Ông Luân từ từ rút trong túi ra một bức thư và một túi đồ nói:
- Mẹ các con gửi cho ba bức thư và túi đồ này, nhờ ba đưa cho các con.
Bọn nó nhận bức thư từ tay ba. Thiên Mỹ đọc.
Gửi các con: Trần Thiên Mỹ.
Tống Nhật Linh.
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc.
Phạm Thiên Thanh.
Con gái yêu à! Khi các con đang đọc bức thư này thì mẹ cũng đang ở một thế giới khác rồi. Mẹ xin lỗi, xin lỗi các con rất nhiều vì đã không giữ lời hứa đón các con về. Các con nhớ phải nghe lời ba nuôi. Hãy cẩn thận với những người lạ mặt…đừng để ai bắt nạt mình. Khi các con còn nhỏ, mẹ và ba các con đã mua một ngôi nhà ở ngoại thành Hà Nội, định lúc các con lớn mẹ và ba các con sẽ sống chung ở đó nhưng…những kẻ sát nhân đó đã hại mẹ và các con ra nông nỗi này. Mẹ biết bây giờ các con đang khóc, mẹ không thích nhìn thấy các con khóc đâu, hãy mạnh mẽ lên vì các con là người mẹ tin tưởng nhất. Hãy đến ngôi nhà đó mỗi khi các con nhớ mẹ và ba. Nếu buồn các con hãy cứ nhìn lên bầu trời và chia sẻ với mẹ, mẹ sẽ nghe các con tâm sự. Mẹ biết các con rất thích bộ quần áo hôm các con đến nhà ba nuôi nhưng các con sợ mẹ không đủ tiền nên các con chỉ nhìn mà lắc đầu không ưng. Mẹ tặng các con, các con phải mặc đấy…coi như món quà sinh nhật cuối cùng mẹ tặng các con. Sống tốt nhé các con. Mẹ sẽ luôn đi theo bảo vệ các con. Yêu các con!
Đọc xong bức thư, bọn nó lại khóc, những giọt nước mắt mặn chát khiến cho người khác phải đau lòng.
Ông Luân lặng lẽ ôm chúng nó vào lòng.
- Đã đến lúc các con phải biết sự thật rồi: Thực ra ta và ba của các con đều là xã hội đen nhưng bọn ta không làm việc ác bao giờ. Chỉ là một lần tranh chấp địa bàn nên ba của các con bị một băng đảng ra tay sát hại. Mẹ của các biết được tin này mất hết lí trí, không kiềm chế được bản thân nên họ đã nhờ anh em trong băng đảng khác tìm ra tung tích của kẻ đã giết hại ba các con. Nhưng không may, con trai của tên bang chủ Rose đã thoát được. Sau 12 năm trở lại đây, hắn đã nhờ cậy mối quan hệ xưa dựng lại tập đoàn và hợp tác với cậu ruột của mình để truy tìm gia đình các con vì hắn muốn “ nợ máu phải trả bằng máu “. Không muốn các con bị liên lụy nên mẹ các con đã nhờ ta chăm sóc và bảo vệ các con.
Bọn nó biết được sự thật nên hận bọn trong bang Rose vô cùng. Sau đó bọn nó cùng ông Luân đi lo mai táng cho mẹ mình.
Bọn nó cứ như người mất hồn trong liên tiếp 3 ngày.
- Mỹ, Linh, Ngọc, Thanh xuống đây ba bảo. Ông Luân gọi tụi nó.
Tụi nó lững thững đi xuống nhà.
- Ba gọi bọn con có chuyện gì không ạ. Thanh nói giọng buồn và mệt.
- Giới thiệu với các con đây là Jun, Ken, Justin và Dustin. Họ là con trai của những người bạn của ta. Các con làm quen nhau đi, ta có việc phải đi rồi. Nói xong, ông Luân xách chiếc cặp của mình và ra ngoài.
Nói là có việc chứ thực ra ông Luân đã có kế hoạch từ trước rồi. Còn kế hoạch gì thì bí mật không thể bật mí. Ông Luân cũng kể sơ qua về hoàn cảnh của tụi nó cho bốn người kia và nhờ họ dẫn tụi nó đi chơi cho đỡ buồn và phải ở cạnh tụi nó, nhất định không rời nửa bước ( trừ lúc đi WC, tắm hay riêng tư gì gì đó )
Tụi nó đang định lên phòng thì.
- Nè, đi chơi đi. Justin lên tiếng.
- Tại sao bọn tôi phải đi với mấy người. Nhật Linh phản bác ý kiến của Justin.
- Vì bác Luân đã giao các cậu cho bọn tớ rồi. Ken nói tiếp sau Justin.
- Bọn tôi không thích. Thiên Thanh nói có vẻ lạnh nhạt.
- Không thích cũng phải đi. Jun nhếch môi nói.
- Thật nực cười. Mấy người chả có quyền gì mà bắt bọn tôi phải đi cả. Thiên Mỹ cũng tặng cho cả bọn một cái nhếch rất chi là đểu.
- Nhưng bây giờ ba các cậu đã cho bọn tớ cái quyền là gì của các cậu rồi. Dustin nhanh chóng phá tan không khí u ám nãy giờ.
- Quyền gì. Bảo Ngọc vênh mặt nói.
- Quyền bảo vệ. Ken cũng mau đáp lại câu nói của Ngọc.
Biết không cãi lại được và không muốn chống đối ba nên bọn nó đồng ý.
- Được rồi. Chờ bọn tôi đi thay đồ đã.
15 phút sau.
Bọn nó bước xuống trong trang phục giản dị nhất có thể.
- Sao mặc thế này. Jun ngơ ngác như nai hỏi bọn nó.
- Mặc như này có vấn đề à? Thiên Mỹ đốp lại.
- Đi thôi. Dustin nói rồi kéo tay Ngọc ra ngoài cổng.
- Này. Linh vừa gọi Ngọc quay lại thì cũng bị Justin kéo đi một cách bạo lực.
Chỉ có Thiên Mỹ và Thiên Thanh là chuẩn bị sẵn tư thế “ né đòn “ vì sợ bị giống hai con kia.
- Muốn tự đi hay là muốn bọn tớ cầm tay kéo như thế kia. Ken nói mà cái mặt gian không thể tả.
- Bọn này….à…..ừm…ờ…tự đi được. Thanh nói ấp a ấp úng rồi kéo tay Thiên Mỹ chạy nhanh ra ngoài cổng.
End chap.