“Tiêu Tự!!!, ha ha ha không ngờ 8 năm trước đánh ngươi xuống vực ngươi lại đại nạn không chết, thiên ý thiên ý a~~~” Tiêu Ngư Phong dùng ánh mắt hận thấu xướng nhìn y
Tiêu Tự nhíu mi, y rốt cuộc đã làm gì khiến hắn hận y đến vậy
“Nếu muốn giết ta thì cứ giết, với võ công của ngươi hiện giờ đâu có khó”
“Tại sao…”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn biết tại sao ngươi lại hận ta như vậy, ta muốn biết là chuyện gì có thể khiến ngươi nhẫn tâm chính tay giết nhi tử thân sinh của mình”
“Ngươi muốn biết”
“Đúng”
“Vậy đi theo ta”
Tiêu Ngự Phong rời khỏi ghế, bước đến gần một tấm họa, Tiêu Tự theo mắt hắn nhìn vào bức họa, trong đó họa một mỹ nhân vận hồng y, nụ cười hạnh phúc bên môi càng nổi bật sắc đẹp khuynh thành của y, Tiêu Tự nhìn kỹ người đó cư nhiên giống hệt y
“Cảm thấy sao???, giống ngươi”
“Giống, y là ai” Tiêu Tự nghi hoặc nhìn hắn
“Rồi ngươi sẽ biết” Tiêu Ngự Phong vén bức họa sang một bên, dùng ngón tay ấn lên bức tường, bên cạnh lập tức mở ra một mật đạo
Tiêu Tự theo bước Tiêu Ngự Phong đi vào
Không khí xunh quanh càng lúc càng lạnh, khi đi đến cuối mật đạo, Tiêu Ngự Phong gõ 3 cái lên bức tường, phiến đá bắt đầu dịch chuyển, bên trong cư nhiên là một phòng băng
Nhìn Tiêu Ngự Phong bước đến bên cạnh hòm băng ở giữa, Tiêu Tự hoảng sợ nhìn vào người nằm trong đó
Y…y không phải là người trong bức họa khi nảy sao
“Tình, ta mang y đến gặp ngươi này, ngươi vui không” bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve những đường nét xinh đẹp trên gương mặt Lăng Tình, Tiêu Ngự Phong thì thào với thi thể ở trong băng hòm
“Xin lỗi, không mang y đến gặp ngươi sớm hơn, ta biết ngươi rất vui khi được gặp y, nhưng ta lại không muốn gặp y, ta không muốn nhìn thấy người khiến ngươi rời khỏi ta”
“Ngươi nói vậy là sao”
Tiêu Ngự Phong cười lạnh nhìn y “Ta nghĩ, ngươi nhất định có tự hỏi qua nương của ngươi là ai đi”
“Có thì sao” Tiêu Tự lạnh lùng nhìn hắn
“Ngươi nghĩ dung mạo hiện giờ của ngươi là kế thừa từ ai”
Tiêu Tự ngạc nhiên nhìn hắn rồi đến người trong băng hòm “Y sao”
“Ha ha ngươi cũng thông minh đấy chứ, cả đời ta chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì ta đã làm, nhưng việc ta hối hận nhất chính là khiến Tình mang thai ngươi, nếu không phải vì sinh ngươi Tình sẽ không rời khỏi ta, y nhất định không để ta sống cô đơn một mình, ngươi biết vì sao ta hận người không, vì ngươi chính là người đã lấy đi sinh mạng của y, lấy đi sinh mạng của thê tử ta!!!”
Tiêu Tự hoảng loạng nhìn hắn, y luôn tự hỏi nương y là ai là người như thế nào, có xinh đẹp không, có dịu dàng không, nhưng y chết cũng không ngờ người sinh ra y là Vu hậu
“Ta cũng không còn lời muốn nói với ngươi nữa, ngôi vị hoàng đế này ngươi muốn lấy hay không tùy ngươi, ta đã quá mệt mỏi rồi, những năm không có Tình bên cạnh đối với ta như địa ngục vậy, ta muốn giết ngươi mà ngươi lại không chết, như vậy có lẽ là thiên ý”
Nói rồi quay sang nắm lấy tay Lăng Tình, Tiêu Ngự Phong thâm tình nhìn y “Tình đợi ta, chúng ta sắp được gặp mặt rồi, đợi ta…”
Tiêu Ngự Phong vươn tay một chưởng đánh thẳng vào đầu, lảo đảo dựa vào băng hòm bên cạnh
“Tự nhi, đây là lần đầu tiên ta gọi ngươi như vậy, ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta không”
“Ngươi nói”
“Sau khi ta chết, chôn ta cùng với Tình ở cánh đồng cách hoàng cung phía bắc 30 dặm”
“Có thể”
“Đa tạ” một lời nói hết Tiêu Ngự Phong gục xuống bên cạnh Lăng Tình