*Hắn đã đúng! Hắn đã cảnh báo cho mình nhưng mình lại bỏ ngoài tai những lời đó*
Cô ức chế, ngồi bệt xuống vệ đường mà nghĩ lại những ngày tháng lúc mới lập nhóm. Cô và Phi Tuyết như chị em ruột thịt, còn có những ước mơ cao và xa hơn nữa. Nhưng giờ thì.......mọi thứ đổ vỡ hết chỉ sau một hình ảnh của sự thật.
*Ông trời ơi! Sao ông cứ mưa hoài vậy chứ! Tốt nhất là ông hãy khiến cho tôi bệnh đi. Để cho ngày mai khi tôi thức dậy, mọi thứ chỉ là một giấc mơ....một cơn ác mộng mà thôi.*
Phương Nghi đang dần dần gục ngã, mất đi ý thức thì....có ai đó bế cô lên. Phương Nghi hốt hoảng nói:
"Ai vậy!!!" Ngước mắt nhìn lên....thì ra là hắn...
"Này! Anh tính làm gì tôi vậy hả? Thả tôi ra ngay...đi" Chưa kịp nói hết câu, hắn lại thả tay ra. Khiến cho Phương Nghi ngã dúi dụi, người ướt sũng như chuột lột. Cô tức giận mắng hắn:
"Này. Sao anh lại thả tay ra hả?"
"Vì bộ mặt cô làm tôi khó chịu"-hắn lạnh lùng đáp
Phương Nghi chợt nhận ra, sờ lên mặt. Ôi...thật thảm bại mà!!! Mặt như mèo thế này...thì.Phương Nghi bèn quay mặt đi chỗ khác