• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có một vài người bạn hỏi toy là lần đầu edit sao lại không tìm một bộ nào ngắn cho dễ,........ Có điều toy edit bộ này là vì nó hợp gu và toy thích nó hoy. So với một bộ ngắn và dễ toy thích edit một bộ mà mình thích cơ =3=
_______



Ông chủ cửa hàng thú cưng nhìn Lê Chấn trong bộ đồng phục cảnh sát mà sửng sốt hồi lâu, lúc nâng mắt nhìn tới gương mặt lạnh lùng của Lê Chấn, mặt của ông chủ tiệm đều muốn tái tới nơi rồi. Trái tim hơi treo lên, anh ta cứng đờ cười với Lê Chấn "Cậu có việc gì cần giúp sao?"


Lê Chấn đặt cái hộp giấy lên bàn, lời ít ý nhiều "Nhặt được một con mèo nhỏ, nhờ ông chủ giúp nó tìm một chủ nhân tốt."


Phương Hoà bên trong nghe được lời này, không khỏi dùng sức cào cào hộp, cậu đều đã quyết định đi theo cái tên mặt Diêm Vương này, ngươi này thế nào mà lại không còn cần cậu nữa?


Chủ tiệm thở phào nhẹ nhõm, nhìn chú mèo con hoảng loạn nhô đầu ra, ngạc nhiên a lên một tiếng "Con mèo này giống y như mèo con mà tôi đã mất ngày hôm qua nha."


Lê Chấn nhíu mày "Cậu xác định?"


Chủ tiệm đưa tay mở nắp hộp lên, nhẹ nhàng bắt được gáy của mèo con, duỗi tay lật qua lật lại hai chân trước của nó, khẳng định nói "Thật sự đúng là nó, nhà của em gái tôi sinh ra bốn chú mèo con, tất cả điều có màu trắng và đen, chuẩn bị đem bọn đó đến đây bán ra, vì không có vòng cổ, con mèo con này lại rất nghịch ngợm và thông minh, không cẩn thận một chút đã trốn thoát mất, bất quá con mèo này có một đặc điểm, đó là có một chấm đen ở nhỏ chân trước."


Phương Hoà bị người ta xách gáy lên liền nổi giận, ra sức muốn giãy dụa, có điều là một con mèo con sức lực có hạn, chưa kể rằng phía sau gáy lại là nơi mèo con không thể chạm đến, bị xách lên Phương Hoà thật sự là toàn thân vô lực, chỉ có thể dùng đôi mắt liều mạng trừng chủ tiệm.


Động tác của chủ tiệm cũng làm Lê Chấn hơi nhíu mày, tuy rằng hắn cũng từng xách gáy của mèo nhỏ, có điều chỉ là một chút mà thôi, chủ tiệm này lại giữ như vậy một lúc lâu làm hắn không khỏi khó chịu, liếc chủ tiệm một cái. Cái đệm hình quả mận của mèo nhỏ được anh ta đưa ra, và thật sự có một điểm đen ở chính giữa.


Chủ tiệm chỉ vào một góc nhỏ trong tiệm "Cậu nhìn bên kia xem, chúng nó được sinh ra cùng nhau, ngày hôm qua tôi đem chúng nó đến vào lúc trời đang mưa, chắc là khi tôi di chuyển lồng, mèo con đã chạy trốn vào thời điểm đó."


Phương Hoà trừng mắt mèo nhìn về bên kia, ở đó quả thật có một cái lồng sắt lớn, bị nhốt bên trong là ba con mèo nhỏ màu đen trắng, cơ thể so cùng cậu cũng không khác mấy, nếu không có ai chăm sóc, một con mèo nhỏ như vậy không thể phát triển thành một quả bóng lông lớn như thế được.


Lê Chấn đi qua, nhìn ba con mèo đen trắng bên trong lồng, cùng mèo nhỏ hắn nhặt được quả thật rất giống nhau. Có lẽ sát khí của hắn quá nặng, hắn đến gần liền khiến mấy mèo nhỏ vốn đang mỗi con nằm một nơi lập tức xúm lại co rút cùng nhau, mở to đôi mắt có màu khác nhau cảnh giác nhìn hắn.


Chủ tiệm đi qua mở lồng sắt, đem mèo con trên tay bỏ vào.


Bị nhốt trong lồng sắt Phương Hoà phẫn nộ nhìn hai người, từ khe hở giữa các thanh sắt đưa móng vuốt trắng hướng Lê Chấn cào, mặc dù người này có lạnh lùng tới đâu, đối xử với cậu thì lại rất tốt, cho ăn cho uống còn không hạn chế tự do của cậu, giờ thì tốt rồi, vừa mới vào cửa hàng thú cưng thế mà đã bị nhốt lại.


Vì tự do ở tương lai, Phương Hoà rốt cuộc đột phá chướng ngại tâm lý, meo meo hét lên, âm thanh thê lương, ngữ khí cầu xin cùng ánh mắt u oán, Phương Hoà cũng sắp bị bản thân làm cho cảm động tới nơi.


Lê Chấn cúi người ngồi xổm xuống, nhìn mèo con một lúc, đưa tay chạm vào chân cậu, khẽ cau mày, mèo con này hình như đã không còn đề phòng hắn như trước nữa? Có điều thời gian không kịp rồi, bằng chứng thu được ở hiện trường ngày hôm qua còn cần hắn giám định, đến lúc phải đi rồi.


Thời điểm Phương Hoà bị sờ móng vuốt, liền nghĩ có lẽ người này sẽ thay đổi chủ ý. Nhưng mà người này lại cứ như vậy bỏ đi rồi??? Thấy bóng dáng tên mặt Diêm Vương kia đã biến mất, móng vuốt Phương Hoà ôm lấy lồng sắc quả thật muốn bạo phát, nếu biết trước như vậy đã sớm ra sức nịnh bợ cái tên mặt Diêm Vương kia! Hiện tại tốt rồi, bị nhốt là chuyện nhỏ, cũng không thể nhốt cả đời, có điều cậu phải bị nhốt trong bao lâu? Cứ như vậy bỏ qua hai ngày trước tận thế?


Chủ tiệm thấy người tốt cuộc đi rồi, thở phào nhẹ nhõm, đi tới lồng sắc nhìn móng vuốt nhỏ vẫn còn níu lấy thanh sắc, có chút quái dị thấp giọng lầm bầm "mèo con đừng khó chịu, mày có chắc nên nhận người đó làm chủ không? Từ cái nhìn đầu tiên, tao đã biết anh ta không thể là người có thể chăm sóc tốt cho thú cưng rồi, đừng kêu nữa, tao sẽ tìm cho mày một chủ nhân thật ôn nhu."


Đôi mắt xanh bích của Phương Hoà sâu kín liếc nhìn chủ tiệm một cái, di chuyển đến một góc trong lồng sắc, hai ngày nữa là mạt thế sẽ bùng nổ, chẳng lẽ cậu cứ như vậy ở đây hao phí thời gian?


"Ha, mày mèo nhỏ này thế mà còn không vui?" Chủ tiệm bật cười, lắc lắc đầu đi làm việc khác. Trong nhà nuôi rất nhiều sủng vật,  việc vệ sinh một mình phải mất rất nhiều thời gian. Ngẫm đến cái người lạnh lùng và rõ ràng không được thoải mái kia. Chủ tiệm nghĩ, nếu anh ta có một con mèo, anh ta sẽ là một cái xẻng hốt shit có quyền lợi? ...Haha đùa thôi.


Phương Hoà vừa rồi vươn móng vuốt đã xác định được chất liệu của lồng sắt, kim loại rất cứng, dựa vào bản lĩnh của một con mèo nhỏ như cậu phá cửa là một chuyện không có khả năng, cửa lồng cũng là được móc khoá khoá lại.


Thấy chủ tiệm đang bận rộn dọn dẹp cửa hàng, Phương Hoà liền nhảy đến cửa lồng, vươn móng vuốt khẩy khẩy móc khoá. Sự thật chứng minh, móng vuốt của mèo không thể làm điều đó. Phương Hoà trong tình huống bị mấy con mèo nhỏ vây quanh, móng vuốt thì thôi rồi, không thể mở được.


Cũng chỉ có thể suy nghĩ biện pháp khác, Phương Hoà ngồi xổm ở cửa lồng, mấy chú mèo còn lại càng thân thiết hơn, tất cả đều nghiên người đến, kêu meo meo, nhất định phải dính ở trên người Phương Hoà cọ cọ cậu, Phương Hoà bị ba chú mèo con cọ đến không được tự nhiên, lắc lắc cái đuôi, hung dữ kêu một tiếng, di chuyển cơ thể chạy đến bên kia, nhưng mà ba con mèo nhỏ trắng đen rõ ràng lần thứ hai cọ đến người cậu, móng vuốt nhỏ còn thỉnh thoảng thăm dò sờ lên đầu Phương Hoà.


Phương Hoà trừng mắt mèo với chúng nó, câm giận lần thứ hai đổi vị trí, nhưng mà chuyện bám riết không tha này hình như là bản tính của mèo con, lần thứ hai chạy theo, Phương Hoà khóc không ra nước mắt, đôi mắt u oán nhìn cửa ra vào của cửa hàng.


Người thứ nhất tới cửa hàng là một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ, đứa trẻ này dường như chỉ mới năm tuổi, đôi mắt trắng đen to tròn tò mò nhìn các con vật nhỏ trong cửa hàng thú cưng. Khi nhìn qua bên này có một lồng mèo con, mắt đứa trẻ liền sáng lên.


Cái lồng sắt bên trong có mèo nhỏ đáng yêu quả nhiên là sự lựa chọn đầu của đứa trẻ, Phương Hoà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đối với cậu mà nói, trẻ con không phải là chủ nhân mà cậu muốn, cho nên Phương Hoà lười biếng nằm trong lồng sắt, một chút ý nghĩ đón tiếp cũng không có.


Khi thấy chủ tiệm đưa một cây gậy mèo ngộ nghĩnh cho đứa trẻ để nó trêu chọc những chú mèo con trong chuồng, nội tâm Phương Hoà thật sự muốn sụp đổ, cái cây gậy mèo kia thế mà như có một loại mị lực thần kỳ, Phương Hoà nhìn cây gậy mèo quơ tới quơ lui, mấy con mèo bị chọc đến vui vẻ nhào ra chơi đùa,  Phương Hoà đưa mắt liếc một cái, nội tâm cũng ngứa ngáy vô cùng, hận không thể nhào lên vui vẻ đuổi bắt một phen.


Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cái móng vuốt của Phương Hoà hết co lại duỗi nửa ngày, cuối cùng cũng áp được bản tính của loài mèo xuống, đôi mắt xanh bích sâu kín u oán liếc nhìn chủ tiệm một bên phối hợp với đứa trẻ một bên giới thiệu.


Đứa trẻ kia cuối cùng cũng chọn được một con mèo nhỏ khá là hoạt bát mang đi, lúc hài tử kia rời đi, Phương Hoà đột nhiên tỉnh táo trở lại. Nếu như cậu được một đứa trẻ nhận nuôi, cậu không phải sẽ rất dễ dàng chạy trốn sao???? Siết nắm tay trách mình đã làm mất một cơ hội tốt, Phương Hoà tiếp tục nhìn chằm chằm cửa tiệm.


Người thứ hai tới là một cô gái được trang điểm tinh tế và hương nước hoa nồng nặc trên người. Vừa vào cửa tiệm, cô ấy đã hỏi chủ tiệm rằng ở đây có mèo ba tư thuần chủng hay không. Tốt nhất là mèo hai mắt phải có một xanh một lục, bộ dáng vênh váo tự đắc rất khó chịu, và đã bị chủ tiệm dùng hai ba câu đuổi đi. Loại người này nuôi mèo chỉ để khoe khoan, chủ tiệm luôn không thích người như thế, hơn nữa chỗ anh ta quả thật không có mèo ba tư.


Sau đó, vào thời gian kế tiếp của buổi sáng, Phương Hoa thấy thêm một vài khách hàng, có phụ nữ, có trẻ con, có tình nhân, có chị em. Nhưng mà, Phương Hoà, người đã quyết tâm muốn được nhận nuôi, sau đó chạy trốn thế mà lại không được vị khách hàng nào lựa chọn.


Ngồi ở trong góc, Phương Hoà than thở, tại sao cậu cố tình bán manh như thế mà vẫn không được chọn?


Giữa trưa, chủ tiệm đút cho tất cả mèo con thức ăn cho mèo làm từ cá nhỏ, Phương Hoà nhìn cá nhão nhão dính dính còn có mùi tanh nồng kia, trãi qua cuộc sống ở mạt thế khiến cậu không thể chống lại bất kỳ loại thức ăn nào. Ở mạt thế, có thể có cái ăn đã là không tồi rồi, mặc dù thức ăn cho mèo không ngon lắm, nhưng đối với khứu giác vị giác của mèo, nó có vẻ rất ngon.


Chỉ là, Phương Hoà hiện tại đang có tâm sự cùng rối rắm, cho nên cũng không có cảm giác thèm ăn, cậu tuyệt vọng muốn trốn thoát. Phương Hoà uể oải không có tâm tình, nhìn chú mèo con mũm mĩm cuối cùng ăn xong phần của mình mà vẫn như cảm thấy không đủ, cậu liền đẩy phần của mình cho nó.


Lại là một buổi chiều khác, bi thương chính là không có ai đến để mua thú cưng. Có một số khách hàng cũ đến để chăm sóc cho thú cưng của mình, vì vậy Phương Hoà đành tiếp tục chiến đấu với cái móc khoá của lồng sắt.


Công phu không phụ lòng người ... mèo, dưới sự nỗ lực không ngừng của Phương Hoà, móc khoá thế mà bất ngờ bị mở ra. Phương Hoà dùng mắt mèo cảnh giác nhìn chủ tiệm đang chăm sóc cho con mèo taddy ở đằng kia, và chạy đến cửa tiệm.


Chỉ là không chờ cậu lao ra, đã bị một người chặn lại, sau gáy bị người nọ nhanh nhẹn xách lên, Phương Hoà thật sự chỉ muốn cắn người, chỉ là khi nhìn thấy rõ ràng người bắt cậu là ai, mắt mèo như ngọc bích tích tắc liền sáng lên "meoo..."


Phương Hoà bất chấp cái giá nào, đầu dùng sức đỉnh đỉnh bàn tay đang giữ lấy cậu, móng vuốt nhỏ càng thêm tận lực ấn ấn lên bàn tay của người nọ.


"Ông chủ" Lê Chấn ôm chặt mèo con và nhìn chủ tiệm đang bận rộn ở đằng kia.


"Ài, chờ một lát, tôi đang vội, quý khách cần cái gì cứ xem trước đi." Chủ tiệm đang bận rộn, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.


_____


Ư ư .. ngón tay... Muốn trật khớp luôn rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK