Mục lục
[Zhihu] Trúc mã thất cách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đau không?” Tôi nhìn hắn, thậm chí là cười, “Anh đang làm gì? Cảm thấy tôi nên cảm kích anh, hay là hy vọng tôi tha thứ cho anh?”
Lục Dương giơ tay lau trán, khi thấy máu, cũng không nhăn mày một cái nào.

“Đừng đến tìm tôi nữa, nếu không phải bởi vì nể tình ba mẹ hai nhà, tôi đã sớm báo cảnh sát rồi.”
Hắn nhìn tôi, hốc mắt đỏ, sau một lúc lâu, mới cất giọng âm u như trong sương mù dày đặc:
“Chúng ta không còn có về sau, phải không, Tiểu Lý?”

“Vì sao anh nghĩ có thể vãn hồi tất cả sau bấy nhiêu chuyện?”
Tôi nhắm mắt lại, khi mở lại, cố gắng bình tĩnh nhìn hắn,

“Lục Dương, tôi trước kia thật sự thích anh, tôi bỏ rất nhiều món dành cho hôn lễ, nào là nhẫn, quần áo, vòng hoa, quà kỷ niệm vào trong giỏ hàng. Tôi đã toàn tâm toàn ý cho con đường của chúng ta, bất kỳ phong cảnh ven đường cũng không thể hấp dẫn tôi.”

“Nhưng anh lại bị hấp dẫn, anh nghỉ chân, dừng lại, vì hạng người như vậy…….”
Tôi tiếp tục nói, hận không thể đổ những cảm xúc hiện tại trong tôi cho hắn:
“Tôi từng nghĩ tới đêm kết hôn của chúng ta, chúng ta có lẽ sẽ thẹn thùng, nhưng anh nhất định vẫn là người dẫn đường cho tôi. Chúng ta còn sẽ có một đứa con, tôi hy vọng là con gái, lớn lên lại cao một chút, sau đó anh có thể dạy con chơi bóng rổ.”

“Vào những đêm dài yêu xa, tôi đều suy nghĩ chuyện này.”
“Mà anh thì sao, anh ở trên giường Diêu Thiến.”
Hắn thống khổ che mặt lại, thật giống như bị thứ gì đánh trúng: “Cầu xin em, Tiểu Lý.”

Tôi nhìn hắn, nhẹ nhàng cười:
“Kỳ thật mấy ngày hôm trước, Diêu Thiến kết bạn với tôi. Lịch sử trò chuyện bị anh xóa, cô ta đều gửi cho tôi; còn có tất cả ảnh của anh, ảnh của hai người ——”

Trong ánh mắt hắn như một mớ hỗn độn sau một hồi sóng thần, hỗn độn hôi thối, lại không thấy sức sống.
Tôi lần đầu tiên thấy Lục Dương khóc thương tâm đến như vậy.

Cảm xúc hối hận cùng tuyệt vọng như khinh khí cầu bị thổi đến khi phồng nhất, cơ hồ lấp đầy cả người hắn. Từ trong cổ họng hắn phát ra tiếng khóc khàn khàn, thật giống như con thú đang gào rống.

Hắn cũng đã từng rớt nước mắt ở trước mặt tôi, chỉ có một lần.
Là năm cao nhị ấy, hắn ở trên sân bóng bị thương gãy xương, tôi hoảng hốt chạy tới, thấy hắn hồng vành mắt, lại cắn răng không chịu phát ra âm thanh.

Tôi đau lòng muốn chết, vì thế bật khóc, khóc cực kỳ thảm, cuối cùng Lục Dương trái lại phải an ủi tôi.
Nhưng đó là trước kia.
Giờ chúng tôi đều vĩnh viễn không thể quay về trước kia.

Giờ phút này thấy hắn rơi lệ, trong lòng tôi không có một chút cảm giác nào, chỉ cảm thấy phiền chán.
“Anh đi đi, Lục Dương, đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
“Tôi còn có tương lai rất dài, cũng sẽ có hôn lễ, có con, chỉ là tất cả đều không liên quan đến anh.”

8
Giữa tôi và Lục Dương, có quá nhiều hồi ức.
Vô luận là tình yêu dài dòng ôn nhu, hay là hận ý ngắn ngủi kịch liệt, chúng nó đã trở thành một phần trong cuộc đời tôi, tôi không thể hoàn toàn dứt bỏ, chỉ có thể mang theo ký ức tiếp tục đi về phía trước.

Mùa hè kết thúc, tôi tìm cửa hàng xăm mình, kêu người xăm hình bé mèo.
Lúc về nhà, ở cửa tiểu khu đụng phải Lục Dương.
Hắn ngồi ở trên ghế dài, ngửa đầu nhìn về phía tôi, nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Lý, anh biết em thấy anh ghê tởm, cho nên, anh sẽ dọn đi.”

Ánh mặt trời xán lạn dừng ở trên người hắn, làm sắc mặt vốn tái nhợt của hắn gần như trong suốt.
Một giây kia, giống như thời không trùng điệp, trở lại quá khứ.

Năm 17 tuổi, hắn ngồi ở trên ghế dài trường học, bị ánh mặt trời chiếu, vẫy tay với tôi: “Tiểu Lý, lại đây, tôi tặng quà cho cậu.”
Không phải không nhận thấy được, tựa hồ sau khi chúng tôi tách ra, tôi đã ghét hận hắn đến cực điểm, Lục Dương càng thêm yêu tôi.

Mà tôi chỉ cảm thấy vớ vẩn buồn cười.
Nếu sớm biết có ngày này, lúc trước cần gì phải làm ra những chuyện đó?
“Dọn thì dọn đi.” Tôi vô cảm nói, “Không cần tới tạm biệt tôi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh.”

Hắn thấp giọng cười một tiếng: “Ừm, được rồi.”
Sau một đoạn thời gian rất dài, tôi thật sự không gặp lại Lục Dương.
Mãi cho đến khi tôi thi lên thạc sĩ xong, ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, mới có một dãy số xa lạ gửi tới một tin nhắn: “Chúc mừng.”

Nhưng tôi cũng tự đoán ra được, chính là Lục Dương.
Cuối cùng tôi xóa tin nhắn kia, rồi kéo đen số hắn.
Học đến năm thứ hai, tôi quen một nam sinh, tên là Triệu Vọng Xuyên.

Anh ấy là nghiên cứu sinh của học viện y kế bên, khi đang thực tập ở bệnh viện, vừa lúc gặp phải tôi khi đi kiểm tra.
Anh với Lục Dương, hoàn toàn là hai kiểu người hoàn toàn tương phản.

Lục Dương yêu vừa tùy ý vừa cuồng nhiệt, biểu đạt cũng vạn phần nhiệt liệt; nhưng Triệu Vọng Xuyên luôn ôn nhu trầm mặc nhìn tôi, đôi mắt của anh, giống như có thể bao dung tôi hết thảy.

Anh cũng thấy được hình xăm của tôi, nhưng cũng không hỏi gì.

Khi về nhà, Triệu Vọng Xuyên cũng về theo ra mắt bố mẹ tôi.
Ba mẹ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mẹ tôi tựa hồ còn có tâm sự khác, do dự vài ngày, bà mới nói cho tôi, về tin của Lục Dương.

Hoặc là nói, tin người chết.
“Nửa tháng trước, khi chẩn đoán ra là ung thư tuyến dịch thời kì cuối. Nó không chịu trị bệnh bằng hoá chất, chỉ trộm chạy về một chuyến, thấy con hiện tại cùng tiểu Triệu ở bên nhau, liền rời đi trở về trường học.”

“Hình như là sau tốt nghiệp uống rượu suốt, làm việc và nghỉ ngơi cũng không có quy luật, thân thể liền suy sụp……”
Tôi đang cắt dưa hấu thì lập tức dừng lại, qua hồi lâu, mới nói: “Con biết rồi.”

Cuối tuần, tôi cùng bạn trai bớt thời giờ trở về cao trung.
Ghế dài còn dưới cây liễu ở sân thể dục, nhìn qua đã rất cũ.

Tôi duỗi tay đến dưới tay vịn nhẹ nhàng sờ soạng một hồi lâu, rốt cuộc tìm được khe lõm mà Lục Dương để lại năm 17 tuổi ấy.
Lúc trước hắn nói muốn tặng quà cho tôi, sau đó chỉ vào chỗ đó nói với tôi:
“Cậu không có việc gì thì tới đây tìm xem, nói không chừng tôi ở bên trong tặng cậu một bất ngờ nhỏ.”

Sau này hắn quả nhiên nói được thì làm được, tôi lục tục ở khe lõm phát hiện nước hoa được gói lại cẩn thận.
Mà lúc này đây, tôi lấy ra, lại có thêm một tờ giấy.

Mở ra, trên đó chỉ có một câu ngắn ngủn.
“Hẹn gặp lại Tiểu Lý, lần này anh thật sự sẽ đi đền tội với bé mèo.”
Bạn trai tò mò mà thò qua, hỏi tôi: “Bé mèo nào vậy?”

“Chính là hình xăm trên người em.”
Anh nhận thấy cảm xúc của tôi không tốt, ôm lấy tôi, nhỏ giọng hỏi: “Tờ giấy đó của ai vậy?”
Tôi vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác.

“Một người xa lạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang