“Ngồi.” Trầm Tú Cầm bảo người hầu đưa một ly nước trái cây cho nàng. “Hôm nay ta tìm ngươi vì mong muốn ngươi có thể cùng Đình Nho chia tay.”
Nàng cầm nước trái cây run rẩy.
“Xin ngươi tha thứ cho tâm tư của người mẹ, các ngươi cũng sắp tốt nghiệp đại học, tương lai Đình Nho phải tiếp quản công ty của cha, thân là một phu nhân chủ tịch phải cùng chồng đi dự tiệc xã giao, nếu Đình Nho mang ngươi đi cùng thì người khác sẽ nói hắn như thế nào? Khẳng định sẽ cười sau lưng hắn.”
Trầm Tú Cầm thật ra cũng không muốn làm người chia rẽ như trong các bộ phim, lén bức Lí Tâm Di cùng đứa con chia tay nhưng nàng vì tương lai đứa con mà suy nghĩ. Nàng ngồi thể mặc kệ, nàng không thể để cho người khác giễu cợt đứa con nàng.
Vốn nghĩ hôm đó đứa con sẽ tức giận, hai người rất có thể cãi nhau một trận rồi chia tay nhưng nàng biết đứa con vẫn cùng béo muội qua lại, điều này làm cho nàng không thể không ra mặt.
“Ngươi biết không? Lúc trước hắn đem ngươi đến tiệc sinh nhật của cha hắn thì bị không ít khách khứa giễu cợt, ta không biết vì cái gì mà Đình Nho thích ngươi nhưng ta thật sự cảm thấy các ngươi không hợp.”
Lí Tâm Di cúi đầu không nói gì.
Đình Nho thường mang nàng đi ra ngoài, vốn tưởng bởi vì hắn yêu nàng, không thèm để ý ánh mắt của người khác nhưng hiện tại nghĩ lại không phải hắn không thèm để ý mà ở trong mắt nàng là người xinh đẹp.
“béo muội, ta nói với ngươi không phải là ngươi không tốt mà là. . .không đủ hoàn mỹ, ngươi hiểu không?” Trừ bỏ bề ngoài thì gia thế cũng quan trọng.
Lí Tâm Di không biết nên nói cái gì. Nếu là vì tiền thì nàng nhất định sẽ bảo vệ tình yêu của bọn họ, cầu xin bác gái chấp nhận nhưng bởi vì nàng thật sự yêu Đình Nho, hiện tại nàng còn có tư cách sao?
Trầm Tú Cầm nhìn nàng không nói gì. “béo muội, ta thành thật với ngươi, kỳ thật cho tới nay bạn của ta đều muốn đem thiên kim tiểu thư của họ giới thiệu cho Đình Nho, tương lai Đình Nho lại là chủ tịch, vợ của nó phải đem lại thể diện cho nó.”
Nàng nắm thật chặt ly trong tay, nghĩ lời nói của bác gái thì có lẽ nàng nên rời xa Đình Nho, làm như thế hắn mới có thể tìm được người xứng đôi, một người con gái xinh đẹp lại dịu dàng làm vợ.
Chính là tưởng tượng đến cùng hắn chia tay thì lòng của nàng lại đau.
Gần đây tần suất đau lòng của nàng hơi cao, cơ hồ là mỗi lần một giây.
“Này béo muội, ngươi không cần nói, nếu đồng ý chia tay thì chỉ cần gật đầu.”
“Ai muốn cùng ai chia tay?”
Giọng nói của Kỉ Đình Nho truyền tới làm cho hai người ngồi phòng khách giật mình đặc biệt là Trầm Tú Cầm, nàng hoàn toàn không đoán được đứa con sẽ trở về vào lúc này.
“Đình Nho, con là đang giám sát mẹ sao? Như thế nào mỗi lần ta cùng béo muội nói chuyện thì con đều xuất hiện?” Nàng không hờn giận nhìn về phía Tâm Di. “Là ngươi gọi điện cho nó?”
“Không ai gọi điện cho con, con chỉ là về lấy đồ vật.” mặt Kỉ Đình Nho bình tĩnh, không hờn giận bước về phía phòng khách. “Mẹ, con đã nói là đừng động vào chuyện con qua lại với ai sao?”
“mẹ, mẹ. . . .Mẹ cũng chỉ có ý tốt, nếu tương lai con kết hôn cùng béo muội thì nhất định sẽ bị giễu cợt.” Nói thật ra thì đứa con vĩ đại mạnh mẽ thế cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, nàng tuy là mẹ nhưng không thể quản.
“Con có nói cùng nàng kết hôn sao?” chuyện kết hôn còn quá sớm, ba mươi tuổi mới cần lo lắng.
“Như thế nào, con không cùng béo muội kết hôn sao?” Trầm Tú Cầm kinh ngạc hỏi.
“mặc kệ cùng ai qua lại hoặc là kết hôn thì con chính mình tự quyết định, về sau hi vọng mẹ không cần nhúng tay.” Kỉ Đình Nho nhìn về phía Lí Tâm Di. “Còn em rốt cuộc vì sao lại ở đây?”
“Bởi vì bác gái gọi điện thoại cho em. . . .” nàng đặt ly nước trái cây lên bàn.
“Mẹ anh gọi em đến thì đến sao? Có cần phải nghe lời như vậy không? Anh không phải đã nói em chỉ cần nghe lời anh là đủ, lời người khác nói em không cần phải ngoan ngoãn nghe theo, em nghe hiểu không?” Hăn thật sự tức giận, nàng rốt cuộc bị khi dễ đến mức nào mới?
“Rất xin lỗi. . . .” Nàng biết chính mình lại làm hắn tức giận.
“Em ra bên ngoài chờ, anh lấy đồ rồi sẽ lái xe đưa em trở về.”
Lí Tâm Di đứng dậy, cúi đầu trước bác gái rồi hướng cửa đi đến, nàng đứng ở cửa thở dài, chỉ chốc lát sau nàng nghe được đoạn đối thoại của Kỉ Đình Nho cùng bác gái ─
“Đình Nho, con thật sự không cùng béo muội kết hôn sao?”
“Mẹ, đây là quyền cá nhân của con, mẹ không cần lo.”
“Nói không phải như vậy, nếu con không tính cùng béo muội kết hôn thì nhanh chóng chia tay, mẹ có rất nhiều bạn muốn giới thiệu bạn gái cho con.”
“Không cần như vậy!” Kỉ Đình Nho hét lớn một tiếng, không lâu sau liền xuất hiện ở cửa, hắn lạnh lùng liếc Lí Tâm Di. “Lên xe.”
“Lí Tâm Di, em rốt cuộc vẫn là ngu ngốc? vì sao người ta gọi cái gì em làm cái gì thì em đều làm cái đó, ai gọi cũng đến, anh thật không biết trong đầu em suy nghĩ cái gì?” Ngồi ở trong xe Kỉ Đình Nho tức giận gào thét.
Lần trước cũng như thế, người ta bảo nàng quỳ thì nàng liền quỳ, hiện tại nghĩ lại vẫn còn tức giận, vì sao phải ngoan ngoãn để người ta khi dễ như vậy? Ít nhất nàng có thể gọi điện thoại cho hắn a.
“Rất xin lỗi. . ..”
“Anh là vì muốn nghe lời xin lỗi mới mắng sao?” Tuy rằng hắn đồng ý không cáu nhưng chính là nghe được mẹ buộc nàng chia tay với hắn, nàng lại không phản bác lại thì lửa giận trong lòng hắn lại bùng phát.
Như thế nào, chẳng lẽ nàng ngoan ngoãn nghe lời đồng ý chia tay với hắn?
Lúc này công ty gọi điện thoại khẩn cấp cho Kỉ Đình Nho, hắn dùng tai nghe điện thoại nói chuyện, hình như là xảy ra vấn đề gì đó, Lí Tâm Di lẳng lặng ngồi một bên không dám quấy rầy hắn bởi vì nghe giọng điệu thật không tốt.
Chờ xe đi tới nhà nàng thì hắn vừa vặn chấm dứt cuộc điện thoại.
“thật là, một chuyện nhỏ cũng làm không tốt.” Kỉ Đình Nho tức giận giật tai nghe. Như thế nào mà hôm nay cả ngày hắn đều tức giận. “Được rồi, em nhanh xuống xe, anh trở về công ty.”
Lí Tâm Di nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của hắn, biểu tình cứng ngắc, biết hắn còn đang tức giận. . .hắn tức giận? Như vậy hiện tại hắn thấy hình dáng mập mạp của nàng?
Nàng nắm chặt bàn tay bé nhỏ, khẽ run nói. “Đình Nho, anh có thể hôn em một cái không?”
“Cái gì?” Kỉ Đình Nho cảm thấy quái lạ.
“Không muốn không sao? Ôm em một cái cũng được.” Lí Tâm Di dùng giọng điệu như cầu xin, bởi vì khẩn cầu mà trong lòng khẩn trương.
“Không biết em suy nghĩ cái gì, nhanh lên xuống xe, anh phải trở về công ty.” Hắn không rõ vì sao nàng lại đột nhiên yêu cầu hôn rồi ôm, sự việc này buổi tối hãy nói, hơn nữa hắn bây giờ còn đang tức giận làm gì có loại hứng thú này.
Thấy hắn tức giận cự tuyệt, lần thứ hai quay mặt đi Lí Tâm Di cúi đâu, giấu ánh mắt khổ sở, mở cửa xe, xuống xe.
Kỉ Đình Nho quay trở về công ty, bởi vì lúc nàng xuống xe hắn lập tức tăng ga phóng đi cho nên cũng không phát hiện nàng quay lưng về phía đường cái, đương nhiên cũng không thấy nước mắt nàng không ngừng rơi.
Ngày lại qua ngày, rốt cục bọn họ cũng tốt nghiệp.
Ngày cuối cùng của kì thi kết thúc, La Tình vung hai tay lên. “Thật tốt quá, cuối cùng cũng xong, tiếp theo chỉ chờ lấy bằng tốt nghiệp, ta nghĩ hẳn là thuận lợi mới đúng.
“Đúng vậy, rốt cục thi xong rồi.” Lí Tâm Di mỉm cười.
“Khi đang đọc sách đã nghĩ muốn tốt nghiệp nhưng thật sự phải tốt nghiệp lại có điểm luyến tiếc, ai, thật đúng là mâu thuẫn.” La Tình nói thầm. “Quên đi, nghĩ nhiều lắm rồi, Tâm Di buổi tối muốn đi đâu chúc mừng không?”
Lí Tâm Di mặt trùng xuống. “Hôm khác được không, tối nay không được.”
“Vì sao? A!! muốn đi hẹn hò!”
“Bởi vì Đình Nho nói hôm nay sau khi xong thì buổi tối chúng ta đi ăn cơm.”
“Ta thấy tình cảm gần đây của các ngươi rất tốt, đừng nghĩ nhiều nữa.” Phía trước còn rất lo lắng cho Tâm Di, nhưng lần này nàng suy nghĩ không hề như mất hồn mất vía, nàng cũng yên tâm hơn.
Lí Tâm Di cười, không muốn cho bạn tốt thây sự khổ tấm.
“Được rồi, không quấy rầy các ngươi hẹn hò, chúng ta hôm khác chúc mừng.”
“Ừ, hôm nào ta mời ngươi ăn cơm, cám ơn những năm gần đây ngươi đã chăm sóc cho ra, còn làm bạn tốt của ta, ta sẽ nhớ rõ những ngày tháng tươi đẹp của chúng ta.” Lí Tâm Di nói.
“ngươi đừng nói như vậy, chúng ta chỉ tốt nghiệp đại học thôi cũng không phải là không gặp mặt, người nói như kiểu như ngươi phải đi ý.”
“”La Tình, ngươi là bạn tốt cả đời này của ta, ta vĩnh viễn không quên ngươi.” Nàng gắt gao ôm bạn tốt một chút, thật vui mừng vì có bạn tốt này.
“Ngươi cũng là bạn tốt nhất của ta.” Nàng cũng thật hạnh phúc vì có thể cùng Tâm Di trở thành bạn tốt. “Nhưng chưa tốt nghiệp nhưng ta cảm thấy ngươi có sầu não! Tâm Di, đều tại ngươi đem không khí của chúng ta thành như thế này.”
“La Tình, ta thích ngươi.”
Đối với thông báo của bạn tốt, La Tình vẻ mặt ngạc nhiên. “Tâm Di, không thể nào? Ngươi cùng bạn trai qua lại hơn hai mươi năm, hiện tại mới quyết định đổi giới tính? Ta xin nói trước tuy rằng ta hơi nam tính nhưng ta thích đàn ông a!”
“ha ha ha.” Lí Tâm Di vui vẻ cười.
La tình cũng cười. “Chúng ta là bạn tốt cả đời này.”
“Ừ, bạn tốt cả đời.”
Lí Tâm Di dọn dẹp lại nhà trọ, chuẩn bị bữa tối. Trên bàn ăn có bánh ngọt còn có hoa hồng Đình Nho tặng, thật ấm áp.
Đối với nàng mà nói, đây không chỉ là chúc mừng bọn họ tốt nghiệp mà tất cả mọi việc đều chấm dứt ở đêm nay.
Giờ phút này đối với nàng trong lòng sầu não không thôi, bởi vì ngày mai tỉnh lại thì sẽ nhớ lại tất cả.
Hai người uống xong rượu vang đỏ, ôm nhau khiêu vũ.
Lí Tâm Di đem mặt áp vào ngực của hắn, nghĩ có thể đây là lần cuối cùng có thể ôm hắn, nàng vẫn không nhịn được mắt đỏ hết lên.
“Tâm Di, em làm sao vậy?” Kỉ Đình Nho ôn nhu hỏi.
“Không có gì, chính là nghĩ đến lúc tốt nghiệp có điểm không vui.” Nàng ngẩng đầu, mắt không chuyển nhìn người con trai anh tuấn trước mắt giống như muốn khắc sâu hình dáng của hắn trong đầu. “Hôn em được không?”
Đêm nay không khí ấm áp, hơn nữa với rượu ngon làm hai người đều có men say, một đường tiến vào phòng, ngay cả cởi quần áo cũng luyến tiếc tách ra, hôm nồng nhiệt như trước.
“Tiểu mỹ nữ của ta thật nhiệt tình.”
Lí Tâm Di vừa nghe thấy thì không nhịn được ôm hắn. “Không cần nói như vậy, chỉ cần yêu em là đủ rồi.”
Kỉ Đình Nho không nhắc lại cũng không có thời gian nói nhiều bởi vì người dưới thân đang chủ động làm cho dục vọng của hắn bộc phát, đặc biệt còn bày ra tư thế trước đây luôn thẹn thùng hoan nghênh hắn.
Lửa nóng cứng rắn dâng trào tiến vào bên trong nàng, giọng nói nhẹ nhàng làm cho dục vọng càng cháy mạnh hơn. Kỉ Đình Nho động thân hình, phong toả nàng, thân hình nàng mềm mại làm cho hắn mê đắm không thôi.
Nhận thấy người dưới thân chuyển động làm cho hai người dính chặt hơn, hắn nhìn nàng. “Em chơi với lửa sao?”
“Em yêu anh.” Câu nói hai nghĩa.
“Như em yêu cầu.”
Kỉ Đình Nho bắt đầu chuyển động bên trong của nàng, cuồng dã lại kịch liệt theo đuổi sự khoái cảm, giống như không có điểm dừng, một lần nữa lại một lần nữa van chạm, tiến vào.
“A a……A…..” Khoái cảm quá mức mãnh liệt, Lí Tâm Di không nhịn được kêu lên.
Một trận công kích rất nhanh, dục vọng cao trào mãi, Kỉ Đình Nho vẫn chưa thả chậm tốc độ mà ngược lại còn nhanh hơn, nháy mắt đem sự kích thích lên đỉnh điểm, khoái cảm xuyên thấu toàn thân làm cho hai người không khỏi rên rỉ.
Quá tuyệt vời!
Lần hoan ái này so với những lần trước đây cảm xúc mãnh liệt hơn, Kỉ Đình Nho luyến tiếc rời khỏi, muốn đằm chìm mãi trong cơ thể của nàng, hưởng thụ dư vị còn sót lại đến thoả mãn.
Nhìn thấy khuôn mặt người bên dưới đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng khẽ thở phì phò, ánh mắt mê đắm càng gợi cảm hơn, dục vọng của hắn một lần nữa đứng lên.
Lại một lần nữa dục vọng tràn ngập trong phòng. . . .
Hôm sau Kỉ Đình Nho ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy, may mắn hôm nay là ngày nghỉ, hắn không cần đi làm.
Nhưng khi tỉnh lại hắn lại không Lí Tâm Di nằm ở bên cạnh. Tối hôm qua hắn đòi hỏi nàng quá nhiều nhưng nàng lại dậy sớm hơn hắn?
Rời giường rửa mặt chải đầu, Kỉ Đình Nho ra khỏi phòng cũng không thấy hình bóng của Lí Tâm Di đâu. Nàng rốt cuộc chạy đi đâu? Đi mua đồ sao? hắn cầm di động gọi tìm người.
“Đình Nho, anh rời giường rồi sao?”
“Đúng, em ở đâu?”
“Em ở công viên nhỏ dưới tầng, anh có thể đi xuống dưới được không? Em có lời muốn nói với anh.”
“Trở về nói cũng được.”
“Em ở công viên chờ anh.” Lí Tâm Di không để cho hắn từ chối, nói xong cúp điện thoại.
Kỉ Đình Nho lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hắn đi tới công viên, bởi vì đang giữa trưa nên công viên cũng không có người khác chỉ có Lí Tâm Di ngồi trên ghế đá, vì thế hắn bước nhanh về phía nàng.
“Lí Tâm Di, em làm cái quỷ gì, rốt cuộc muốn nói gì với anh?”
Nàng đứng dậy như là muốn nói điều gì quan trọng lắm, hít sâu một hơi mới bình tĩnh nói: “Đình Nho, chúng ta chia tay đi.”
“cái gì? Chia tay?” Kỉ Đình Nho vẻ mặt kinh ngạc. “Là em chưa tỉnh ngủ sao, chắc là anh nghe nhầm?”
“Em nói chúng ta chia tay đi.” Lí Tâm Di nói lại một lần nữa.
Lần này hắn nghe rõ, nhìn vẻ mặt kiên định của nàng. “Lí Tâm Di, em có biết mình đang nói cái gì sao? Vì sao đột nhiên muốn chia tay?”
“Mẹ em tái hôn, đối phương có rất nhiều tiền, mẹ em hi vọng em có thể đến nước Mĩ cùng nàng bắt đầu cuộc sống mới, có thể sống cuộc sống của đại tiểu thư, cũng có thể học lên, tóm lại tương lai em không cần anh chăm sóc.” Lí Tâm Di mỉm cười che dấu nội tâm đau khổ, bởi vì nàng hi vọng bọn họ có thể chấm dứt tốt đẹp.
Nhưng vì sao nhất định phải nói ở bên ngoài? Bởi vì trong phòng nơi nơi đều là hình ảnh thân mật của bọn họ, nàng sợ chính mình không có biện pháp kiên trì.
“Không cần anh chăm sóc?” Kỉ Đình Nho đối với lời nói lúc này của nàng mà hoang mang.
“Vâng, nói thật em cám ơn anh mười mấy năm qua đã ở bên cạnh em, sau khi mẹ tới nước Mĩ anh còn chăm sóc em, thật sự rất cám ơn anh.” Hồi tưởng mười mấy năm qua bởi vì bên người có hứan, cho dù thiếu cha nhưng quá trình lớn lên của nàng thật vui vẻ.
“Lí Tâm Di, em hiện tại rốt cuộc đang nói cái gì? Bởi vì mẹ em kết hôn em muốn trở thành tiểu thư nhà giàu cho nên chia tay với anh?”
“Đúng.”
“Lí Tâm Di, em cho anh là kẻ ngốc sao? Anh tin mới là lạ!” Hắn thật sự không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng đêm qua vẫn tốt sao? “Nói cho anh biết nguyên nhân thật sự em muốn chia tay là gì?”
Nàng nhìn hắn, khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Thật ra em đều biết rồi.”
“Biết cái gì?”
“Hôm đó ở văn phòng của anh, em nghe thấy đoạn đối thoại của anh với anh họ Dương.
“cái gì. . . .” Kỉ Đình Nho khiếp sợ, hắn không nghĩ tới Tâm Di biết khả năng đặc biệt của hắn. Khó trách hắn cảm thấy nàng là lạ, còn tưởng rằng nàng bị doạ đến sợ.
“Ở trong mắt của anh em là người rất lạ, người kia không phải là em, sự thật em là người nặng gần 90kg.”
“Cho dù anh có khả năng đặc biệt, khác với em thì như thế nào? Mười mấy năm qua không phải vẫn như thế sao? Anh có nói lời chia tay với em không?”
“Chính vì vậy đối với anh là không công bằng.” Lí Tâm Di cười khổ. “Bởi vì người anh thật sự thích không phải là em mà là mỹ nữ không hề tồn tại kia, em biết mỗi khi tức giận thì người anh thấy sẽ người mập mạp, anh hẳn là rất chán ghét có phải không?”
“Từ nhỏ đến lớn anh nhìn hình dáng em không ít, anh có nói chán ghét sao?”
“Nhưng mỗi lần anh đều quay mặt đi, không muốn nhìn em.”
“Đó là bởi vì. . . . .” Kỉ Đình Nho phiền não vò tóc, không biết phải giải thích như thế nào. Đúng vậy, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng thật của nàng làm cho hắn thật kinh ngạc bởi vì mức độ chênh lệch quá lớn, không thể nhận ra bởi vậy hắn mới quay mặt đi, lâu liền biến thành thói quen.
“Đình Nho, em cũng không có ý trách anh, anh chán ghét là chuyện bình thường.” Nàng thật sự không trách hắn. “Anh bởi vì có khả năng đặc biệt mới đem em thành mỹ nữ cho nên mới cùng em ở cùng chỗ, nam sinh bình thường đối với người có khuôn mặt bình thường cùng thân hình mập mạp như em căn bản không muốn liếc nhìn.”
Hắn đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng. “Lí Tâm Di, em làm sao lại hối hận, điểm này không hề giống em, Lí Tâm Di lạc quan trước đây đâu rồi?”
“Có lẽ đây mưói là con người thật của em.”
“Cái gì?”
“Anh có thể không biết trước đây vì bề ngoài mà em thật ra rất tự ti, cũng có rất ít người muốn chơi với em, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính là em bị bạn cùng lớp đẩy ngã xuống đất.” Hiện tại nghĩ lại thì cảm giác giống như vừa mới xảy ra. “Nhưng em lại rất may mắn có anh đồng ý làm bạn, cũng bởi vì anh mà em trở nên lạc quan hơn.”
Tuy rằng biết chân tướng sự việc, nàng thấy đau khổ nhưng những năm gần đây nàng thật sự rất vui vẻ, tất cả cũng đều bởi vì hắn.
“Lúc học tiểu học anh chỉ biết có khả năng đặc biệt nhưng anh không phải vì ở cùng một chỗ với em, mà hiện tại em đã biết lại nói chia tay, tình cảm mười mấy năm qua rốt cuộc là cái gì? Đối với em mà nói anh là cái gì?” không hiểu, hắn cảm thấy trong lòng rối bời không thôi.
“Thật ra em muốn làm như không biết, giống như trước kia ở bên cạnh bởi vì em thật sự thật sự rất thích anh.” Lí Tâm Di cười khẽ.
“Nếu thích anh như vậy tại sao còn muốn chia tay?”
“Đó là bởi vì cho dù không muốn nghĩ cũng không thể, em không thể lừa dối được chính lòng mình.” Nói đên đây mắt Lí Tâm Di bắt đầu rơm rớm nước mắt. “Anh biết không? Nửa năm qua mỗi khi anh bảo em là tiểu mỹ nữ của ta thì lòng em liền đau một lần, đều đau xót, có khi đau đến nỗi không ăn không ngủ được.”
Kỉ Đình Nho nghe nàng nói như vậy lòng cũng đau đớn không thôi. “Em cái gì cũng đã biết vì cái gì không nói cho anh? Vì cái gì làm đau chính mình? Em có thể nói cho anh, vì sao phải tự thừa nhận?” Không phải nói nàng không bảo vệ được chính mình, không cần bị người khác khi dễ sao? Thật sự là học không tốt!
“Đình Nho, chúng ta chia tay đi, tình yêu chúng ta không phải là tình yêu thật sự bởi vì người anh thật sự yêu không phải là em, tình yêu như vậy không đúng, người anh cần là một người xinh đẹp, hiền dịu như vậy mới mang lại hạnh phúc cho anh mà em sẽ chúc phúc cho anh.
Như lời bác gái nói Đình Nho sau này sẽ trở thành chủ tịch, vợ của hắn nếu không phải thiên kim tiểu thư thì cũng không xứng đáng với hắn.
Nàng cố ý chia tay làm cho tim hắn nhói đau, đồng thời cảm thấy tức giận. “Anh thật hoài nghi em có thật sự yêu anh? Bởi vì biết anh có khả năng đặc biệt, cho rằng người anh thật sự thích không phải là em, sẽ chia tay với em, em vì sao không nghĩ người anh thích thật sự là chính em?”
“Em đã thử qua.”
“Cái gì?”
“Đối với người mập mạp như em anh sẽ không nhìn thấy, thậm chí ngay cả cho em một cái ôm cũng không nguyện ý.”
Vốn sau khi biết hắn có khả năng đặc biệt nàng vẫn muốn ở bên cạnh hắn, mười mấy năm qua bọn họ luôn ở bên nhau bởi vậy nàng làm như không nghe, không biết bởi vì nàng thích hắn.
Hơn nữa nhiều năm qua như vậy hắn đều ở bên nàng, có lẽ đối với người mập mạp như nàng hắn hẳn là không chán ghét, có lẽ còn có một chút thích thích nhất định.
Nhưng khi nàng thí nghiệm qua thì nàng phát hiện hắn thấy người mập mạp là nàng thì ngay cả ôm cùng hôn cũng không chịu, thậm chí còn quay sang, giọng nói hung ác đuổi nàng xuống xe, lúc đó nàng biết tất cả đều là ảo tưởng của nàng, một người dễ nhìn như thế lại thích người mập mạp là không có khả năng.
Từ ngày đó nàng cố bắt ép mình từ bỏ hắn, lúc mẹ gọi điện thoại đến nói rằng có thể sẽ táu hôn lại nghe đến vấn đề của nàng cùng Đình Nho thì mẹ liền hỏi nàng có nghĩ đến muốn qua nước Mĩ, nàng tự hỏi đã lâu, quyết định rời khỏi Đài Loan.
Kỉ Đình Nho bừng tỉnh, rốt cuộc biết vì sao ngày đó đột nhiên nàng yêu cầu hắn ôm nàng. “Nếu anh nói với em hôm đó là bởi vì anh tức giận, phải trở về công ty giải quyết việc gấp cho nên không ôm em, em sẽ tin tưởng sao? Không tin đúng không, bởi vì trải qua thí nghiệm của em cho nên Đình Nho ta là một thằng khốn nạn!”
“Đình Nho, em không có ý này, em chỉ muốn anh đến được với hạnh phúc thật sự của mình.” Lí Tâm Di không biết vì sao hắn tức giận như vậy. Hắn hẳn là chán ghét người mập mạp là nàng, không phải sao?
“Hạnh phúc thật sự?” Kỉ Đình Nho cười lạnh. “Thật sự là buồn cười, em như thế nào lại biết mười mấy năm qua anh không hạnh phúc? Dựa vào cái gì mà quyết định thay anh?”
“Đình Nho…….”
“Lí Tâm Di, em có hay không nghĩ tới vì sao anh nhìn thấy hình dáng mập mạp vẫn như cũ ở chung một chỗ với em? Nếu anh thật sự chán ghét em thì anh còn ở chung chỗ với em lâu như thế sao?”
Lí Tâm Di ngạc nhiên. Nhưng hắn không có khả năng thích người mập mạp như nàng……
Bởi vì quá tức giận Kỉ Đình Nho dùng sức đá bay một hòn đá nhỏ trên mặt đất. “Nghĩ tới cuộc sống mới, tương lai không cần anh chăm sóc phải không?” Hắn cười lạnh một tiếng. “Được, như em mong muốn, chúng ta chia tay!”
Một tháng sau
Lí Tâm Di khóc từ biệt ông bà ngoại, ngồi trên xe cậu lái đi tới sân bay mà bạn tốt La Tình cùng chú Tống tiễn.
“Tâm Di, tất cả phải cẩn thận, tới nước Mĩ rồi thì nhớ phải gọi điện thoại về, ô…..” Lê Nhân Hào nói xong không nhịn được nghẹn ngào.
Nhưng Tống Tử Duy chẳng những không khóc mà con đem hắn đá bay sang bên cạnh. “Thật là, tới nước Mĩ học là chuyện tốt, có cái gì mà khóc!” Hắn đi lên phía trước, mỉm cười chúc phúc. “Tâm Di, chúc cháu tất cả mọi việc đều thuận lợi.”
“Cám ơn chú Tống, cám ơn cậu”
“Tâm Di, phải duy trì liên lạc, biết không?” La Tình cũng khóc, cùng cậu khóc thành một đoàn.
“Ta nhất định sẽ như thế, bạn tốt của ta.”
Nói xong nàng không tự giác nhìn xung quanh bốn phía. Thật khờ, đã chia tay thì hắn như thế nào lại đến tiễn nàng? Huống chi sau khi chia tay thì bọn họ không còn liên lạc, có lẽ hắn ngay cả ngày nàng rời Đài Loan cũng không biết.
Thôi! Lí Tâm Di cười có điểm chua sót, mang theo lời chúc phúc rời Đài Loan.