Cuộc sống vẫn như thường ngày, chẳng qua là thêm một cái danh “tình nhân” mà thôi.
Thực tế cũng không quan trọng, bởi từ ngày ấy Trịnh Nguy hăng hái bừng bừng bắt cậu nhét vào “danh sách”, sau đó cũng không nhắc tới trước mặt cậu, chí ít không muốn cậu thực hiện cái gọi là “nghĩa vụ” của tình nhân.
Nói không chừng đại thiếu gia hắn chỉ muốn chơi trò “Tình yêu kiểu Plato” với cậu (*). Căn bản, đến bây giờ cậu vẫn không cho là Trịnh Nguy có hứng thú với đàn ông.
Thực tế cũng chứng minh điều cậu nghĩ là đúng.
“Lục Nghiên đâu?”
“Tìm cô ấy có chuyện gì? Cô ấy vào phòng làm việc của phó tổng đã lâu, tôi nghĩ sẽ không ra sớm đâu.” Giọng điệu của Lý Thiên Na vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ ghen ghét.
Khóe miệng Hạ Vũ Vân hiện ra một nụ cười.
Là nụ cười lãnh đạm, mỉa mai.
“Hồ sơ của công ty Cao Tân gần đây do cô ấy phụ trách, tôi muốn hỏi một chút tình hình bên kia.”
“Chờ một chút đi. Nếu không sợ chết thì đi mà gõ cửa phòng phó tổng, có lẽ bọn họ đã xong việc rồi.” Giọng cô nàng gay gắt, không chút nào che giấu vẻ chua xót.
“Phải không? Vậy tôi đây đi làm cái người không sợ chết thử coi.” Hạ Vũ Vân thích thú nói một câu, không thèm quan tâm câu trả lời sau đó của cô nàng, rồi nhún vai cất bước đi đến phòng làm việc của Trịnh Nguy.
Thư ký trong phòng phàm là mỹ nữ đều không thể trốn thoát sự quyến rũ đầy nam tính của Trịnh Nguy. Và việc số lần hắn thay đổi thư ký nhiều không kể xiết, đại khái trong công ty cũng không phải chuyện bí mật gì.
Cho nên lúc này Lục Nghiên ở trong phòng Trịnh Nguy cũng không có việc gì làm, ngoại trừ “chuyện kia”.
Nếu như bây giờ đi gõ cửa, có phải là rất không thức thời không nhỉ?
Vừa đúng dịp này, để xem cái chức “tình nhân” mà cậu mới nhận có bao nhiêu địa vị.
Dù sao thời gian qua cậu đều ngoan ngoãn trong bất cứ việc gì.
Làm cho thiên hạ đại loạn chắc cũng chỉ như thế này là cùng.
Cốc—, cốc—, cốc—…
Cẩn thận gõ vài cái lên cửa.
Một giây, hai giây, ba giây…
Bên trong không có phản ứng gì.
Cốc—, cốc—, cốc—…
Lại dùng lực gõ thêm vài cái.
Bên trong vẫn im lặng như cũ.
Dừng lại một chút.
Hạ Vũ Vân đưa tay lên, đang suy tính có nên tiếp tục gõ cửa hay là thôi.
“Vào đi.”
Đúng lúc truyền ra giọng nói có chút khàn khàn của Trịnh Nguy.
Hạ Vũ Vân nhướng mày dương dương tự đắc.
Thanh âm nhu mềm như lụa, quả là đã hoàn toàn chìm trong dục vọng.
Lâu như vậy mới mở cửa, chắc là đang thu dọn “hiện trường”.
Vừa vào cửa, bên trong phòng tràn ngập mùi nước hoa cùng mùi tanh của mồ hôi và dịch thể.
Hạ Vũ Vân lập tức che mũi. Cái mùi này khiến cậu buồn nôn.
Ngẩng đầu nhìn, cậu thấy Lục Nghiên đang đứng cạnh bàn cuống quýt cài lại khuy áo. Cô ta mặc chiếc áo cổ trễ bằng tơ tằm, chẳng che được vết hôn cùng dấu tay sưng đỏ trên làn da trắng mịn.
Cậu nhíu nhíu mày.
Mày kiếm nhếch lên, đơn giản là chán ghét, đôi mắt đen nhánh lộ vẻ chế nhạo.
Phương thức làm tình của người này thật đúng là ngang tàng bạo ngược.
“Chuyện gì?” Trịnh Nguy miễn cưỡng lục lọi tập hồ sơ, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
“Tôi tìm Lục Nghiên.”
“A…”
Lục Nghiên ngẩn người không hiểu, dừng lại động tác sửa sang quần áo.
Trịnh Nguy nghe vậy liền khép tập hồ sơ, ngũ quan trên khuôn mặt tuấn mỹ ngưng lại, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng khóa trên người cậu.
“Tôi muốn hỏi cô ấy tình hình liên quan đến công ty Cao Tân.” Hạ Vũ Vân nhàn nhạt nói.
“Phải không? Ở đây tôi cũng có tài liệu về Cao Tân.” Hắn chậm rãi ngẩng đầu trừng cậu một cái rồi nói: “Lục Nghiên, cô ra ngoài đi.”
“A… vâng.” Lục Nghiên cúi người, rời khỏi phòng làm việc.
“Xem ra lá gan của cậu cũng không nhỏ.” Trịnh Nguy hừ lạnh một tiếng.
“Tôi làm cái gì?” Hạ Vũ Vân bĩu môi cười khẽ.
“Cũng dám đến phòng làm việc của tôi lúc này, cậu nói lá gan của cậu còn không lớn?”
“Phó tổng quá lời rồi.”
“Cậu cố ý đến đây, ngoại trừ những việc này, không có lời gì khác muốn nói sao?”
Hắn chậm rãi nói, nheo mắt cười, giữa con ngươi lóe lên vẻ yêu dị.
“E rằng không có.”
“Thật không?” Trịnh Nguy nhướng mày, “Xem ra đến lúc tôi phải nhắc nhở cậu tôn trọng trách nhiệm của tình nhân rồi.”
Hắn đột nhiên đứng dậy, giữ hai vai Hạ Vũ Vân, cúi người xuống, bá đạo mà hôn lên môi cậu.
Hạ Vũ Vân không phản kháng cũng không hưởng ứng.
Trong khoang miệng tràn ngập ẩm ướt và hơi nóng, nước bọt nhầy dính làm cậu có cảm giác buồn nôn. Hôn môi thì cũng chỉ đến thế là cùng, với nam hay nữ thì chẳng khác quái gì nhau.
Chỉ giống nhau ở điểm luôn khiến cậu buồn nôn.
Thứ lỗi cậu có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Một lúc lâu, hắn buông cậu ra.
“Môi không son, cảm giác thật đúng là mới mẻ.”
“Phó tổng yêu thích là tốt rồi.” Hạ Vũ Vân đạm nhạt cười, không cho là đúng.
“Chỉ có điều, kỹ năng của cậu còn cần phải luyện thêm.”
“Cái gì?” Hạ Vũ Vân bật cười, đương nhiên về điểm này cậu sao có thể so sánh với kẻ thân chinh bách chiến như hắn chứ.
Không chỉ không có phản ứng, mà cậu cũng chẳng có cảm giác gì mấy.
“Cậu là người đầu tiên hôn môi với tôi mà không có phản ứng.”
“Tôi nên nghĩ đây là một loại vinh hạnh sao?”
“Thế mới nói cậu rất thú vị. Không biết tôi có thể gợi lên nhiệt tình của cậu không nhỉ.” Trịnh Nguy vẻ mặt không đúng đắn, câu nói hàm chứa ý cười.
“Chỉ mong anh có thể.”
Cậu là người có tình cảm cùng sắc dục thuộc loại nhiệt độ thấp, cho nên muốn làm tình cảm trong lòng cậu ấm lên, phải cần chuẩn bị trong thời gian dài. Nhiệt tình của cậu không dễ dàng thức tỉnh như vậy.
Cậu cũng muốn nhìn một chút xem Trịnh Nguy có năng lực này hay không.
“Tôi mỏi mắt trông chờ.” Dừng một chút, “Lát nữa hết giờ làm chờ tôi.” Hắn nhẹ nhàng nói, thanh âm trầm thấp mê say giống như đang ve vãn, rất là êm tai.
“Ok.”
Trịnh Nguy đi tới lục lọi giá sách, lấy tài liệu về công ty Cao Tân đem cho cậu.
“Đi ra ngoài đi.” Lập tức thu lại biểu tình, gương mặt khôi phục vẻ lạnh lùng.
“Vâng.”
Mới đi được vài bước, Hạ Vũ Vân đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn một cái.
Trịnh Nguy vừa ngồi xuống liền cúi đầu ký công văn, ngay cả liếc cậu một cái cũng không có. Người này trở mặt với tốc độ thật là nhanh.
Có điều, Hạ Vũ Vân bắt đầu có điểm tán thưởng sự vô tình của hắn.
Đây mới là người làm nên đại sự.
Hạ Vũ Vân mím môi cười nhạo.
Chờ hắn tan tầm, xem ra ý đồ đã cực kỳ rõ ràng. Không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.
Đờ ra một chút, ngẩng đầu lên, thuận tiện đi đến cửa hàng tiện lợi mua một cái “mũ” (BCS í =))), người khôn giữ mình.
Hiện nay bệnh lây qua đường *** rất nhiều, ai biết cửu lịch sa trường như hắn có bệnh hoa liễu gì không chứ. Cậu còn không muốn rước họa vào thân.
Trò chơi là trò chơi, cái mạng nhỏ phải bảo toàn.
.
.
5strong8p’, còn có 2 phút là hết giờ làm. Hạ Vũ Vân thu dọn tài liệu trên bàn một chút.
Dự định thu dọn xong, tiếp đó đến bãi đỗ xe chờ Trịnh Nguy.
Ở công ty cũng không cần nói toạc ra, cậu không có hứng thú trở thành nhân vật chính trong một vụ tai tiếng ***.
5strong9p’, còn một phút đồng hồ, điện thoại vang lên.
Cậu có điểm buồn bực người nào đó làm cậu cụt hứng, cư nhiên trước khi hết giờ làm lại gọi điện đến.
“Xin chào, tập đoàn Hằng Thái xin nghe.” Nghĩ thế, nhưng vẫn phải tỏ ra nhã nhặn lịch sự, đây là phẩm cách nghề nghiệp.
“Là tôi.”
“Phó tổng?” Lẽ nào hắn thay đổi chủ ý? Nếu thế thì thật là tốt.
“Tôi phải viết xong kế hoạch mới đi được, cậu trở vào giúp tôi sắp xếp tài liệu một chút.”
“Lý thư ký bọn họ còn chưa về, anh có thể bảo các cô ấy làm.”
“Đi, 5h30p’, hết giờ làm rồi.”
“Được rồi.” Hạ Vũ Vân có chút bất đắc dĩ lên tiếng trả lời.
“Cậu có vẻ không tình nguyện.”
Đương nhiên, làm gì có ai thích làm thêm giờ, mà cũng đâu phải người làm việc điên cuồng, huống chi cậu có điểm lười nhác. Những lời này dĩ nhiên là chỉ nói trong lòng, cậu không đủ dũng cảm nói cho hắn nghe.
“Tại sao phó tổng lại nói như vậy?”
“Vẻ mặt của cậu nói cho tôi biết.”
Hạ Vũ Vân nhăn trán, có chút ngờ vực, hắn đang ngồi bên bàn công tác trong phòng làm việc, sao có thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu được? Đúng là gặp quỷ rồi.
“Phó tổng, anh ra đây lúc nào?” Kinh ngạc một giây, không phải cậu hoa mắt chứ?
Trịnh Nguy tắt điện thoại, thân hình cao lớn đã đến cạnh cậu. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt vẻ giễu cợt, giống như đang châm chọc điệu bộ ngạc nhiên của cậu.
“Vừa mới ra.”
“Anh muốn tìm tài liệu phải không.” Cậu cười gượng.
“Cậu không thuộc loại cố gắng vì người khác thế này.” Hắn nheo mắt, nhướng cao lông mày rậm, tự tiếu phi tiếu im lặng nhìn cậu, biểu tình có chút suy nghĩ.
“Đương nhiên, tôi đang đợi anh tăng lương tiến chức cho tôi.”
“Được rồi, trở vào phòng làm việc của tôi.” Hắn thu hồi ý cười, thản nhiên ném ra những lời này, trong nháy mắt đã rời đi.
Làm việc với Trịnh Nguy đã được một khoảng thời gian, nhìn chung mà nói, hắn cũng là cấp trên tốt, không quá khắt khe như lời đồn bên ngoài.
Tập đoàn Hằng Thái sớm muộn gì cũng là hắn tiếp nhận, phó tổng chẳng qua là thời kỳ quá độ mà thôi.
Mặc dù hắn sinh ra trong một gia tộc giàu có nhưng hắn cũng không hống hách, phá gia chi tử như bọn công tử nhà giàu quần áo lụa là.
Hắn hoa tâm, nhưng không đa tình, thậm chí có phần lạnh nhạt. Không nhận ra con người thật của hắn sẽ tưởng rằng hắn ngả ngớn như vẻ bên ngoài. Trên thực tế, hắn rất lạnh lùng, lạnh lùng mang chút âm trầm. Nhìn hắn có vẻ bất cần đời, nhưng thật ra lại thâm sâu như biển lớn, sẽ không để hỉ nộ hiện ra ngoài.
Tính cách của hắn có phần lơ lửng bất định, không phải dễ dàng nắm bắt được.
***
Buổi tối.
Vẫn như cũ, không gian đắm chìm trong màu đen bất tận.
Đêm hôm khuya khoắt đều là như vậy, chẳng có gì đặt biệt.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước “ào ào”.
Không bao lâu, tiếng nước ngừng.
Mở mắt, có chút bỡ ngỡ, đây không phải là phòng ngủ của cậu.
Trong phòng thoang thoảng mùi tanh, cảm giác toàn thân đều đau nhức.
Thực là con mẹ nó, ai nói bị đè rất tiêu hồn, đau nhức muốn chết. Ngoại trừ đau nhức vẫn là đau nhức, có khi so với bệnh tim của cậu còn đau hơn. Tuy rằng kỹ xảo ve vãn của Trịnh Nguy rất cao siêu, đáng tiếc là cậu một chút cảm giác vui sướng cũng không có.
Lại là câu kia, có lẽ cậu lãnh cảm.
Ba cái nhà sản xuất phim GAY đúng là vô lương tâm, quay phim tầm xàm bá láp. Rõ ràng đau nhức thế này, vậy mà phải rên rỉ như sảng khoái lắm, thực sự là con mẹ nó biến thái tăng thêm ba bậc.
Hại cậu còn mua vài cái đĩa để tham khảo. Ừm… quả nhiên cậu rất có tinh thần chuyên nghiệp.
Chỉ có điều, đến khi thật sự lên sân khấu, toàn bộ đều không giống tẹo nào.
Ban đầu cậu định nói với hắn, nếu như muốn cùng một chỗ với cậu thì tốt nhất đừng tiếp tục sống phóng đãng với những người khác nữa. Bởi vì cậu cảm thấy rất dơ bẩn. Đừng trách cậu bảo thủ, cậu có thể chia sẻ tình cảm, nhưng không thể chịu được sự phản bội thể xác. Điểm này không chỉ nói lên cậu khiết phích trong sinh hoạt, mà trong đó còn liên quan tới tinh thần. Thật đáng thương.
Có điều, sau đêm này, cậu sẽ xúi hắn đi tìm người khác mà giải quyết.
Nguyên nhân là, cậu không muốn bị làm chết.
Hạ Vũ Vân giật giật, trở mình, mông lung nhìn thấy có một người đàn ông đang nhìn cậu, trông rất quen mắt.
“Một lát nữa trời mới sáng, ngủ tiếp đi.” Trịnh Nguy đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.
“A…” Cậu bối rối ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống, phát giác ra trên người mình phủ kín vết thâm xanh tím, cậu nhíu mày, trong lòng hiện lên cảm giác chán ghét.
“Cậu chưa từng làm tình với người khác à?” Bởi vì vừa mới đây, biểu hiện trên giường của cậu chỉ có hai chữ để hình dung: cứng ngắc. Xử nữ cũng không kém như cậu.
“18 tuổi là xử nữ còn không nhiều, huống hồ 26 tuổi là xử nam? Anh sỉ nhục người khác à?” Cậu đáp trả.
“Nhưng biểu hiện của cậu quá kém.”
“Đính chính một chút, tôi là không bị người khác làm qua. Lần sau đến lượt tôi đè anh, biểu hiện của anh chắc cũng không hơn tôi là bao.” Hạ Vũ Vân tức giận, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Cậu nói mà không suy nghĩ khiến Trịnh Nguy biến sắc, hắn chau mày.
Dừng một chút, ý thức được mình nói sai, cậu lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo. “Không nói chuyện nữa, người bẩn quá, đi tắm rửa đã.” Cậu thì thào nói, tiếp đó quấn chăn, bò xuống giường.
Lúc Hạ Vũ Vân ra khỏi phòng tắm, Trịnh Nguy đã rời khỏi phòng ngủ. Mặc quần áo, nhìn quanh bốn phía, chắc là hắn đang ở thư phòng. Cậu đi tới trước cửa thư phòng, gõ nhẹ vài cái.
“Cửa không khóa, vào đi.”
“Tôi phải về, đến nói cho anh một tiếng.” Cậu đứng ở cửa nói.
“Sớm vậy à?” Trịnh Nguy nhướng mi.
“Tôi không quen giường.”
“Ừ.”
Ngập ngừng một chút, “Phó tổng, anh vừa rồi có hay không…”
“Cái gì? Tôi nghe không rõ lắm.”
“Anh vừa rồi có mang “mũ” không?”
Đây là vấn đề rất nghiêm trọng, lúc vừa mới làm cậu quên mất tiêu chuyện này. Nếu như hắn không mang, cậu phải tranh thủ đi bệnh viện tiêm phòng gì gì đó mới được. Chịu thôi, ai bảo thân thể cậu yếu ớt, rất dễ nhiễm bệnh.
Trịnh Nguy nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp nheo lại.
“Tôi không cần thứ kia, uống thuốc là được.” Hắn lạnh lùng nói.
“Uống thuốc? Thuốc gì? Thuốc sát trùng? Thuốc giảm đau? Hay là thuốc tránh thai?”
Mang “mũ”, cậu cũng thừa nhận là không hề dễ chịu, nhưng muốn cậu uống thuốc, cũng quá kỳ lạ đi. Dĩ nhiên nếu cậu là phụ nữ thì phải uống thuốc tránh thai rồi.
“Cậu hỏi tôi chuyện này làm gì?” Sắc mặt hắn ngày càng trầm.
“An toàn là trên hết.”
“Cậu nghi ngờ tôi có bệnh?” Hắn nghiến răng.
“Ha ha… Không dám, không dám. Thôi tôi về đây.” Cậu cười theo.
Hạ Vũ Vân không ngốc mà đi khiêu khích với người có địa vị cao nhất trong công ty. Loại người vương giả, thường có sự kiêu ngạo quái gở. Những người bình thường khó có thể hiểu rõ được bọn họ.
“Đón lấy, là chìa khóa xe. Tôi đã nói là sẽ cấp cho cậu một cái, tại gara có một chiếc Porsche màu trắng bạc, mới nhập, hiện tại là của cậu.”
Hạ Vũ Vân nhận lấy chìa khóa, vẫy tay rồi rời đi.
Ngay cả cảm ơn cũng bỏ qua, bởi vì cậu cho rằng đây là nên được. Hơn nữa, hắn luôn rộng rãi với tình nhân, cũng sẽ không quan tâm đến chuyện đó.
Tại phương diện nào đó, Trịnh Nguy và cậu có phần giống nhau.
Đại khái giống nhau không thích chia sẻ giường ngủ của mình, bởi vì cậu chú ý, sau khi làm tình xong hắn sẽ rời đi, không nằm lại bên cạnh cậu. Thực sự là người bạc tình, so với cậu có khi còn hơn, sự vô tình của cậu không đáng kể chút nào, cùng lắm chỉ là nhiều hơn người thường một chút.
Cậu còn nhớ có lần mình hỏi hắn, lúc nào sẽ mất đi hứng thú với cậu.
Có điều trước đó nhất định phải kiếm đủ vốn. Loại dịp may này không phải luôn luôn có, hà tất phải làm ra vẻ trong sạch cao thượng. Chẳng ai ôm được tiền mà không gặp khó khăn.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Gần gũi Trịnh Nguy nhiều, cậu cũng ngày càng trở nên giống con buôn, người sặc mùi tiền.
Vậy mà Trịnh Nguy khi đó cười nói, khả năng sẽ không mất đi hứng thú.
Ông trời ơi, cậu lúc đó lập tức nổi da gà, nói đùa kiểu này sẽ hại cậu tổn thọ mấy năm.
***
Lần đầu nửa đêm trên đường quốc lộ không người, một chiếc xe thể thao phóng điên cuồng.
Cảm giác thật sự phấn khích.
Khó trách hiện nay có nhiều nhóm đua xe như vậy. Thì ra là bọn họ mê cái cảm giác hồi hộp kích động này.
Nếu như cậu không có bệnh tim, chắc chắn sẽ tăng tốc nữa.
Về đến nhà, đồng hồ điểm 2h sáng.
Cầm lấy quần áo sạch sẽ, đến phòng tắm tấy rửa thêm lần nữa.
Cậu không thích mùi của người khác vương lại trên người mình. Loại cảm giác này sẽ làm cậu toàn thân khó chịu.
Nếu như có thể trừ khử dấu vết trên người mình, bắt cậu phải gột sạch một lớp da cậu cũng chấp nhận, nhưng đáng tiếc là không thể.
Cậu luôn luôn cho rằng tình ái vốn từ đầu đã ngang tàng bạo ngược, hiện tại dấu vết của Trịnh Nguy trên người càng chứng thực cái suy nghĩ của cậu. Bởi động tác của hắn thực sự rất thô bạo.
Trước đây làm tình với phụ nữ, chính cậu là người để lại dấu vết. Hiện giờ đổi lại cậu là người bị lưu lại dấu vết, thực sự là không quen. Có lẽ hôm nào đó cũng tìm một “con vịt” mà đè mới được, cân bằng một chút tâm lý bị ngược.
Lẽ ra Trịnh Nguy định làm tiếp lần hai, nhưng thân thể bệnh tật của cậu thực sự chịu không nổi. Thật là tinh lực dồi dào, thảo nào có nhiều người giúp hắn tiết dục như vậy. Lúc bắt đầu làm tiếp, hắn cũng không dự định nghe cậu, có lẽ cậu nói quả thực rất có đạo lý, cho nên cuối cùng hắn cũng không làm thêm lần nữa.
Cậu nói: “Bị bệnh tim không thể vận động kịch liệt, chắc anh cũng biết.”
“Nếu như tôi kiên trì?”
Ngữ khí kiên định, chính là câu sai khiến. Người này thật đúng là bá đạo.
“Anh muốn ngày mai trên trang nhất các báo viết ‘một người bệnh tim chết bất đắc kỳ tử trên giường, nguyên nhân là do kịch liệt làm tình’ sao?”
“…”
Lúc đó chắc Trịnh Nguy rất tức giận, bởi vì hắn lập tức quay đầu vào phòng tắm. Có lẽ chưa từng có người nào cự tuyệt hắn cầu hoan. Nếu có, cũng là hắn từ chối.
Cậu cũng lười để ý, chính mình cũng mệt mỏi phải nằm bẹp trên giường, phải nghỉ ngơi thật tốt lấy lại sức.
Ra khỏi phòng tắm, cậu lau hết những giọt nước trên người.
Đưa tay sờ sờ, các vết thâm vẫn có chút đau nhức, một loại cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng.
Loại tình ái này kẻ khác cũng không thể nào hiểu được. Có lẽ cậu nên tìm một cậu trai khác để thử xem.
Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, cậu sẽ không dại dột chạy đi tìm người.
Bởi thất vọng nhiều hơn so với hưởng thụ. Trên thế giới này có nhiều loại người trầm mê trong tình ái như vậy, nhất định là có điểm tốt đẹp mà cậu chưa cảm nhận được.
Hay là hôm nào cậu đi khám bác sĩ tâm lý xem có đúng là mình có chướng ngại tâm lý gì đó không?
Có điều, giờ không phải là lúc.
Hiện tại, quan trọng nhất là đi ngủ, ngày mai xin nghỉ buổi sáng. Phòng làm việc nhiều người như vậy, thiếu cậu cũng chẳng sao.
Trịnh Nguy sẽ không để ý, dù sao cũng là do hắn giày vò cậu cả một buổi tối mà.
++++++++
(Phần này là của tác giả, không phải mình ^^)
Nhật ký….
Hihi…
Chào mọi người, truyện này nhận được nhiều sự yêu thích, lại viết tiếp
Lãng phí vài ngày, nhìn lại lịch, thần ơi~~, cứu tui đi~~~
Còn có 4 ngày nữa là khai giảng, tử kỳ tới rồi~~~
5555555, tui không muốn.
Khóc rống lên……( =.=|||)
Nói một chút, ban đầu tui dự định viết tiểu công không phải tính nết quỷ quái thế này, không rõ đến sau cùng lại biến thành cái thứ âm u bất định như thế. Quên đi, “Đàn ông không hư, sẽ không ai yêu”, thôi thì để vậy luôn.
Tả văn đến tẩu hỏa nhập ma rồi ~~~ mồ hôi-ing ~~~~~~.
——————————————————————–
Chú thích:
(*) Tình yêu kiểu Plato: Plato là một nhà triết học cổ đại Hy Lạp rất nổi tiếng được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực. Các nhà triết học phương Tây mệnh danh tình yêu trong quan niệm của ông là tình yêu tốt đẹp nhất, cao thượng nhất ở trên cõi đời này, chẳng qua chỉ đứng bên cạnh người yêu, âm thầm trao ra, yên lặng chờ đợi, bài xích chiếm hữu nhục dục. Ông cho rằng tình yêu mà hai thân thể kết hợp là không thuần khiết, là hèn hạ; cho rằng tình yêu và *** là hai trạng thái đối lập nhau. Vì thế, nếu một người mà yêu một ai đó thì hoàn toàn không thể nào có ham muốn xâm chiếm thân thể người mình yêu.
Đại khái trong truyện ý là tình yêu thuần khiết và kìm hãm sự ham muốn đến ngàn thu =)), mà đại khái là trò chơi tình yêu của bọn học sinh cấp.. 1 ấy =)) chỉ nói lời yêu mà ko hành động =)))