tay cầm gậy gỗ sơ sài bước đến.
Phía sau màn vang lên thanh âm nữ tử: “Hiện tại là màn nghi thức khai mạc thứ hai, gọi là ‘công phu Thành Trăm Dặm’, bao gồm biểu diễn võ thuật phổ theo cổ nhạc. Đáng nói chính là, trang phục của bọn họ là dựa vào cách ăn mặc của người Bặc Nhân bản xứ phỏng chế, dụng cụ dân tộc đặc sắc đỉnh cao.”
Trên nhà thuỷ tạ nhóm tiểu tử ngươi một quyền ta một cước hỗn chiến cả lên, giống như quần ma loạn vũ, chính vào lúc vô cùng cao trào, cư nhiên lại nâng lên một cái trống da to oạch, mặt trên nằm một gã lực lưỡng, theo nhịp trống nhảy nhảy tưng tưng, làm bộ dáng khỉ vượn.
Cung Phỉ Thúy rốt cục nhịn không được, vỗ cái bàn nói: “Tài Bá, cái này lão lại giải thích thế nào đây?”
“Hồi phu nhân, “ Tài Bá dùng thanh giọng vô cùng bình tĩnh trả lời, “Đây là đặc sắc dân tộc, càng hợp khẩu vị người tha hương.”
“Nhưng mà Tài Bá...” Tiêu Nặc vẻ mặt cầu xin nói, “Chúng ta đã sớm nhìn chán a.”
“Tam thiếu, lão nô cũng là hết cách, thiết nghĩ để lấy lòng người bên ngoài, đương nhiên phải bất chấp dân bản địa.”
Không có thiên lý là, sau khi biểu diễn kết thúc, người xem đến từ các nơi cư nhiên vỗ tay kéo dài quả thật không ngớt.
“Một đám đầu đất chưa từng trải việc đời!” Cung Phỉ Thúy hung hăng mắng một câu, bất quá trong lòng lại ngầm hạ quyết định: năm sau cũng có thể tiếp tục giao cho Tài Bá trình bày nghi thức khai mạc.
Liền sau, một màn kinh người xuất hiện: khi đám tiểu tử lui xuống, ước chừng mấy chục người cả trai lẫn gái đồng loạt nảy lên nhà thuỷ tạ, nữ tử đầu mang đại hoa, nam tử sau lưng đeo cờ, điểm giống nhau là từng người đều vẻ một cái mặt quỷ, cứ như vậy hướng trên đài vừa đứng, vừa khởi xướng ê a ai ôi, hệt như vạn quỷ khóc la cùng lúc, làm người ta dựng hết lông tóc cả người.
Người giải thích phía sau màn nói: “Hiện đang tiến hành là màn ba——biểu diễn hí kịch. Đến từ đoàn diễn tuồng Lê Viên của Thành Trăm Dặm, hân hạnh mang đến một bản hí khúc hoàn mĩ đậm chất văn hóa tinh túy.”
“Tài Bá...” Thanh âm Cung Phỉ Thúy đã biến đổi, căn bản nghe không ra được giọng nàng.
“Tài Bá...” Tiêu Nặc buông rơi hạt dẻ trên tay xuống đất.
Tài Bá mẫu mực bày ra một dáng điệu “Các vị chẳng hiểu gì hết”, nói: “Phu nhân, tam thiếu, phải biết một buổi lễ nghi thức khai mạc thành công cần chú ý nhất là phải có đặc sắc. Mới vừa rồi đoạn vũ đạo Bặc Nhân kia chính là đặc sắc của riêng Thành Trăm Dặm chúng ta, mà hí khúc còn lại là toàn bộ đặc sắc của dân tộc Hoa Hạ, há chẳng phải như thế? Giọng hát kỳ lạ như vậy, trang phục kỳ quái như vậy, tuyệt đối có thể hù dọa người ta sửng sốt sửng sốt... À, đúng rồi! Còn nhớ cái gã Ba Tư lần trước không? Hắn chẳng phải bị hút hết ánh mắt còn gì!”
Phong Thần Hi rốt cục cũng nhịn không được, xụ mặt nói một câu: “Kia khẳng định là bị dọa.”