Lưu Yển Nguyệt: Anh đã nghĩ trưa chưa? Em đem cơm đến.
Rất nhanh, anh đã trả lời: Đã nghỉ, em đến đi. Khi nào đến thì nhắn tin cho anh, anh chờ em.
Cô vốn không phải người dài dòng, nhìn thấy tin nhắn liền tắt điện thoại. Đèn xanh cũng phát sáng nên vội nhấn ga chạy một mạch đến thẳng cơ quan chỗ anh làm. Chiếc Jeep màu đen lái vào bãi đỗ xe khiến không ít cán bộ đang đi dạo ngoảnh đầu lại nhìn, Lưu Yển Nguyệt mặc áo măng tô vào rồi bước xuống xe.
Trên người cô tỏa ra một khí chất vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, trên môi là son màu đỏ. Đi khoảng vài bước, có người đến chào hỏi cô: “Chị dâu, đến tìm lão đại sao?”.
Lưu Yển Nguyệt nhìn anh ta khẽ chớp mắt, dường như hiểu được ý từ ánh mắt của cô. Người đó cười cười vỗ ngực: “Có lẽ chị không nhớ, tôi tên Lâm Bá An, là Cục phó”.
“À, chào anh”, cô gật đầu mỉm cười lịch sự. Lâm Bá An không nói cũng biết mục đích cô đến đây, anh vội vàng lên tiếng: “Tôi dẫn chị đến chỗ lão đại nhé?”.
“Như vậy có làm phiền anh quá không?”.
“Không, không, đang giờ nghỉ trưa mà. Tôi cũng muốn đi dạo một chút, đi thôi".
Mấy nhân viên cảnh sát nữ đứng bên tầng trên nhìn hai người họ trò trò chuyện chuyện thắc mắc hỏi đội trưởng bên cạnh: “Đội trưởng, người phụ nữ vừa nãy là ai thế? Sao Cục phó lại nói chuyện thân thiện như vậy?”.
Đội trưởng nhướng mày cắn quả táo đang cầm trên tay, nhàn nhạt lên tiếng: “Tất nhiên là phu nhân của Cục trưởng rổi”.
“Cái gì? Anh ấy lấy vợ rồi sao?”, các cô gái kia như bị rút sạch oxi, yểu xìu lên tiếng. Phương Tuyết đi ngang qua liền tỏ vẻ khinh thường: “Dù chưa lấy vợ cũng không để mắt đến các cô đâu. Ôm mộng ảo huyền”.
“Này, Phương Tuyết, cô đừng ỷ mình giàu có muốn nói gì nói nhé? Nhìn cô gái đó so với Từ Chúc Chúc xem, thua rất xa đó”, một người đứng bên cạnh Từ Chúc Chúc khẽ lên tiếng. Phương Tuyết nghe vậy liền cười khinh: “Một ngày của người ta có thể kiếm được vài trăm triệu đó, Từ Chúc Chúc của cô là cái thá gì? Người ta là doanh nhân đứng top 30 cả nước đó”.
“Xùy, cô nằm dưới gầm giường nhà người ta hay sao mà biết rõ như vậy chứ?”.
Phương Tuyết nhúng vai, thờ ơ nói: “Buộc thôi, ai biểu tôi là bạn thân của cô ấy”.
Nói dứt lời liền xoay người chạy về phía Lưu Yển Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, đợi mình với”.
Nhìn bóng lưng rời đi của Phương Tuyết, Từ Chúc Chúc hận không thể lao đến xé xác. Nhưng rất tiếc bên cạnh lại là đội trưởng, người thầm thương trộm nhớ cô ta. Gương mặt vặn vẹo đến xấu xí, cô xoay người trở lại văn phòng.
Nghe tiếng gọi mình, bước chân Lưu Yển Nguyệt hơi khựng lại, cô quay đầu nhìn người đang chạy đến: “Là cậu sao? Giờ nghỉ trưa chạy ra đây làm gì?”.
“Chẳng phải nhìn thấy cậu đến sao?”, Phương Tuyết cười cười khoác vai cô, ánh mắt trên vào thứ cô đang cầm trên tay. Lưu Yển Nguyệt giơ thứ trên tay lên: “Mình đến đem cơm cho Phùng Dịch”.
“Ồ, tin hot như này mình phái đem chia sẻ cho mọi người. Cậu cùng Cục phó đi đi nhé, mình lại bận rồi”, nói xong cô ngồi xuống ngay bật thềm, đem điện thoại trong túi ra tám vào trong nhóm chat.
Cô không biết nên khóc hay nên cười trước độ nhiều chuyện của bạn mình, lắc đầu chán nản tiếp tục đi theo Lâm Bá An.
“Cốc cốc cốc”.
“Vào đi”.
Phùng Dịch đang ngã người trên ghế nghe tiếng liền ngồi bật dậy. Anh nhìn người phụ nữ xinh đẹp từ từ bước vào: “Vất vả rồi”.
“Chẳng ai là anh kêu em đem đến sao? Còn biết người ta vất vả à?”, cô chống hông nhìn anh lên tiếng như một điều hiển nhiên. Phùng Dịch cười khan vài tiếng, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Được gặp chồng em không vui sao?”.
Lưu Yển Nguyệt bày đồ ăn ra cho anh, nghe thấy câu hỏi có hơi ngượng ngùng, cô sờ sờ chóp mũi: “Vui”.
Khóe môi của Phùng Dịch cong lên, bàn tay anh chạm vào eo kéo cô ngồi lên đùi mình. Giam cô trong lòng ngực, hơi thở cả hai hòa nguyện lại với nhau. Ánh mắt anh rũ xuống, tay chạm vào gương mặt xinh đẹp không tì vết của người trước mặt, giọng nói mang theo hơi thở nhè nhẹ: “Vợ à, đút anh ăn đi”.
“Anh… anh”, mặt cô ửng hồng, lắp bắp lên tiếng: “Anh không thể tự mình…” ăn sao?
“Không thể”.
Lưu Yển Nguyệt thở dài ngao ngán, tay đánh nhẹ vào lòng ngực anh: “Thật biết cách trêu chọc người ta”.
Phùng Dịch tỏ vẻ yếu đuối: “Anh không có”.
Có ma mới tin anh đó, khóe môi cô giật giật, bàn tay cầm đũa gắp thức ăn đút vào miệng anh: “Thật là, cứ như chăm sóc con trai vậy”.
“Em tập tành trước đi, sau này đỡ bỡ ngỡ”.
Anh nói gì vậy? Cái gì mà tập tành, cái gì mà sau này, cái gì mà đỡ bỡ ngỡ chứ?
Sắc mặt phong phú của cô chuyển từ đỏ sang xanh sang trắng rồi lại sang đen. Lưu Yển Nguyệt xụ mặt: “Ăn mau đi, em còn phải đi làm”.
Anh ngẩn đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, chỉ vừa hơn 12 giờ thôi mà. Bàn tay đặt trên eo khẽ bóp mạnh một cách xem như lời cảnh cáo: “Còn sớm mà, ở đây với anh một chút đi”.
“Phùng Dịch”.
“Chẳng phải anh nói không được gọi cả họ tên anh sao, vợ à, em quên rồi?”, anh nhướng mày, ánh mắt dữ dằn hiện lên khiến cô rùng mình. Lưu Yển Nguyệt né đi ánh mắt kia, cười cười: “Em quên”.
“Làm sai phải chịu phạt đó, từ khi đi học cô giáo đã dạy như vậy, không biết có đúng hay không nữa?”.
Thở hắc ra một hơi, Lưu Yển Nguyệt nén cơn giận trong lòng, gật đầu: “Làm sai đúng thật là chịu phát. Nhưng mà còn có câu, biết sai nhận sai thì tốt hơn”.
Đúng thật là vợ anh, biết cách lắc léo thật nha. Nhưng Lưu Yển Nguyệt à, em sao có thể thoát được anh.
Cánh tay đang ôm eo bỗng dưng siết chặt lại, kéo cô dính sát vào người anh. Giọng nói nhẹ nhàng khe khẽ đầy yêu nghiệt của anh Phùng vang lên bên tai cô: “Vợ à, hôn anh một cái, anh sẽ tha cho em”.
“Anh… vô lại”.
Phùng Dịch nhướng mày: “Được thôi, không hôn anh sẽ ôm em mãi thế này. Anh không ngại vừa làm việc vừa ôm em đâu, ngược lại là ai đó”.
“A a được thôi, hôn thì hôn”, dứt lời môi cô ập đến, nụ hôn rơi trên má anh rất nhanh rồi rời đi. Lưu Yển Nguyệt đẩy tay anh đứng dậy rồi chạy ra ngoài không thèm nói thêm một câu nào nữa. Nhìn vành tai đỏ ửng của cô, tâm tình buổi chiều hôm đó của Phùng Dịch tốt hơn rất nhiều, phải nói là sung sướng sắp lên tận mây rồi kia kìa.
Phương Tuyết ngồi tám chuyện không biết bao lâu, bỗng từ đầu một bàn tay vỗ vai khiến cô giật mình, suýt rơi chiếc điện thoại trên tai xuống đất. Cô quay đầu xoa ngực, dùng ánh mắt oán trách nhìn người vừa đến: “Định hù chết mình à?”.
“Làm gì có, thấy cậu hơi buồn ngủ. Định đánh thức thôi mà”.
“Buồn ngủ cái rắm, chị đây còn rất tỉnh đấy. Đúng mà ma quỷ mà, hèn gì Phùng Kỳ đã bảo chúng mình cảnh giác”, cô nhăn mặt, sau đó giơ điện thoại lên trước mắt Lưu Yển Nguyệt: “Vào nhóm chat đi, mọi người đang reo tên cậu kìa”.
Lưu Yển Nguyệt liền lấy điện thoại trong túi xách ra, 99+ tin nhắn, mắt giật giật, dự cảm không lành đây mà. Quả nhiên, là vậy.
Phương Tuyết: Lưu Yển Nguyệt đến cơ quan đưa cơm cho Phùng Dịch.
Diệp Uyển Uyển: Wow, tin hot thật đó, quả thật không thể nhìn ra hai người này. Hôm tổ chức hôn lễ, hai người họ chẳng khác nào tản băng, mọi động tác như robot thiết đặt sẵn công việc vậy.
Phùng Kỳ: Chẳng phải có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” sao? Nhưng mà hai người này xem chừng cũng rất hợp nhau, hai tản băng ở cùng nhau chẳng phải rất hợp à?
Diệp Uyển Uyển: Nói đúng lắm, mình lo cho con hai người này quá đi.
Phương Tuyết: Chưa từng nghe âm nhân âm ra dương à?
Diệp Uyển Uyển: Quả nhiên là cậu, cái gì cũng có thể nghĩ.
[…]
Phùng Kỳ: Không nói nữa, mình phải báo cho mẹ mình biết đây.
Đọc xong tin nhắn cuối cùng, nếu không có bức tường bên cạnh, e là cô đã ngã xuống vì bủn rủn tay chân. Lưu Yển Nguyệt trừng mắt nhìn Phương Tuyết trước mặt: “Đợi đó, ngày tàn của cậu sắp đến rồi”.
“Ha ha ha, Nguyệt Nguyệt cậu đừng phũ như vậy mà ~~~”, Phương Tuyết ôm chằm lấy cánh tay cô nũng nịu lên tiếng.
Cô lạnh lùng đẩy gương mặt kia ra: “Đừng làm vậy với mình, không có kết quả đâu. Mình chứ không phải tên Lục Nam kia”.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, từ xa xa một người đàn ông trong trang phục cảnh sát, màu da ngâm ngâm đang bước đến. Lục Nam gật đầu chào hỏi, sau đó kéo Phương Tuyết đang ôm cánh tay của cô ra, cằn nhằn lên tiếng: “Anh ở đây sao không thấy em như vậy nhỉ? Lúc nào cũng làm thế với bọn họ”.
“Chẳng phải thấy anh không thân với em bằng bọn họ sao? Nói cho anh biết, em với bọn Nguyệt Nguyệt còn từng ở truồng tắm mưa chung kìa”.
Mặt Lục Nam đen sì khi nghe thấy câu nói của cô: “Muốn tắm chung đúng không? Tối nay anh tắm cùng em, đến lúc đó đừng giở trò từ chối, anh sẽ không bỏ qua đâu”.
Lưu Yển Nguyệt nghe bọn họ trò chuyện, cảm thấy bản thân hiện tại chẳng khác nào cái bóng đèn cực sáng. Vội vàng xách túi chạy đi, bỏ lại Phương Tuyết bị Lục Nam bắt giữ ở đó, trước khi xe lái ra khỏi công, bên tai cô còn nghe thấy giọng kêu cứu thảm thiết của bạn thân mình.
“Nguyệt Nguyệt, đừng đi mà. Cậu đừng bỏ mình như vậy”.
Tiếp đến là giọng nói lạnh lùng của Lục Nam: “Em níu kéo cô ấy như vậy, sao chưa từng thấy em níu kéo anh nhỉ?”.
Mắt thấy đuôi xe của Lưu Yển Nguyệt khuất dần, khóe môi của cô cong lên trông rất hài lòng. Bàn tay cô vỗ vỗ vai anh tán thưởng: “Làm tốt lắm Lục Nam, tối nay mời anh đi ăn”.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️