• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giang Nam đất rộng người đông, cảnh quanh lúc nào cũng nhộn nhịp lạ thường.



Và chính nhờ đặc điểm ấy nên cơ hồ chẳng một ai phát giác sự tình cho đến khi có sự biến phát sinh và tạo cơ hội cho gã ung dung xuất đầu lộ diện.



Đấy là có một đoàn người đang nối đuôi nhau gồng gánh và mang vác toàn là các loại thực phẩm tươi xanh. Chợt có một tên gia nhân chẳng hiểu tại sao đang đi bỗng lảo đảo suýt ngã. Thế là đôi quang gánh của tên ấy vì mất vị thế thăng băng nên bắt đầu quăng quật, chạm loạn xạ vào những đôi quang gánh cũng khá nặng của các gia nhân khác.



Những gia nhân lo lắng, kêu la và hô hoán ầm ĩ, khiến hàng người đang đi ngay ngắn cũng bị tán loạn, gây thành cảnh nhiệt náo khắp một dãy phố.



Vì đang đóng vai trò là một trong những kẻ bàng quan đứng xung quanh gã lập tức lao ra, chộp giữ và giúp tên gia nhân vô tình là kẻ đầu tiên gây thành trận huyên náo. Gã nhấc đôi quanh gánh ra khỏi vai tên đó, miệng thì cười hòa nhã :



- Lão huynh chưa quen mang nặng đúng không? Đừng quá lo và cũng đừng vì thế mà xấu hổ. Vì vạn sự khởi đầu nan. Đâu có ai ở lần đầu đi quen ngay với việc tìm các giữ thăng bằng cho một đôi quang gánh vừa nặng vừa luôn lắc lư đong đưa theo nhịp bước chân đi. Hãy để đệ đưa giúp lão huynh một đỗi đường.



Tên gia nhân được giúp đỡ thì cảm kích nhưng lại tỏ ra áy náy nói với gã :



- Đúng là đệ lần đầu thực hiện phần việc nặng nhọc này. Nhưng lẽ ra tất cả đã ổn rồi mới đúng, vì dù gì đệ cũng đã tự đi cả một đỗi đường khá dài và thật sự đã quen. Có ngờ đâu đôi quang gánh bỗng bất chợt lắc sai nhịp. Dù sao cũng đa tạ huynh đệ có tư tâm hảo ý, nhưng xin cứ để đệ tự gánh sẽ tốt hơn.



Vừa lúc đó có tiếng người càu nhàu khiển trách tên gia nhân :



- Có phải Tiểu Thất ngươi vì bất bình nên cố tình gây thành náo loạn chăng? Ngươi thật không biết phục thiện. Chính vì ngươi có lỗi nên mới bị quản sự đổi cho phần việc nặng nề này. Đâu có ngờ, để tỏ ý bất phục, ngươi cố tình gây khó xử cho ta, có phải dụng tâm của ngươi là thế chăng?



Tên gia nhân lo lắng vội chống chế :



- Không phải ta cố ý đâu. Huống hồ tất cả đều đã ổn. Ngươi có thân phận như hôm nay là nhờ ta hết lời nâng đỡ. Hãy nể mặt, bỏ qua cho ta lần này. Ta hứa sẽ cố gắng chịu đựng quyết chẳng một lời phàn nàn hoặc cố tình tái phạm, gây khó xử cho ngươi. Được chưa?



Thấy vậy, gã cũng nói thên cho tên gia nhân được gọi là Tiểu Thất nhờ đó gã có cơ hội nhìn thẳng vào diện mạo của người vừa lên tiếng khiển trách Tiểu Thất. Đấy là một kẻ cũng mang dáng dấp như một gia nhân có khác chăng là hắn tuy trẻ và tuy có sức vóc nhưng chẳng phải mang vác hoặc gồng gánh bất kỳ vật dụng gì. Gã bảo :



- Huynh đài có thật đã từng thọ ân của lão huynh đây? Xin hãy nghe đệ nói lời rất thật tâm, lão huynh Tiểu Thất chỉ vì chưa quen nên mới để xảy ra cớ sự ngoài ý muốn. Xin huynh đài đại lượng bỏ qua, chớ để tâm làm gì những tiểu tiết nhỏ nhặt này.



Nào ngờ tên kia bất ngờ bật cao giọng :



- Ngươi là ai? Biết gì mà tự ý xin vào? Cho ngươi hay, Tiểu Thất tuy có ân nâng đỡ ta nhưng gia pháp của Điền gia trang rất nghiêm ngặt, có công thì thưởng, có tội thì phạt, quyết không có lệ vì thân tình nên dễ dàng bỏ qua. Nhưng vì thấy ngươi quan tâm, được lắm, nếu muốn ngươi cứ thay thế vào chỗ Tiểu Thất. Đáp ứng như vậy là ta nể mặt lắm rồi. Còn sau khi hồi trang, định tội hay bỏ qua cho Tiểu Thất đều tùy vào Mạc quản sự. Còn như ngươii không cam chịu khuất tất thì mau đi đi, đừng đứng đây mãi lải nhải làm chậm trễ công việc đang do ta đảm trách.



Tên Tiểu Thất tái mặt :



- Ngươi định mách với Mạc quản sự thật sao? Nếu vậy hậu quả chắc chắn là ta sẽ bị mất việc. Chẳng còn tình ý thì gia cảnh của ta, thê tử của ta biết sẽ sinh sống thế nào. Hãy bỏ qua cho ta một lần đi, Tiểu Trung.



Tên Tiểu Trung càng lúc càng tỏ ra là hạng người bất cận nhân tình, hắn lắc đầu quả quyết :



- Lúc trước, chính ngươi từng chỉ điểm, bảo ta đừng bao giờ có hành vi vong ân bội nghĩa đối với Điền gia chính là ân nhân của mỗi người chúng ta. Thế thì lần này, nếu ta bỏ qua, làm ngơ trước lỗi phạm của ngươi, vạn nhất dẫn đến tai Mạc quản sự, lúc bị Điền gia trách, liệu ta có biết biện bạch như thế nào? Tốt nhất ngươi nên cầu Trời khấn Phật và chờ định đoạt tối hậu của Mạc quản sự thì hơn.



Nghe đến đây, gã lập tức khẳng khái lên tiếng :



- Thất lão huynh hãy yên tâm,. Vì trời sinh đệ có tính khác người, hễ thấy việc bất bình là xắn tay áo xông vào. Cứ để đệ tạm gánh phần việc của lão huynh. Đến lúc gặp Mạc quản sự nếu sau khi giải thích nhưng Mạc quản sự vẫn không thuận tình dung tha, đệ sẽ tự nguyện làm thay lão huynh vài ngày, ắt đủ thời gian cho lão huynh thử thời vận tìm việc khác. Đệ chỉ có một mình, không cầu gì hơn ngoài một ngày đủ ba bữa cơm, mọi công xá giao hết cho lão huynh chi dụng.



Nói xong, gã mỉm cười với Tiểu Trung :



- Đệ vẫn thường tự mua việc vào người như thế. Hy vọng được huynh đài chấp nhận. Vì giữa người và người đệ thật không nỡ để Thất lão huynh đây với gia cảnh gặp khốn khó.



Tên Tiểu Trung nhìn gã :



- Nhưng liệu ngươi có được việc chăng? Đấy là chưa thể nói trước Mạc quản sự có ưng thuận thu nhận ngươi hay không?



Gã lấy từ trong người ra một vài mẩu bạc vụn lẻ mẻ, đặt cả vào tay Tiểu Thất, miệng thì giải thích với Tiểu Trung :



- Làm gia nhân cho người, nào phải đệ chưa từng. Chỉ vì thích nay đây mai đó nên đệ luôn cảm thấy tù túng, nếu cứ ở mãi một chỗ khá lâu. Nhìn đây, trên đường đi đến Giang Nam này, đệ nhờ chịu thương chịu khó nên cũng tiện tặn để dành được một ít. Xin tặng cả cho Tiểu Thất huynh còn như chẳng được Mạc quản sự thu nhận cũng không hề chi, đệ sẽ đi ngay, lại tiếp tục nay đây mai đó, lo gì.



Tiểu Trung càng nhìn gã chăm chú hơn, đích thị là để dò xét dụng ý đích thực của gã :



- Ngươi có tính danh là gì? Xuất thân ở địa phương nào? Và vì có ý gì cố tình tìm đến Giang Nam?



Gã cười và nhún vai :



- Đệ mồ côi từ nhỏ, kể như chẳng có tính danh. Bất quá chỉ được mọi người quen miệng gọi là Tiểu Thông và bất luận lưu lạc đến đâu đệ luôn vò võ một thân một mình. Giang Nam này nếu hiếu khách thì đệ lưu lại một thời gian, thử xem có tìm thấy thời vận chăng. Giả như vận rủi vẫn đeo đuổi thì đệ lại đi. Trời đất là nhà, đệ muốn đi đâu chẳng được.



Không phát hiện gì khả nghi, Tiểu Trung đành bảo gã :



- Tánh ta rất cương trực, Tiểu Thất có lỗi ta dù muốn vẫn chẳng tiện bao che. Nay ngươi đã tự nguyện ta sẽ mang tiếng hà khắc nếu cứ khăng khắng tước đoạt cơ hội may mắn cuối cùng của Tiểu Thất. Ngươi hãy vào thế chỗ của y. Để khi gặp Mạc quản sự ta nhất định sẽ lựa lời nói hộ, với điều kiện ngươi phải chứng tỏ là được việc hơn Tiểu Thất, bắt đầu đi, vào việc thôi.




Gã nhận đôi quang gánh vốn dĩ của Tiểu Thất vừa bước đi vừa nháy mắt, như muốn ngầm hứa hẹn thêm gì đó với Tiểu Thất vừa bị mất việc.



* * * * *



Điền gia trang không chỉ có cơ ngơi đồ sộ và sum nghiêm mà còn lại là nơi vì kín cổng cao tường nên không thể bộc lộ hết những xa hoa sang trọng của từng vật dụng nhỏ nhặt ở đây, cho thấy chủ nhân là nhân vật rất biết hưởng thụ tất cả những gì được Hoàng thiên dễ dãi ban phát cơ hồ chẳng hề có giới hạn.



Đoàn gia nhân gồng gánh mang vác đủ các loại thực phẩm tươi xanh được Tiểu Trung dẫn đầu đưa đến tận dãy nhà ngang phía sau.



Ở đây, Tiểu Trung rất ra dáng một đầu lãnh, cố tình hắng giọng căn dặn gã Tiểu Thông :



- Ngươi tạm thời phụ những việc lặt vặt ở đây. Nhớ đừng tùy tiện đi loạn, một là ngươi không thông thuộc đường đi lối lại thế nào cũng bị lạc bước và hai là từ Điền lão gia cho đến tất cả những ai đang lưu ngụ ở đây đều không thích sự xuất hiện hoặc không đúng lúc, hoặc không đúng chỗ của bất luận gia nhân nào, một khi chưa có lệnh. Rõ chưa? Phần ta sẽ đi tìm Mạc quản sự, bẩm báo những gì vừa xảy ra. Rồi sẽ rõ Mạc quản sự có định đoạt thế nào về thỉnh cầu của ngươi. Nhớ chưa?



Tiểu Thông lo lắng, nài nỉ thêm :



- Trăm sự xin nhờ lão huynh. Vì có đặt chân vào đây đệ mới biết, thật không dễ trở thành gia nhân ở một nơi có cơ ngơi to rộng như thế này. Đệ cũng muốn thử thời vận một phen, xin hứa sẽ hết sức cố gắng, quyết không phụ lòng tiến cử cùng những lời chỉ dạy bảo ban của lão huynh.



Tiểu Trung phì cười :



- Vậy là ngươi chỉ mới lần đầu nhìn thấy tận mắt một điền sản ngoài sức tưởng tượng như thế này? Cứ trông vẻ mặt cả ngươi thì rõ. Đã vậy, hãy hết sức cố gắng và nhớ đừng làm ta thất vọng. Vì chỉ cần ta nói một tiếng là Mạc quản sự do tín nhiệm nhất định sẽ thu nhận ngươi. Đủ yên tâm chưa?



Gã nhìn theo Tiểu Trung đi xa dần và vỡ lẽ Tiểu Trung tuyệt đối chẳng hề có ý định bẩm báo hoặc thỉnh thị, xin chủ ý của Mạc quản sự. Đủ hiểu mọi định đoạt ở đây đều tùy vào một mình Tiểu Trung. Và nếu y có đưa Mạc quản sự ra thì chỉ là cái cớ, là bình phong che đậy mọi thao túng của y. Và nếu suy diễn thêm thì Tiểu Thất ắt đã đắc tội thế nào đấy với Tiểu Trung nên chẳng hôm nay thì cũng lúc nào đấy không lâu la gì, thế nào Tiểu Thất vẫn lâm cảnh mất việc, bị Tiểu Trung tìm thủ đoạn hãm hại.



Gã mắng thầm: “Tiểu Trung ngươi thủ đoạn khá lắm. Nhưng ngươi thật sự xúi quẩy, cứ chờ khi ta hoàn thành xong nhiệm vụ, thử xem ngươi có còn được trọng dụng và tiếp tục dùng thủ đoạn vừa hại người vừa tự củng cố địa vị hiện tại của ngươi nữa chăng. Hừ!”



Và kể từ lúc ấy cho đến tận lúc xâm xẩm tối, gã nhờ lân la làm quen và dò hỏi ở nhiều gia nhân cùng chung thân phận nên không những biết rõ thêm về những thủ đoạn thường có của Tiểu Trung mà gã còn mãn nguyện, am hiểu nhiều điều khác thật sự rất cần cho gã tiến hành nhiệm vụ, là nguyên do khiến gã tìm cách để được ngang nhiên đặt chân vào Điền gia trang này.



* * * * *



Lúc màn đêm buông xuống, cũng như mọi gia nhân khác, do không nơi nương tựa nên được chủ nhân ưu ái chấp nhận cho lưu ngụ lại Điền gia trang, gã tìm một chỗ thích hợp, nằm xuống, đánh một giấc.



Canh ba điểm, gã như thú đêm săn mồi, chợt lẳng lặng trở dậy và thoạt ẩn thoạt hiện, nhẹ nhàng di chuyển trong màn đêm đen đầy tĩnh lặng.



Như một đạo chích lão luyện, gã chẳng tỏ ra vội hoặc bồn chồn lo lắng. Bằng chứng là gã luôn có các hành vi đúng mực, biết lúc nào cần dừng để vừa án binh bất động vừa dỏng tai nghe ngóng thật kỹ từng động tĩnh. Đồng thời cũng chính những lúc tạm dừng, đôi mục quang luôn được gã nhớ đến và vận dụng cho kỳ hết mọi nặng lực đã rèn luyện. Thế nên khi quyết định tiếp tục di chuyển, cách gã đi không hề có dấu hiệu ngập ngừng hay phân vân. Tợ như gã biết phải đi đến đâu, theo hướng nào và nhất là luôn thực thu đúng chủ ý đã được gã định trước.



Cứ như thế, màn đêm xung quanh vẫn tĩnh lặng hỗ trợ gã, chứng tỏ hành động lúc này của gã đúng là thần không hay, quỷ cũng không biết, thế thì chủ nhân Điền gia trang hoặc bất luận ai khác đừng mong gì phát hiện gã. Và gã dừng chân trước một gian phòng đóng chặt cửa.



Gã đưa tay ra và khẽ đẩy khi vừa chạm vào cửa.



Cửa đã bị chốt chặt, gã tự gật đầu với chính bản thân, kể như hiểu rằng dù chủ nhân đã cẩn thận chốt chặt cửa thì đây không phải là tình huống gã chưa từng gặp.



Vì đã từng gặp nên gã biết cần phải hành động như thế nào.



Tay gã vẫn đặt lên cánh cửa, trượt dần xuống, chỉ dùng xúc giác từ các đầu ngón tay rất mẫn cảm để tìm những chỗ thường có đặt chốt cửa.



Những kinh nghiệm từng trải đã và đang giúp gã hành động trót lọt. Tay gã vừa chạm vào một chốt cửa.



Nhưng đến đây, tay gã vụt khựng lại, toàn thân cơ hồ cũng trân cứng. Gã bất động hoàn toàn, chỉ để các ý nghĩ tha hồ xoay chuyển liên hồi trong tâm trí mình. Sở dĩ như thế vì gã phát hiện vửa không bị chốt từ bên ngoài.



Điều này nghĩa là gì nếu chẳng phải vì có người ở bên trong nên gian phòng dù bị chốt chặt vẫn không xuất phát từ bên ngoài?



Thế là gã đầy lo ngại, từ từ thu tay về. Chỉ vì chủ ý của gã là muốn đột nhập vào bên trong nhưng ngụ sau cánh cửa vẫn có người thì còn tìm cách vào làm gì nếu như không phải tự đâm đầu vào bẫy, để người phát hiện và bắt quả tang ngay tại trận?



Nhưng lúc sắp tháo lui, gã chợt nghĩ lại và tự bắt bản thân đưa mắt nhìn dần lên trên cao. Nhờ đó, xuyên bóng đêm dày đặc gã phát hiện vẫn còn một phương cách khả thi.



Gã lập tức tiến hành, đầu tiên là tự lột bỏ đôi giày vải ở dưới chân, gập gọn lại và đút vào bọc áo. Tiếp đó gã áp hai lòng bàn tay vào cùng một bức vách, cách cánh cửa đã bị chốt chặn ở bên trong không xa. Kế đến gã cũng lần lượt đặt hai lòng bàn chân lên bức vách. Để khi hoàn thành, thân hình gã đã hoàn toàn cách ly nền nhà, tụ bám đeo vào bức vách và chỉ dựa vào bốn chỗ tiếp xúc là hai lòng bàn tay cùng hai lòng bàn chân đã được để trần.



Bằng cách đó, gã vừa bám đeo vừa leo dần lên cao theo chiều thẳng đứng của bức vách, tương tự thạch sùng nhờ kỹ năng bẩm sinh này mà tha hồ di chuyển loạn trên bất cứ địa hình nào.



Cao trên bức vách là các xà ngang có nhiệm vụ chịu đỡ mái nhà. Gã đu mình trên đó, tự uốn thân và thu người đến độ nhỏ nhất có thể, để bắt đầu lách qua một khoảng trống khá hẹp giữa phần đỉnh bức vách với phần mái nhà.



Và chỉ một lúc sau gã đã tự vượt qua trở ngại, lọt vào gian phòng cho dù cánh cửa ở dưới vẫn bị chốt chặt.



Ở đây, gã gặp phải một trở ngại tiếp theo, đấy là có một lớp trần nhà sát mái đang ngăn cách gã với gian phòng phía dưới.



Gã không nao núng, trái lại cứ tiế tục vận dụng xúc giác từ hai bàn tay để mò tìm trên phần trần nhà quanh gã.



Và gã đã không thất vọng, nhờ vừa tìm thấy, đích xác là vừa phát hiện chỗ tiếp giáp thế nào cũng có của phần trần nhà.



Tay gã dừng ở đấy trong một thoáng, đủ thời gian cho gã dụng lực vào mỗi một ngón tay duy nhất để bắt đầu vừa chọc vừa ngoáy chầm chậm vào chỗ tiếp giáp của phần trần nhà.



Cuối cùng gã mãn nguyện và thầm reo, đâu dễ có bất kỳ trở ngại nao ngăn được gã, vì trần nhà đã thủng một lỗ để từ đó chiếu hắt lên một tia sáng vàng vọt.



Gã ghé mắt nhìn xuống.



Ở dưới đó quả nhiên có người là một phụ nhân có xiêm y dù không thật sự nhầu gì cho lắm nhưng thoạt nhìn ai cũng biết đấy là trang phục hầu như chỉ dành có lúc mặc ngủ.



Và nhờ ánh hỏa quang leo lét từ một ngọn bạch lạp được cắm dưới đó nên gã nhìn thấy rất rõ phụ nhân tuy hai mắt mở to nhưng cách đang di chuyển sao cứ mông lung ma mỵ, đi khá chậm và cơ hồ như không kịp nhìn thấy các chướng ngại vật chính là những vật dụng được bài trí sắp đặt trong thư phòng. Gã rất nghi hoặc về điều này, khiến thoạt đầu gã cứ ngỡ hay là bản thân đang hoa mắt. Nhưng càng nhìn gã càng minh bạch là mắt bản thân vẫn tỏ tường. Bằng chứng là gã thấy rất rõ, phụ nhân mãi khi đi đến và thật sự chạm vào vật chướng ngại, lần này thì chiếc bàn kê ở giữa phòng, phụ nhân khi đó mới nhận ra và mới chịu di chuyển đổi phương hướng vừa tránh chiếc bàn vừa tiến dần về phía cánh cửa.



Ở đây, phụ nhân cũng để bản thân chạm vào cửa rồi mới chịu lấy tay kéo chốt và mở bật cửa ra ngoài.



Phần sau đó thì gã hết nhìn thấy, chỉ biết rằng cánh cửa đã được khép lại, chứng tỏ phụ nhân đã bỏ đi, thật sự ly khai khỏi phòng, chính là nơi gã đang muốn lén đột nhập vào nên mới mạo hiểm tìm đến ngay lúc này.



Gã gặp may, phụ nhân kỳ lạ nọ đã quên, không chịu thổi tắt ngọn bạch lạp. Nhờ đó, từ chỗ ẩn thân, gã tha hồ nhìn xuyên qua lỗ thủng, ngắm nghía và dò xét khắp các vật dụng ở gian thư phòng bên dưới. Và đây cũng là quãng thời gian gã đang cần để chờ đợi xem phụ nhân khi nãy có quay lại vì sực nhớ là chưa tắt ngọn bạch lạp hay không?



Một lúc sau, vì chẳng có bất kỳ động tĩnh nào, phụ nhân khi nãy cũng không quay lại, gã tự nhủ đã đến lúc gã nên hành động.



Và thay vì trổ từ trần phòng để đột nhập, gã rất tự tin khi quyết định quay trở lại, tiếp tục đeo bám hai bàn tay và hai lòng bàn chân trần vào bức vách để leo tụt xuống như thạch sùng đến tận phía bên ngoài cánh cửa.



Cửa đã bị chốt ngoài, gã mỉm cười kéo nhẹ chốt và mở ra, sau đó tự khép lại khi đã ung dung đặt chân vào giữa gian phòng cần đột nhập.



Ở đây, gã đứng lại bất động trong một lúc, mắt quét nhìn khắp phòng và tự gật đầu khi tiến đến và lấy tay cầm ngọn bạch lạp.



Bằng cách đó gã chiếu ánh hỏa quang leo lét của ngọn bạch lạp vào một chỗ khuất mà lúc còn ẩn thân trên trần phòng gã đã phát hiện ra.



Nhờ có ánh bạch lạp nên gã cười, hài lòng vì nhận ra ở chỗ khuất ấy quả thật có một lối xuất nhập nữa vừa nhỏ vừa kín đáo, dẫn từ thư phòng đến một chỗ nào đó được chủ nhân cố tình kiến tạo cho riêng mình.



Tin chắc ở đây chẳng có ai, gã khom thấp người, cầm bạch lạp, chui vào lối xuất nhập vừa phát hiện.



Quả nhiên còn một phòng nữa được kiến tạo chỉ ăn thông với duy nhất mỗi một gian thư phòng bên ngoài.



Qua khỏi lối xuất nhập ấy, gã đứng thẳng người lên, hoàn toàn hài lòng với những gì gã đang có cơ hội mục kích và chiêm ngưỡng ở đây.



Trong phòng ẩn kín này có chứa nhiều báu vật, đủ các loại ngọc ngà châu báu. Nhưng gã chẳng quan tâm vì chỉ duy nhất để ý đến một vật đang được treo trên vách của gian phòng.



Đấy là một bức tranh thủy mặc vẻ sông núi khá đẹp. Gã lại gần, nhẹ cuộn bức tranh lên cao, nhờ đó lộ ra sau bức tranh là một hốc nhỏ ẩn sâu trong bức vách.



Gã đưa ngọn bạch lạp đến gần và nhìn vào hốc nhỏ.



Kết quả, gã vừa mỉm cười vừa quay lại tìm chỗ cắm ngọn bạch lạp.



Nào ngờ đang tìm chỗ cắm, gã suýt nữa kêu thất thanh vì bất chợt để mục quang nhìn thấy hình hài của một người.



Nhưng may cho gã chưa kịp kêu, bằng không thì hậu quả e khó lường. Vì cùng lúc nhìn thấy hình hài một người thì cũng là lúc gã phát hiện ở người đó có dấu hiệu như đã chết.



Gã lập tức trấn an, thở hắt ra một hơi và tự đưa ngọn bạch lạp đến gần thi thể.



Nhân vật ấy quả thật đã chết, dù hai mắt vẫn đang mở to trừng trừng, với tử trạng là một vệt huyết đỏ thắm chạy dài từ giữa trán cho đến tận cằm.



Phải là một lợi khí sắc bén và được thi triển bằng một thủ pháp thật chuẩn và thật nhanh thì hung thủ mới đủ bản lãnh kết liễu và lưu hạ một thi thể với tử trạng nhìn thật lạnh lùng như thế này. Gã tự kiến giải và suy nghĩ như vậy, đoạn hiếu kỳ mò tìm khắp người của thi thể.



Sau đó, gã tìm thấy và lấy ra được một vật. Đấy chính là một mảnh kim thiêu có hình bát quái, mặt sau có ghi rõ chữ Bát Quái Môn.



Gã giật mình thầm kêu: “Lẽ nào là Môn chủ Bát Quái môn? Vậy thì nguy rồi, nếu ta để người bắt gặp chỉ một mình ta bên cạnh thi thể của nhân vật rất vang danh này. Mau thoát khỏi thôi”



Gã đứng dậy, không nhận ra gã đang tự cất mảnh Bát Quái vào người.



Và đúng như chủ trương, gã hành sự thật nhanh, thoạt tiên là gỡ bức tranh thủy mặc đặt xuống cạnh chân. Sau đó, một tay vẫn cầm bạch lạp, không còn thời gian đâu để tìm chỗ cắm thà cầm trên tay vẫn hơn, một tay còn lại gã cho vào bọc áo, mò lấy ra một hoàn màu đen, to hơn đầu ngón tay và tròn vành vạnh vì có hình cầu.



Gã đặt khối tròn đen đó vào hốc nhỏ ẩn sâu tron bức vách và thuận tay thu về cũng một khối tròn đen tương tự.



Khi đã cẩn thận hoán đổi và cất khối đen tròn vào người, gã cũng cẩn trọng treo trả bức tranh vào chỗ cũ.



Vậy là nhiệm vụ đã hoàn thành, gã tự nhủ và đi theo lối xuất nhập quay trở lại gian thư phòng lúc nãy.




Ở đây, gã đặt ngọn bạch lạo vào chỗ cũ, đoạn thổi tắt và nhẹ nhàng tiến đến mở cửa phòng.



Chợt gã khựng lại, toàn thân cũng bất động. Bởi thay vì là cửa phòng bằng gỗ, xúc giác từ tay gã chạm phải một bề mặt không chỉ phẳng lì và còn lạnh tót một cách kỳ lạ và khó hiểu.



Thoạt ngỡ là đã đi lầm hướng, gã thoan thắt lấy tay chạm khắp bức vách, vừa sờ chạm bằng tay gã vừa lấy chân di chuyển bước theo. Cho đến khi gã tự minh định đã có biến chuyển bất ngờ ở ngay tại thư phòng này và sự thật là các bức vách tứ phía lúc này đều như đã liền khối, không có bất kỳ khe hở nào chứ đừng nói là lẽ ra gã nên tìm thấy cánh cửa.



Nhưng không phải tất cả đều liền thành khối, vì lối xuất nhập ẩn kín lẫn vào nơi đang còn tồn tại một thi thể được gã nghi là Môn chủ Bát Quái môn đích thực vẫn còn nguyên vẹn.



Ngay thời khắc này, gã nghĩ được ngay bản thân đang rơi vào cảnh ngộ nào.



Gã chua chát thầm than: “Lão Điền trang chủ khá cao minh đấy. Tài nhất là biết rõ đêm nay có ta đột nhập giở trong diệu thủ. Lão liền tương kế tựu kế, thản nhiên sai người, là mụ loạng quạng lúc nãy, hạ sát một nhân vật ắt từng đắc tội với lão. Sau đó, chờ ta tự chui vào lão mới phát động cơ quan, giữ chân ta ở đây cùng với nạn nhân của lão. Và hậu quả còn là gì nếu không phải ta sẽ bị phát hiện và bị gán luôn cho hai chữ sát nhân? Phen này ta nguy thật rồi, khi không tự tìm đến, tha hồ cho lão Điền thi độc kế ném đá giấu tay. Ta gặp vận rủi thật rồi”.



Nhưng sau một lúc lâu chờ đợi sẵn sàng thúc thủ chịu bắt, nếu thật sự có người đột nhập hiện hữu, hô hoán và ra tay xuất thủ vì gã là thích khách, kẻ không mời lại đến, thì đáng ngạc nhiên thay quanh gã vẫn tĩnh lặng.



Không muốn tự biến thành trò đùa cho người, gã hắng giọng và ứng tiếng thốt lên thành lời :



- Tại hạ không may sập bẫy. Nếu muốn xin cứ ra tay, thay vì mãi giỡ trò mèo vờn chuột với kẻ kém may mắn này.



Gã nói cũng khẽ, nhưng hồi âm phản lại thì cứ vang vọng liên hồi với duy nhất mỗi một giọng nói của gã, nghe như không có thêm bất kỳ âm thanh nào khác.



Điều này khiến gã động tâm, tự cho tay vào bọc áo, lấy hỏa tập và bật lên.



“Xoạch!”



Đã có ánh sáng, gã lướt nhìn khắp xung quanh thật nhanh, để sau đó hiểu ra ở quanh gã kỳ thực chẳng hiện hữu thêm bất kỳ ai ngoài mỗi một thi thể vỏn vẹn.



Để tiện dụng cho sau này, gã lập tức thắp sáng lại ngọn bạch lạp, dập tắc hỏa tập và cất trở lại vào người. Từ đó, toàn bộ thời gian là của gã, vì không thể tự thoát dù rất muốn, gã bèn dùng ánh hỏa quang của ngọn bạch lạo, thám sát và dò xét thật kỹ khắp xung quanh.



Gã đã bị nhốt kín trong gian thư phòng với toàn bộ các bức vách, kể cả phần trần và phần nền, đều được bao phủ bằng những phiến thiết luyện vừa kín như bưng vừa phẳng lì không một khe hở dù nhỏ.



Và gã hiểu, chỉ cần chờ đến sáng là toàn bộ các tấm thiết phiến sẽ được khai mở. Để khi đó, e chẳng phải một, mà biết đâu sẽ có rất nhiều người cùng hiện diện và cùng nhau xác quyết rằng đều nhìn thấy gã đang luẩn quẩn ở một nơi lẽ ra gã chẳng có quyền hiện hữu, với một thi thể nếu không do gã thì còn ai lẻn vào đây hạ sát.



Tuy vậy, vì càng hiểu nên gã càng tự trấn an: “Bẫy này là dành cho ta. Nếu muốn thoát, ta không thể không mau tận dụng quãng thời gian còn lại, trước khi trời sáng. Lão Điền chủ quan xem thường, không chịu bắt ta ngay tại trận, chính là cơ hội duy nhất cũng là kẽ hở độc nhất trong toàn bộ âm mưu thủ đoạn này của lão. Chỉ cần ta thoát, âm mưu của lão dù thâm độc đến mấy vẫn phải thất bại. Phải thoát cho bằng được thôi, tiểu Thông ạ”



Nhưng tiếc thay, dù tìm đã kỹ lưỡng gã vẫn vô khả phát hiện bất kỳ chỗ nào hoặc cách nào để tự thoát hiểm.



Bất quá gã chỉ tình cờ tìm thấy một thanh kiếm, thoạt xem thì không có gì khác lạ nhưng vừa rút ra khỏi vỏ thì mới rõ trên thân kiếm có vấy máu, chính là hung khí đã được dùng để chỉ một chiêu duy nhất hạ sát và kết liễu nhân vật gã nghi là Môn chủ Bát Quái môn.



Sau đó, lúc đang chán nản ngắm nhìn thanh kiếm, gã chợt nảy một ý.



Lập tức gã ngậm thanh kiếm trần ngang miệng, đoạn dùng hai tay hai chân, đeo như thạch sùng, leo theo tấm thiết phiến ở một bức vách, lên đến tận trần.



Ở đây, gã bỏ một tay ra, cầm thanh kiếm và bắt đầu ấn mạnh mũi kiếm và mặt thiết phiến trên trần.



Gã nghĩ được cách ứng biến này thật đúng, mặt thiết phiến ở trên trần tuy kiên cố nhưng mũi kiếm sắc bén hơn, lại được gã dụng lực ấn vào nên đã bị chọc thủng.



Phát hiện cơ hội thoát thân đã cận kề, gã ngoáy kiếm nhanh hơn, không còn ngại đây là hành vi thế nào cũng lưu lại dấu vết, khiến mặt thiết phiến dần dà bị rách toạc, rách xuyên luôn lớp trần thật ở bên trên, tạo thành một lỗ hỗng khá to.



Quyết không để tấm thiết phiến vừa khoét bị rơi xuống dưới tạo thành tiếng động không cần thiết, gã lại ngậm thanh kiếm vào miệng, lấy tay đẩy ngược mảnh thiết phiến lên trên.



Đã có lối thoát, gã thót người phóng lên và lập tức trườn theo các thanh xà ngang trên trần, di chuyển nhanh về phía gã biết chắc là khi leo tụt xuống sẽ an toàn ở bên ngoài ghian thư phòng có cạm bẫy kia.



Đang định tụt xuống, gã chợt nghe có thanh âm ngiọng nói của ai đó vọng đến :



- Uy danh của Điền huynh đang lúc vang dậy Bát hoang Tứ hải quyết chẳng hề kém các Chưởng môn Thất đại phái hiện nay, sao đột ngột nảy ý rửa tay gác kiếm quá sớm, với niên kỷ như chỉ xấp xỉ ngũ tuần? Nào phải đã quá cao niên gì cho cam.



Có thanh âm khác đáp lại, rõ ràng hơn thanh âm của câu hỏi vừa rồi, chứng tỏ những lời này được phát thoại với chiều hướng đang di chuyển đến gần hơn :



- Chỉ Thạch huynh là bằng hữu thâm giao đệ mới dám bộc bạch tâm can. Đệ tuy thoái ẩn nhưng chẳng phải là thôi, không tiếp tục hành tẩu giang hồ nữa. Ý đệ muốn gác bỏ mọi ân oán lẫn những tranh giành bon chen xu thế lợi danh ở ngoài tai, hầu được toàn tâm toàn ý thực hiện cho được ước nguyện cũng là hoài bão tâm huyết phế phủ của đệ,



Thanh âm đã đến quá gần, khiến gã dù đã cẩn trọng bế kín hô hấp vẫn bồi hồi lo sợ sẽ bị phát hiện. Thế nên gã mất cơ hội vươn đầu nhìn xuống, chỉ nghe tiếng người lại vang lên hỏi tiếp :



- Một đời của Điền huynh cơ hồ đã đạt đủ mọi điều, Thạch mỗ tuy được kể là bằng hữu thâm giao nhưng thật không ngờ Điền huynh lại còn có hoài bão tâm huyết. Vậy phải chăng tình bằng hữu giữa hai chúng ta vẫn còn sự cách biệt?



- Xin Thạch huynh chớ quá lời. Vì kỳ thực hoài bão của Điền mỗ thậm chí cả đến chuyết thê cũng chưa một lần được mỗ thổ lộ. Nhưng Thạch huynh chớ đa nghi. Vì một khi đệ đã dám tỏ bày như thế ắt sẽ có một lúc thích hợp, đệ nhất định thổ lộ ngọn nguồn cùng Thạch huynh, sau nữa là nhờ Thạch huynh tiếp trợ cho. Còn bây giờ, như đã nói lúc nãy, đệ sẽ cho Thạch huynh xem một vật.



Nói đến đây, cũng thanh âm này chợt úy lên một tiếng :



- Cơ quan đã phát động? Lạ thật, đệ không cần đề phòng bất luận ai và cách đây mấy ngày, trước lúc đệ ly khai Điền gia để lên đường tìm Thạch huynh, đệ vẫn nhớ là chẳng hề phát động cơ quan phong bế. Lẽ nào đã có biến?



- Hay là tôn phu nhân vì cẩn thận đề phòng đã tự tay phát động? Nhưng để an tâm, theo mỗ Điền huynh nên mau phát lệnh phong tỏa toàn trang, sau đó hãy hỏi lại tôn phu nhân cho minh bạch.



- Không cần đâu. Vì như thế nhất định sẽ gây náo loạn, chỉ gây hoang mang cho nhiều người, đều là bằng hữu của đệ. Bấy lâu nay vẫn hay lui tới và vì mến mộ nên tự y lưu lại, xem tệ trang là nhà. Vả lại, có thể nhận định của Thạch huynh phần nào hữu lý. Vì ngoài đệ chỉ còn mỗi chuyết thê là biết cách phát động cơ quan. Hy vọng đừng xảy ra bất kỳ biến cố gì khiến đệ đình hoàn lại ý định rửa tay gác kiếm.



Giọng nói của họ Thạch cất lên đầy ngưỡng mộ :



- Mỗ thật khâm phục Điền huynh. Vì chẳng ai nghi ngờ Điền huynh càng hào phóng bao nhiêu thì lại càng thu hút nhiều anh hùng hào kiệt tìm đến, vô tình làm tăng thêm uy thế của Điền gia trước mặt quần hùng đến bấy nhiêu khiến bất luận ai dù có tiểu tâm muốn đối phó Điền gia đều phải chùn lòng, quyết chẳng dám mạo phạm. Trừ phi kẻ đó chẳng tự lượng sức, muốn tự đối đầu với quá nhiều cao thủ từ lâu nay luôn nương nhờ vào Điền gia. Uy thế này, nếu so với Thất đại phái e chỉ chịu kém mỗi nhị phái Thiếu Lâm và Võ Đang mà thôi.



Nhưng đáp lại, thanh âm của nhân vật họ Điền không những không tỏ ra tự cao tự đại mà còn phần nào nhún nhường cẩn trọng :



- Những cao thủ vì mến mộ nên tìm đến, đệ là chủ nhân đâu thể bạc đãi hoặc tỏ ra khiếm lễ. Nhưng trăm người trăm ý, đệ thật khó đoán định ai trong họ lúc tìm đến đã chẳng có sẵn dự mưu. Nhất là trong thư phòng của đệ, như Thạch huynh đã biết, có tàng chứa khá nhiều báu vật rất dễ khiến nhiều người động tâm và rồi thế nào cũng nảy tà ý. Vì thế, đệ mới kiến tạo cơ quan ở đây, mong sao với sự việc cơ quan đã bị phát động chỉ là do chuyết thê cẩn trọng hành sự. Còn giả như đã có báu vật nào đó bị đánh cắp, a... thật là khó cho đệ nếu vì nghi ngờ đành phải tỏ ra khiếm lễ với mọi người, đều là những nhân vật khả kính luôn được đệ xem như bằng hữu.



- Điền huynh thật rộng lượng, lại xem trọng nghĩa khí. Mỗ cũng mong sẽ chẳng có bất kỳ điều gì xảy ra khiến Điền huynh phải lâm vào cảnh khó xử tương tự. Nhưng, cẩn tắc vô ưu, theo mỗ, Điền huynh cũng nên xem xét lại. Và nếu cần, mỗ xin tạm lánh mặt để Điền huynh không cảm thấy ngại và vẫn giữ kín cách phát động cơ quan.



Họ Điền bật cười và đó là giọng cười khó thể bảo là không hàm chứa phần nào đầy vẻ đắc ý :



- Hóa ra Thạch huynh không nhận thấy đệ mới vừa thực hiện hành vi phát động cơ quan xong? Dẫu sao, đệ cũng xin thú thật, cách phát động cơ quan này tuy không khó hay quá phức tạp nhưng quả thật là thập phần kín đáo. Bằng chứng là tuy vẫn ở cạnh đệ nhưng một đại cao thủ như Thạch huynh lại không thể nhận ra được. Ha ha...



Họ Thạch cười theo, nhưng đang cười, họ Thạch chợt ngừng ngang và đổi thành tiếng kêu hỏi kinh ngạc :



- Sao Điền huynh bỗng tỏ ra biến sắc? Hay thật sự đã có biến?



Giọng nói của họ Điền vụt trầm lại và sắc lạnh :



- Cơ quan đã bị hỏng, không vận hành trọn vẹn như mọi lần. Theo đệ nhất định đã có gian nhân đột nhập. Nếu không, quyết chẳng bao giờ cơ quan bị phá hỏng từ bên ngoài. Phiền Thạch huynh thay đệ tạm trấn giữ ở đây. Đệ cần tìm chuyết thê hỏi minh bạch, ắt sẽ rõ gian nhân là ai và vì sao chuyết thê phải dùng đến hạ sách phát động cơ quan để tạm sinh cầm gian nhân.



Có vẻ họ Thạch tỏ dấu hiệu đáp ứng, vì lập tức có tiếng bước chân bỏ đi và người đó chẳng thể ai khác ngoài họ Điền.



Và chỉ một lúc sau đã có thanh âm của họ Điền đưa đến thật khẩn trương :



- Nhất định đã xảy ra điều bất thường, phu nhân của đệ đến giờ này vẫn còn ngủ, bảo đêm qua vì lại gặp ác mộng nên sáng nay rất mệt. Chứng tỏ cơ quan dù được phát động hay không vẫn chẳng can hệ đến chuyết thê. Có lẽ đành nhờ đến tuyệt kỹ danh bất hư truyền của Thạch huynh thôi.



Họ Thạch lên tiếng, giọng nghi nan :



- Mỗ thật sự kinh ngạc đấy. Khi biết rằng người hoàn toàn vô ưu vô lo như tôn phu nhân lại có thể mơ thấy ác mộng và dường như không chỉ một lần? Nhưng dù sao vẫn là tư sự của Điền huynh. Mỗ chỉ phân vân, không lẽ lời của Điền huynh và rồi là hàm ý bảo mỗ vận dụng Toái Bia chưởng phá hủy thư phòng này thật sao? Vạn nhất do tác động, những báu vật trân quý được Điền huynh thu thập bị hủy hoại thì sao?



Họ Điền hỏi :



- Cơ quan được kiến tạo ở đây khi phát động sẽ khiến tòan bộ thư phòng trở nên một nơi kiên cố, đều được vây bọc bởi một lớp thiết phiến khá dày. Uy lực từ tuyệt kỹ Toái Bia của Thạch huynh có thật đủ xuyên phá, đồng thời tác động đến mọi vật ẩn chứa bên trong được chăng?



Họ Thạch bật cười :



- Nếu không đạt như thế, mỗ đâu đáng với danh xưng Toái Bia Chấn Sơn Thạch Vũ Thiên.



Họ Điền thán phục :



- Nếu vậy, quả đúng với điều vì thật sự cần nên đệ không ngại nêu thỉnh cầu và nhờ Thạch huynh giúp cho. Nhưng thoạt tiên xin đừng phá hủy thư phòng vội, trái lại, phiền Thạc huynh cũng vận dụng tuyệt kỹ Toái Bia, hướng thẳng lên trần phòng phô diễn oai lực chỉ một lượt là sẽ thu kết quả bất ngờ đấy.



Toái Bia Chấn Sơn Thạch Vũ Thiên lập tức bật kêu :



- Công phá trần trần ư? Mỗ hiểu rồi. Hóa ra sở học của Điền huynh thật cao minh, đã sớm phát hiện có người từ lâu nấp sẵn trên đó lẻn nghe huynh đệ ta đối thoại. Được, mỗ xin mạo muội tiến hành ngay.



Họ Điền phá lên cười :



- Kẻ đột nhập quyết chẳng tầm thường. Vì ngoài bản lãnh nếu không thật sự cao minh ắt không có đởm lược thực hiện mà về tâm cơ cũng cao diệu không kém. Sao tôn giá vẫn chưa hiện thân và tiện thể hãy cho Điền Xuân Trường này minh bạch, có phải vì không cam tâm bị sinh cầm, do không ngờ cơ quan phát động nên tôn giá đã dùng Lãnh Tuyết bảo kiếm của chính Điền mỗ được cất giữ trong thư phòng phá hỏng cơ quan cũng do Điền mỗ đây thiết lập? Là cao nhân thì đừng có thái độ thập thò ám muội và vạn nhất tôn giá vẫn chẳng là có chủ ý quyết lĩnh giáo tuyệt kỹ Toái Bia của Thạch huynh đệ Toái Bia Chấn Sơn? Có thật như thế chăng? Ha ha...



Nhưng vì từ trên trần phòng vẫn không có lời nói thanh âm nào hồi đáp nên Toái Bia Chấn Sơn Thạch Vũ Thiên cũng phát lên tràng cười :



- Tuy Thạch mỗ bình sinh không có tính tự phụ nhưng sự thật thế nào thì xin cứ thế và tỏ bày. Là khắp võ lâm e chưa có đến mười nhân vật đủ bản lãnh hứng chịu một chưởng Toái Bia của mỗ. Hy vọng tôn giá sẽ là một trong số đó. Vì tuân lệnh chủ nhân, mỗ đành đắc tội. Xin tôn giá cẩn trọng cho. Khai!!!!



Lập tức xuất hiện một đạo uy kình cuộn từ dưới lên, gây thành tiếng phong ba thét gào cuồng nộ.



“Ào...”



Phần trần vì không ngăn nổi mãnh lực này nên bật chuyển răng rắc, cuối cùng bị vỡ tung khi có chấn kình nện mạnh vào.




“Ầm!”



Phần trần vỡ, làm cho phần mái vi đến lượt bị uy kình tác động nên cũng vỡ toang, chấn các mảnh ngói vụn bay tung tóe.



“Rào... Rào...”



Ánh sáng từ bên ngoài đổ tràn vào, cho thấy ở phía dưới, đúng lúc này có hai thân hình hầu như đang đồng loạt lao vút lên và mang theo hai chuỗi tiếng quát thịnh nộ :



- Các hạ muốn tẩu ư? Điền gia trang của mỗ nào phải nơi để ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Mau đứng lại!



“Vút!”



Tiếng quát thứ hai là của họ Thạch :



- Khá lắm, các hạ dám nương theo chấn kình từ chưởng Toái Bia của mỗ để thoát đi, quả là bãn lãnh khó lường. Vậy đừng vội chạy chứ?!



“Vút!”



Họ Thạch và họ Điền vừa lao mất hút theo chỗ vỡ trên phần mái thì từ phần trần, các chỗ bị chưởng Toái Bia chấn vỡ không xa, có một bóng người lập cập tụt xuống. Và do vội hay vì một nguyên nhân nào đó chưa rõ, kẻ đang tụt xuống chợt trượt tay, bị rơi cuống nện đánh phịch.



Tuy bị ngã đau, nhưng kẻ đó vẫn gắng gượng nhổm dậy thật nhanh, đoạn vừa bỏ chạy dọc qua các dãy phòng vừa hô hoán loạn xạ :



- Có thích khách! Có gian tế đột nhập gây náo loạn đây này.



Không cần kẻ đó hô hoán thì vì tiếng chấn vỡ mái nhà do quá lớn nên cũng đủ gây kinh động làm nhiều gia nhân từ các ngả kéo chạy ùa đến thật đông.



Và cũng như kẻ đó, bọn gia nhân cũng tranh nhau hô hoán, mạnh ai nấy gào là có gian tế khiến tiếng náo loạn vang động khắp trời.



Nhờ vậy, kẻ đó chỉ một lúc sau là đã dễ dàng chạy lẫn vào các gia nhân, những người vì chỉ là thường nhân không biết võ công, cũng chưa quen ứng phó với các tình huống bất ngờ ập đến nên cứ thi nhau chạy loạn xạ, không hề theo phương hướng nào nhất định và đấy chính là cảnh huống càng thêm vô tình trở nên hữu ích cho kẻ đó.



Nhưng có một trong những gia nhân đang chạy loạn xạ vẫn nhận ra kẻ đó :



- Tiểu Thông ngươi sao cũng chạy đến đây? Có biết ta đã tìm ngươi từ lúc hãy còn sáng tinh mơ chăng? Há lẽ ngươi quên những gì ngày hôm qua ta đã dặn, là không được tùy tiện la cà, đi lại khắp nơi trong trang hay ao?



Không ngờ vẫn bị phát hiện, gã Tiểu Thông vờ hốt hoảng trông rất thật :



- Tiểu Trung huynh gọi đệ thật đúng lúc. Khiếp quá, đệ đâu ngờ Điền gia trang này vừa to rộng vừa có quá nhiều những dãy nhà ngang dọc trùng điệp. Đêm qua vì chỗ lạ chỉ mới chớm canh tư đệ đã tỉnh giấc, không tài nào dỗ giấc ngủ trở lại, nên có thử thả chân một vòng, nào dè bị lạc lối. Và suýt nữa đệ sợ vỡ mật chết mất vì bất ngờ nghe ở đâu cũng có tiếng người gào toáng lên, bảo là có gian tế đột nhập. Vậy Tiểu Trung huynh cũng đang cùng mọi người lùng sục, tìm gian tế phải không? Khí phách và đởm lược của huynh khiến đệ khâm phục thật đấy



Tên Tiểu Trung đang có vẻ mặt vừa nghiêm vừa phần nào lo lắng, chợt chuyển sang câng câng đắc ý :



- Lẽ ra giờ này theo thường nhật ta đã đưa bọn người đi mua những thực phẩm như mọi ngày. Nhưng vì trong trang đang hữu sự, là lúc rất cần những người thật sự hữu dụng như ta, thế nên chúng ta sẽ xuất phát muộn hơn. Nào, ngươi mau quay trở lại chỗ của ngươi. Hoặc giả vì ngươi sợ, được rồi, để ta đưa ngươi đi một đoạn. Đừng quá lo, đã có ta, sẽ chẳng xảy ra bất kỳ điều gì cho ngươi. Đi nào.



Được Tiểu Trung gợi ý, gã cười thầm vì tự biết thế là đã thoát.



Thế nhưng, bỗng có tiếng gọi đến từ xa xa phía sau :



- Tiểu Trung ngươi đến đây làm gì? Đâu phải phận sự của ngươi, vì lẽ ra giờ này ngươi đã bắt đầu chuẩn bị chu tất các bữa ăn cho từng thực khách vẫn lưu ngụ tại bổn trang như mọi ngày mới đúng. Tại sao vậy, Tiểu Trung?



Tiểu Trung lập tức quay lại bẩm báo và phúc đáp với người vừa lên tiếng hỏi. Trong khi đó, Tiểu Thông vì khồng xa lạ gì với thanh âm của nhân vật vừa nêu nghi vấn nên thoạt nghe xong vẫn cứ tiếp tục thoăn thoắt bước đi, là thái độ rất đúng mực một khi thanh âm nọ chỉ kêu Tiểu Trung để nói chứ đâu phải kêu gã.



Tuy nhiên, chính động thái này của gã vì tỏ ra càng vội nên càng tự cáo giác hành tung của gã. Thanh âm nọ lại phát lên, lần này là kêu gã :



- Là ai thế, Tiểu Trung? Này hãy mau đứng lại. Ngươi có nghe bổn Trang chủ gọi chăng? Khá lắm, là gia nhân hiếm có kẻ nào am hiểu võ công và đang bộc lộ qua cách đi thật vội như ngươi. Hừ. Ngươi còn muốn tẩu thoát ư? Không dễ đâu.



Hành tung đã bại lộ, quả thật gã vì vội nên không nhận ra đã sơ ý vận dụng công phu vào đôi chân. Do đó, càng nghe gọi gã càng bước đi nhanh hơn. Giờ thì không cần giữ kẽ làm gì nữa, gã bắt đầu thi triển khinh thân pháp. Một khi đã trót lỡ thì thà tẩu còn hơn là làm ra vẻ anh hùng, lưu lại đây ắt sẽ bị hãm thân vào vòng vây trùng điệp do quá nhiều cao thủ đang nhung nhúc ở tại Điền gia trang này thiết lập.



Gã tận lực thi triển khinh công, ngở sẽ chạy thoát, nào ngờ vẫn có tiếng người đuổi theo gã mỗi lúc mỗi gần :



- Các hạ có thủ đoạn thật cao minh, đã dụng kế kim thiền thoát xác, dùng thanh bảo kiếm Lãnh Tuyết ném bay đi thế thân, khiến Điền mỗ vì lầm nên vội đuổi theo, vậy là đủ thời gian cho các hạ lẻn thoát theo lối này. Có thật các hạ vừa thoát đi từ thư phòng của Điền mỗ? Hãy cho biết các hạ đột nhập vào đấy có dụng ý gì?



Gã vẫn lo âu, không cả dám một lời mở miệng phát thoại dù nhận ra bản thân chỉ đang bị nghi và kỳ thực Trang chủ Điền gia trang là Điền Xuân Trường dù vẫn đuổi theo gã nhưng chưa hề có bằng chứng để quả quyết chính gã là thích khách. Huống hồ gã cũng biết, hễ mở miệng lên tiếng thì nguyên khí nội lực sẽ theo đó thoát bớt đi và dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng lên cước lực, làm gã thêm chậm chân và thế là đừng mong tẩu đối với họ Điền đã tỏ ra là một cao thủ cơ hồ thập phần có bản lãnh cao minh hơn gã.



Gã không chạy theo đường thẳng cứ rẽ ngang sẽ dọc tùy lúc, quyết tận dụng mọi cơ hội miễn có thể thoát. Thậm chí có đôi lần gã còn cố tình chạy lẫn vào những tốp gia nhân vẫn tiếp tục tự gây huyên náo và chạy loạn xạ.



Chợt có tiếng nửa như quát thất thanh, nửa như hô hoán cố gọi đến tai Điền Xuân Trường.



- Điền trang chủ có quá khinh suất. Vì Thạch bằng hữu vừa có phát hiện, Môn chủ Bát Quái môn đã thảm tử, thi thể vẫn ở tại thư phòng Điền trang chủ, với tử trạng tượng tự đã xảy ra cho Hoắc Kim Hải gần đây.



Có cảm nhận sắp bị gán cho tội sát nhân vào người, vì các chết tàn khốc của Môn chủ Bát Quái môn đã được phát hiện, gã càng cuống cuồng chạy nhanh hơn. Nhất là từ phía sau gã bỗng vang lên tiếng kêu kinh ngạc đến bàng hoàng của chủ nhân Điền gia trang là Điền Xuân Trường :



- Nhất Kiếm Phá Tam Tinh Hải Ma Lưu Huyết Sát? Các hạ là truyền nhân của Đông Doanh Hải Ma Tinh Tử ư?



Gã không dám mở miệng, huống hồ từ phía trước mặt, vì những tòa ngang dãy dọc đã hết, nên lúc này chỉ còn một khoảng đất trống khá rộng và ở đấy không rõ bằng cách nào đã bất chợt hiện diện sẵn có đến mười cao thủ võ lâm đều lăm lăm vũ khí, cứ chong chong nhìn gã.



Không còn đường lui nữa rồi, gã tự than thầm, và đành dốc toàn lực lao ào đến, quyết đột phá vòng vây, thà mạo hiểm miễn thoát hơn là vì chờn lòng chùn bước, hễ để bị bắt ắt sẽ hứng chịu những tội trạng không liên can gì đến gã.



Khí thế của gã khiến những cao thủ đang chong kiếm đón đầu có một vài nhân vật tỏ ra nao lòng và bất chợt thu kiếm nhảy tránh :



- Vẫn nghe nói chỉ với Nhất Kiếm Phá Tam Tinh là độc thủ của Hải Ma lập tức Lưu Huyết Sát, chưa hề có ngọai lệ khiến bất luận ai đó toàn mạng. Xin lượng thứ, vì mỗ e chẳng đủ tư cách đối đầu.



Chuyển biến này làm gã mừng rơn, lập tức thoát theo sinh lộ vừa bất ngờ tự khai mở.



“Vút!”



Nhưng không phải tất cả đều bỏ ra nhát đảm nhảy tránh. Có một ánh hàn quang lóe lên, chiếu xạ vào gã một chiêu kiếm lợi hại :



- Hoắc Kim Hải suốt đời chỉ lấy y thuật cứu người, cơ hồ chẳng đắc tội với ai. Nay đã biết tiểu tử ngươi là hung thủ, nếu ta không tận lực báo thì thì thật hổ thẹn với đại ân đã một lần được Hoắc Kim Hải cứu mạng. Đỡ kiếm!



“Vù...”



Gã lạng tránh một ít qua bên tả.



“Vút!”



Thì từ phái này lại xuất hiện một ánh hiến quang chớp xạ vào gã :



- Được Điền trang chủ ngày ngày cung phụng đủ ba bữa ăn, Hoàng Bất Nhược ta nếu chẳng ra sức e chỉ là phường giá áo túi cơm, làm sao còn dám tiếp tục lưu thân lại tại Điền gia trang này nữa? Ngươi muốn thoát trước hết hãy thắng được chiêu kiếm của ta.



“Ào...”



Gã chớp nhẹ mắt, chính lúc đó thân hình gã vụt đảo hữu ngoặt tả liên hồi, dù chẳng thể gọi là cách xuất chiêu hóa giải thù bằng động thái đó gã vẫn thoát mấy loạt kiếm chiêu chỉ trong gang tấc.



“Vút!”



Thanh âm của Điền Xuân Trường từ phía sau lại vang đến và là thêm một lần nữa biểu đạt tâm trạng kinh ngạc ngỡ ngàng :



- Không Thủ Nhập Bách Nhẫn? Đây là tuyệt kỹ sở trường của Thái Cực phái chưa hề truyền thụ cho ngoại nhân. Ngươi là đệ tử đời thứ mấy kể từ sau khi Thái Cực tự thoái ẩn cách đây sáu mươi năm?



Gã vẫn chẳng dám mở miệng, chỉ biết rằng công phu Không Thủ Nhập Bách Nhẫn hiện đang tỏ ra hữu dụng, thế là gã tiếp tục tận lực thi triển và chỉ một lúc sau đã thoát xa trùng vây. Tránh thoát từng chiêu từng thức của các cao thủ ngăn trở mà không cần đỡ chỉ một lần xuất thủ đối phó lại.



Nhờ đó, gã thoát ly Điền gia trang, ung dung đi lẫn vào giữa dòng người nhiệt náo lúc này cũng đông đảo ở vùng Giang Nam này.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK