Ngày thứ hai, Trương Vạn Sâm thức dậy rất sớm, vốn dĩ anh định gọi điện cho Lâm Bắc Tinh nhưng tiếc rằng hôm qua hai người không có cho đối phương số điện thoại của nhau.
Vì thế Trương Vạn Sâm liền đến nhà của Lâm Bắc Tinh, nhưng anh lại rụt rè chẳng dám gõ cửa, chỉ đứng quanh quẩn ngoài cửa.
Khi mẹ Lâm ra ngoài vứt rác, vừa mở cửa ra thì liền nhìn thấy Trương Vạn Sâm, "Đây không phải là Tiểu Trương sao, đến tìm Tinh Tinh nhà cô chú à?"
Trương Vạn Sâm ngượng ngùng gãi đầu, "Dạ, đúng rồi ạ!"
"Cháu chưa ăn sáng có phải không? Vào nhà ngồi đi trước đi, lát nữa ăn sáng cùng cô chú luôn."
Trương Vạn Sâm cảm thấy ngại ngùng, anh vội vàng nói: "Cô ơi, không cần đâu ạ!"
Mẹ Lâm kéo tay Trương Vạn Sâm, "Mau vào nhà đi. Lát nữa cô giúp cháu gọi Tinh Tinh dậy."
Trương Vạn Sâm không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đợi ở phòng khách. Lâm Bắc Tinh lúc này vẫn còn nằm ì trên giường, mẹ Lâm vội vàng đi vào phòng Lâm Bắc Tinh, kéo tai của cô, "Lâm Bắc Tinh, đã chín giờ rồi mà con vẫn còn chưa dậy hả!"
"A a a đau~"
Mẹ Lâm liền buông tay, "Con mau dậy đi, Tiểu Trương người ta đợi con rất lâu ở ngoài phòng khách rồi đó."
"Tiểu Trương? Tiểu Trương nào vậy mẹ?" Lâm Bắc Tỉnh vẫn tỏ ra ngốc nghếch, đôi mắt lim dim lờ mờ buồn ngủ.
"Là Trương Vạn Sâm đó! Còn Tiểu Trương nào nữa, không phải con nói người đó là bạn trai của con à? Mẹ thấy con ngủ đến ngốc luôn rồi đó, hay là con tìm người lừa mẹ?" Mẹ Lâm chỉ tiếc rèn thép không thành sắt.
"Trương Vạn Sâm!" Lâm Bắc Tinh lập tức tỉnh ngủ trở lại, nhanh chóng dậy thay quần áo.
Lâm Bắc Tỉnh ló đầu từ trong phòng ra xem, phát hiện Trương Vạn Sâm đang ngồi ở ghế sofa phòng khách, đến điện thoại anh cũng không xem.
Lâm Bắc Tỉnh liền lao thật nhanh vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Trương Vạn Sâm vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì người đã không thấy đâu nữa rồi, anh nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm mỉm cười, " Tiểu Trương, cháu đừng ngạc nhiên, con bé chính là như vậy đó, cứ đến cuối tuần con bé lại nằm ì trên giường." Mẹ Lâm bày bữa sáng lên trên bàn, "Mau lại đây ăn bữa sáng thôi."
Lâm Bắc Tinh từ phòng tắm đi ra, cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, "Hi, chào buổi sáng Tiểu Trương." Cô cầm lấy chiếc bánh bao trên bàn ăn.
"Ừ, chào." Trương Vạn Sâm mỉm cười gật đầu, ý cười trên mặt không thể che giấu được.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Bắc Tinh kéo anh xuống tầng, "Sớm biết anh đến thì em đã không ngủ nướng rồi. Sao anh không biết gọi điện cho em vậy?"
Trương Vạn Sâm ấp a ấp úng, "Anh không có thông tin liên lạc của em."
Lâm Bắc Tinh nghĩ lại hôm qua bọn họ mới gặp nhau, 10 năm không liên lạc với nhau, sao có thể có được số điện thoại cơ chứ!
"Anh đưa điện thoại của anh cho em mượn một chút."
Trương Vạn Sâm không hề do dự liền đưa điện thoại cho cô, Lâm Bắc Tinh sau khi thao tác động thì trả điện thoại cho anh.
"Sau này liên lạc với em qua wechat nhé."
"Ừ." Trương Vạn Sâm gật gật đầu.
Sau đó, Lâm Bắc Tinh kéo Trương Vạn Sâm đi đến khu vui chơi giải trí, "Chúng ta ngồi đu quay đi."
Trương Vạn Sâm gật gật đầu rồi cùng Lâm Bắc Tinh đi.
Hai người ngồi cạnh nhà, mắt nhắm nghiền, không ai nói chuyện.
Trương Vạn Sâm đột nhiên lên tiếng, "Lâm Bắc Tinh, Anh thích em."
"Em biết."
Trương Vạn Sâm mở mắt, lấy ra từ túi áo khoác một chiếc nhẫn, nắm lấy tay của Lâm Bắc Tỉnh, đeo chiếc nhẫn lên tay cô.
Lâm Bắc Tinh vô cùng ngạc nhiên, "Anh đang cầu hôn sao?"
Trương Vạn Sâm đỏ mặt không nói gì, thậm chí là không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
"Bây giờ, cầu hôn đều là không nói gì hay sao?" Lâm Bắc Tinh dở khóc dở cười.
"Em có đồng ý hay không?" Trương Vạn Sâm vẫn không dám nhìn cô, trong lòng anh giờ đây đều là sự dằn vặt, anh sợ Tinh Tinh của anh sẽ không đồng ý anh.
Lâm Bắc Tinh chạm vào chiếc nhẫn, rồi sau đó ôm lấy mặt của Trương Vạn Sâm rồi hôn anh.
"Em đồng ý."
Ba chữ đơn giản vậy mà lại khiến Trương Vạn Sâm khổ sở đợi chờ mười năm, Trương Vạn Sâm thường nghĩ, nếu năm đó anh có thể dũng cảm một chút, liệu họ sẽ không bỏ lỡ mất mười năm này? Liệu người mà ở bên cạnh cô sẽ chính là anh?
Trương Vạn Sâm vô cùng vui mừng, vì từ ngày hôm nay, anh đã có thân phận để ở bên cạnh Lâm Bắc Tinh.
"Tinh Tnh, anh rất vui."
Lâm Bắc Tinh xoa đầu anh, cô cảm thấy Trương Vạn Sâm thật đáng yêu, thực sự cô rất muốn bắt nạt anh ấy.
"Em cũng vậy."