Anh chưa sẵn sàng trở về trường dạy học, mà ở trong nhà nghiên cứu toàn bộ thứ mà một phu nhân nên học, cắm hoa, trà nghệ, hội họa, trù nghệ…Gia tộc Văn Phỉ là thế gia quyền quý, cũng rất hi vọng anh làm phu nhân toàn diện.
Loan Tịch ngoài ý muốn lại rất yêu thích cuốc sống như thế.
Tốt nghiệp trung học Văn Phỉ không có học lên đại học, hắn tiếp nhận một công ty vũ khí trong tay cha, trở nên bận rộn, thỉnh thoảng một tuần đều không có ở nhà.
Hắn cảm thấy cưới được vợ rồi thì phải có năng lực nuôi vợ, trở nên vô cùng cố gắng.
Loan Tịch phát hiện mình đối với Văn Phỉ lo lắng đều dư thừa. Hắn chẳng qua đề toán làm không giỏi, nhưng trong công việc thật sự trầm ổn, quyết đoán, bên trong âu phục là cơ bắp kiện mỹ cho thấy hắn thân thủ bất phàm.
Ngẫu nhiên Loan Tịch phát hiện Văn Phỉ cùng hậu vệ cất giấu súng ống, trong lúc nhất thời bắt đầu lo lắng cho Văn Phỉ.
Văn Phỉ cho là Loan Tịch sợ, mới nói: “Đừng sợ, gia tộc chúng ta từ nhỏ đều sẽ có huấn luyện tác xạ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.”
Loan Tịch đứng tại chỗ bất động, chậm rãi ngồi xuống bên giường.
Gió thổi qua mái tóc đen của Loan Tịch, làm Loan Tịch có chút ngứa.
Loan Tịch cúi đầu nói: “Rất nguy hiểm sao? Công tác của ngươi.”
Văn Phỉ bị hình ảnh yên tĩnh tốt đẹp trong phòng ngủ hấp dẫn sâu sắc, âm thầm thề muốn bảo vệ Loan Tịch một đời.
Hắn đi tới, đem Loan Tịch ôm đến trên đùi mình ngồi xuống, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc đối phương, có chút vui vẻ nói ra: “Anh đang lo lắng cho tôi sao, lão sư?”
Loan Tịch lắc đầu không thừa nhận.
Văn Phỉ lại cười hôn sau tai anh: “Lão sư, gần đây có nhớ tôi không?”
Loan Tịch muốn nói không nhớ, nhưng anh lại bị tín tức tố ảnh hưởng, đùi như muốn nhũn ra. Văn Phỉ chơi xấu cắn sau gáy anh, làm cho anh vừa đau vừa ngứa.
“…Cậu đừng cắn tôi!”
Văn Phỉ đáp tay lên cái bụng tròn vo của vợ, nói ra: “ Tôi a, chính là muốn cùng bảo bảo chào hỏi.”
Loan Tịch cảm thấy được kỳ kiệu không lớn, vừa định đứng dậy rời đi, liền bị Văn Phỉ ôm đến trên giường. Văn Phỉ mở nút buộc áo ngủ Loan Tịch, hôn thân thể Loan Tịch, cái bụng, cẳng chân, bàn chân, hắn thấy Loan Tịch đỏ mắt nói: “Thẹn thùng? Tôi là Alpha của anh, này có cái gì thẹn thùng chứ, anh cảm thấy được tôi hôn anh thẹn thùng, anh cũng hôn tôi.”
“Kỳ thực tôi cũng thẹn thùng, đặc biệt cùng lão sư anh làm. Anh cũng không nói chuyện yêu cùng tôi, có phải là chán ghét tôi.”
Loan Tịch sững sờ, chậm rãi nói ra: “Không có chán ghét cậu.”
“Cùng anh kết hôn là việc mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong nhân sinh.” Văn Phỉ đặt tay lên cái bụng tròn vo của Loan Tịch, “Chờ căng thẳng, thả lỏng một chút, tôi sẽ đối với anh cùng bảo bảo ôn nhu.”
Loan Tịch nhìn vào đôi mắt Văn Phỉ nói: “Cậu phải thật cẩn thận…”
“Được.”
Văn Phỉ ôn nhu an ủi Loan Tịch, Loan Tịch lại rốt cuộc nói ra lời trong tim của mình.
“Công tác, phải thật cẩn thận…”
Văn Phỉ sững sờ, lập tức mở cờ trong bụng từ phía sau lưng ôm lấy Loan Tịch, nói ra: “Được. Bảo bối.”
Hài tử sinh ra lúc Văn Phỉ ở ngoài đi công tác, Loan Tịch bởi vì thời gian mang thai được chăm sóc rất tốt, hài tử chỉ dùng mười năm phút cũng rất thuận lợi xuất thế.
Là omega, không công, nho nhỏ, mắt to mắt hai mí, cười rộ lên rất đáng yêu.
Văn Phỉ tại đầu bên kia điện thoại kích động cực kỳ, nói: “Loan Tịch, để hài tử gọi Văn Sổ đi!”
Loan Tịch:….
Văn Phỉ nói: “Bởi vì anh là lão sư số học, có ký niệm ý nghĩa a.”
Loan Tịch:….
“Anh đợi tôi, tôi hai ngày sau sẽ trở về, nghỉ ngơi thật tốt nha.” Văn Phỉ nói, “ Anh không nói lời nào tôi coi như anh chấp nhận, hài tử liền gọi Văn Sổ, bảo bối tôi…”
“Tôi muốn ngủ.”
Loan Tịch suy yếu cúp điện thoại, nghĩ đến bộ dáng kích động của Văn Phỉ, nhắm mắt lại nhất thời miệng mang theo một nụ cười.
Văn Phỉ càng ngày càng thành thục, càng ngày càng có mị lực alpha, không thể không nói hổ phụ sinh khuyển tử, gien tổng như vậy thật kỳ diệu.
Văn Phỉ về nhà mang theo lễ vật cấp vợ cùng con, mẹ Văn Phỉ thật cao hứng, muốn đưa Loan Tịch một biệt thự, lại bị Văn Phỉ ngăn lại.
“Anh ấy không thích như vậy, mẹ.”
Văn Phỉ vội vã mà cởi áo khoác, không đến xem hài tử, mà ôm một bó hoa hồng to vào nhà tìm Loan Tịch.
Loan Tịch đang ngủ trưa, hắn liền đứng ở đầu giường nhìn thụy nhan Loan Tịch yên tĩnh mà ngây người.
Nhân sinh hạnh phúc chỉ đến như thế, cưới được người mình yêu, người kia sinh cho bọn họ cốt nhục.
Hắn đem hoa đặt ở đầu giường, yên tĩnh chờ Loan Tịch tỉnh lại. Loan Tịch lúc này cảm nhân được tín tức tố alpha của chồng, chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên phát hiện Văn Phỉ ngồi bên giường.
Văn Phỉ tựa hồ càng đẹp trai hơn một ít, gầy, góc cạnh rõ ràng, sơ mi ống tay áo cuốn đến khuỷu tay, lộ ra da thịt màu đồng khỏe mạnh mà cường tráng.
Văn Phỉ thấy lão bà tỉnh rồi, vui vẻ cong đôi mắt, nói: “Lão sư nhớ tôi không?”
“Không có.”
Loan Tịch thích hoa, thấy hoa sẽ đỏ mặt, nói một đằng làm một nẻo.
Lúc này bảo mẫu đem bảo bảo ôm tới ở cùng Loan Tịch phút chốc, Văn Phỉ mới nhớ tới còn có lễ vật của hài tử. Hắn nhìn mặt hài tử một chút, phát hiện khá giống Loan Tịch, cao hứng vô cùng, cấp hài tử vòng bình an kim tỏa.
Đứa bé cười khanh khách, thật biết điều mà ngậm lấy ngón tay xem ba ba cùng phụ thân.
Loan Tịch ôm con, cười đền ôn nhu, nhỏ giọng nói: “Đây là ba ba, Tròn Tròn.”
“Tròn Tròn?”
“Cậu không phải nói, em bé đại danh gọi là Văn Sổ sao, tôi cho bé nhũ danh, gọi Tròn Tròn.” Loan Tịch ngẩn đầu nói, “ Hình nón đường cong viên.”
Văn Phỉ cười răng nanh lộ ra, hắn gần đây biểu hiện thành thục thận trọng, cười rộ lên ngược lại có mấy phần dáng vẻ học sinh năm đó.
“Tên rất hay.” Hắn ôm lấy hài tử, “Phu nhân cực khổ rồi. Đây là lễ vật cho em.”
Một viên giá trị liên thành vòng ngọc đeo vào cổ Loan Tịch, Văn Phỉ hôn đôi mắt Loan Tịch, nói:
“Anh hy vọng em và hài tử khỏe mạnh bình an.”