Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

—————

Tiết đầu là môn toán, cũng là môn Nguyễn Miêu khá giỏi, mặc dù một số kiến thức thầy giáo giảng cậu chưa từng học qua nhưng vẫn hiểu được đại khái, ghi chép đúng trọng tâm bài học.

Tịch Ấu một tay chống cằm một tay xoay thước, đối với cậu ta việc học không thú vị bằng quan sát Nguyễn Miêu. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng lại cảm thấy hôm nay Nguyễn Miêu khác xa trước kia, ánh mắt hoàn toàn thay đổi giống như trong một đêm đã biến thành người khác.

Hạ gia tuyệt đối sẽ không nhận sai con trai, cho nên khả năng bị kẻ khác giả mạo là bằng không.

Khác với Tịch Ấu, Nguyễn Miêu học hết sức chăm chú, bên ngoài có đánh lộn bể đầu chảy máu cũng chẳng thể quấy rầy tâm trí cậu, tay ghi chép sột soạt liên tục, mắt không rời bảng đen một giây.

Tịch Ấu nhìn chằm chằm rất lâu vẫn không nhìn ra điểm bất thường, hay là bé trà xanh cảm thấy giả đáng thương không ổn nên quay xe đổi sang làm con ngoan trò giỏi?

Trên bục giảng, thầy toán dồn hết tâm huyết giảng bài, bất chợt liếc mắt thấy tên côn đồ Tịch Ấu không nên nết dám nghênh ngang ngắm bạn bàn bên đến xuất thần, ông tức giận cầm phấn ném cái vèo.

“Hết nói nổi cái thằng này mà! Bản thân học không giỏi đã đành, còn quấy rầy bạn khác học! Trò Nguyễn hiếm lắm mới nghiêm túc nghe giảng, bây bớt làm phiền người ta đi!”

Tịch Ấu bị viên phấn đập trúng, nghe thấy thầy mắng máu chó phun đầy đầu nhưng cậu ta không những không nhận sai mà còn cợt nhả trêu vài câu, thầy toán cảm thấy bản thân bị khiêu khích tức giận đuổi cổ cậu ta ra ngoài hành lang phạt đứng.

Khoé mắt Nguyễn Miêu liếc thấy Tịch Ấu đứng ngoài cửa làm mặt quỷ với mình, cậu cạn lời thu hồi tầm mắt. Bạn cùng bàn của cậu thật kì quái, nhìn bộ dạng kia hình như đầu óc cậu ta không được ổn lắm.

Kết thúc các tiết học buổi sáng, Nguyễn Miêu tổng hợp lại thời khoá biểu lần nữa, sau đó phân loại các môn bị mất gốc. Trừ cái này ra, việc cần thiết nhất bây giờ chính là mua sách vở và mượn tài liệu học tập từ sơ trung đến cao trung, đáng tiếc không thể trông cậy vào nguyên chủ được, cậu ấy khẳng định sẽ không giữ lại bất kì cuốn sách giáo khoa lớp dưới nào đâu.

Nhưng cậu mới đến, tìm ai mượn bây giờ?

Qua một buổi sáng cũng đủ để Nguyễn Miêu nhận rõ một sự thật —— nhân duyên của nguyên chủ vô cùng tệ, ngoại trừ Tịch Ấu, chẳng ai muốn nói chuyện với cả, mọi người có vẻ bài xích cậu lắm, thời điểm trả bài tập về nhà, tổ trưởng lạnh nhạt trực tiếp ném vở lên bàn, một câu cũng không thèm nói.

Kỳ thật cậu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cẩn thận ngẫm lại, trên đời này làm gì có ai vừa mắt nổi một đứa luôn hy vọng không làm mà đòi có ăn, đầu óc đầy mưu mô không từ thủ đoạn chen chân vào tình cảm của người khác chứ?

Cho nên nói đi nói lại, gu thẩm mỹ của Nhan Dương thật là ba chấm mà.

Nguyễn Miêu ở trong lòng phun tào một trận, nguyên chủ làm nhưng người xui xẻo lại là cậu đó, biết chạy đi méc ai đây.

Giữa trưa, mọi người đã đi ăn cơm chỉ có một mình Nguyễn Miêu ngồi loay hoay trong lớp, thẻ cơm không tìm thấy, điện thoại thì hết tiền, số nhọ như đít nồi.

Bụng Nguyễn Miêu kêu ọt ọt, cậu bất đắc dĩ duỗi tay xoa xoa bụng, quyết định đến bình lọc nước làm vài ly lót dạ, dù sao vẫn tốt hơn để bụng rỗng.

Trong phòng không có người, sau khi cậu bước vào lập tức đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, mở vở ra xem lại bài học lúc sáng, tranh thủ chút thời gian bổ sung kiến thức.

Mới xem một chốc đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, kèm theo âm thanh cười nói của các nam sinh, có lẽ người ăn cơm xong tới lấy nước.

Dù sao cũng không quen biết, Nguyễn Miêu vẫn cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bài. Mấy nam sinh vừa đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Nguyễn Miêu yên tĩnh ngồi trên sô pha ôn bài, bọn họ nhìn nhau ăn ý cười một cách gian manh.

Đến khi Nguyễn Miêu lấy lại tinh thần, cậu đã bị đám nam sinh xa lạ vây quanh, xuất phát từ lễ phép, cậu khép vở ôn hòa hỏi: “Xin hỏi mọi người có việc gì sao?”

“Trời trời, nhanh như vậy đã không nhận bạn bè rồi cơ đấy?” Nam sinh cầm đầu tay cắm túi quần từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt hống hách nhìn Nguyễn Miêu, trong mắt có chút khôn khéo không phù hợp với tuổi, nói: “Mấy hôm trước thấy tao, mày kêu anh ơi rất ngọt mà?”

Nguyễn Miêu: “???”

Thấy cậu mờ mịt, một nam sinh khác cũng không khách khí đặt mông ngồi xuống bên cạnh, thân mật nhéo mặt cậu, cười hì hì nói: “ Sao hôm nay không thấy mày với vị bạch mã hoàng tử kia ở chung thế? Cũng đúng, Giản Phồn Úc là người thế nào, mày lại là thứ đồ gì? E là hiện tại Nhan Dương đang quỳ trên đất dỗ dành bảo bối của nó, nào còn nhớ đến mày. Tội ghê cơ.”

Nguyễn Miêu bắt gặp vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của những người khác, rốt cuộc cậu cũng hiểu, mấy người này là tới cười nhạo.

Cậu dứt khoát gạt cái tay đang niết má mình, dịch sang bên cạnh, nghiêm túc nói: “Nói chuyện đàng hoàng đi, đừng có hở chút là động tay động chân.”

Vừa dứt lời, nam sinh kia bật cười: “Tao chỉ nói hai câu mà mày đã giận rồi? Mày trở mặt cũng nhanh ghê? Hai ngày trước còn nói muốn dẫn tao đi xem kịch đấy? Quên hả? Chẳng lẽ mày thật sự nghĩ leo lên được Nhan Dương là có thể quay đầu đạp bọn tao ra chuồng ngựa à?”

Càng nghe càng kỳ cục, Nguyễn Miêu bất đắc dĩ đỡ trán. Rốt cuộc nguyên chủ đào bao nhiêu cái hố cho cậu nữa đây, đi vài mét câu một con cá, trách không được mỗi ngày đều lơ là việc học, thì ra tinh lực đều dồn hết vào mấy chuyện thế này.

Cậu hít sâu một hơi, nổ lực khiến bản thân trông khí thế một ít: “Mặc kệ trước kia thế nào, hiện tại tôi không có hứng thú với mấy người, xin mấy người đừng quấy rầy tôi học hành nữa.”

Trong phòng vang lên tiếng cười ha hả, nam sinh cầm đầu cười chảy nước mắt, “ Nguyễn Nguyễn, lời này của mày giống hệt kỹ nữ thanh lâu nói muốn hoàn lương đấy, chẳng phải mầy mới là đứa quấn lấy tao xum xoe à? Muốn tao thức tỉnh cho không, loại như mày mà học hành cái nổi gì? Với thân phận thế kia, Hạ gia cũng chẳng giữ lại mày chi đâu, còn không bằng tiếp tục ước mơ gả vào hào môn.”

Dù biết rõ những câu nói kia không dành cho mình, nhưng người điều khiển thân xác này là cậu, cậu chỉ còn cách yên lặng nghe những người đó trào phúng.

Nguyễn Miêu chưa bao giờ cảm nhận ác ý cười cợt từ người khác, từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn sống trong sự yêu thương cưng chiều của người nhà và bạn bè, một cuộc đời vô tư ngắn hạn suốt mười bảy năm.

Mà hiện tại, mặc dù cậu chỉ ngồi một chỗ, đã bị xem như một đứa cặn bã đáng để vạn người phỉ nhổ, đi đến nơi nào cũng bị người người xem thường, trong lúc nhất thời cậu không thể tiếp nhận nổi sự chênh lệch lớn thế này.

Thấy Nguyễn Miêu vẫn luôn im lặng, đám nam sinh cho rằng bản thân bắt được cơ hội, cà lơ phất phơ giơ tay niết má cậu, hoàn toàn coi cậu như món đồ chơi tuỳ tiện xuống tay, không có một chút tôn trọng.

Bị khiêu khích nhiều lần Nguyễn Miêu rốt cuộc không nhịn được nữa, cậu đứng bật dậy, sau đó cầm cuốn vở nện vô mặt nam sinh, phẫn nộ quát: “Đã nói là đừng có đụng vào tôi! Có phải mấy người không biết hai chữ ‘ tôn trọng ’ viết thế nào không hả?”

Không khí trong phòng nháy mắt lạnh xuống.

Vẻ mặt hóng hớt của bọn họ biến mất, nam sinh bị đánh hai mắt đỏ hoe hung tợn, một tay nắm cổ áo Nguyễn Miêu, một tay khác nắm thành nắm đấm giơ giữa không trung: “Ông cho mày chút mặt mũi, mày tưởng rằng bản thân ghê gớm lắm sao?”

Vóc dáng Nguyễn Miêu không cao bằng gã, nhưng xưa nay cậu vốn cũng không phải loại chịu đứng im mặc người khác bắt nạt, cậu dùng hết sức dằn bàn tay đang nắm cổ áo mình ra, nổi giận đùng đùng nhảy lên sô pha đứng trên cao nhìn xuống, cho dù đánh không thắng nhưng khí thế tuyệt đối không thể thua: “Trêu cho đã giờ người ta trả đũa thì cáu! Bị vở đập trúng là dừa lắm! Tôi nói trước, hiện tại tôi đã không còn là tôi của ngày xưa nữa! Nếu các người cứ tiếp tục bất lịch sự, cùng lắm thì nhào vô đây đánh một trận hơn thua nè! Ai thua phải cúi đầu xin lỗi!”

Bầu không khí đột nhiên lâm vào trầm mặc, nam sinh vốn dĩ tức giận muốn đánh người giương mắt nhìn cậu trai đứng trên sô pha để bản thân trông cao lớn mạnh mẽ hơn, nhưng thật ra không hề chứa chút uy hiếp nào, không biết sao trong đầu bất chợt nhớ tới cá nóc phình hơi mũm mĩm.

Phụt.

Đúng lúc này, bên ngoài có người đến.

Tịch Lễ ngoài ý muốn dựa cửa nhướng mày, cười như không cười nói: “Làm sao vậy? Mấy người chơi đủ chưa, đủ rồi thì ra ngoài nhường chỗ cho ngươi khác lấy nước?”

Giản Phồn Úc đứng sau cầm ly cũng vừa tới cửa, hắn chỉ lãnh đạm nhìn thoáng qua người trong phòng, sau đó mặt không cảm xúc lướt ngang qua thản nhiên đứng rót nước, giống như trong phòng không hề có ai.

Thấy chính chủ đến, Nguyễn Miêu xấu hổ bước xuống sô pha, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi cảm thấy hành động mang giày dẫm lên sô pha rất không có phép tắc, vì thế cởi áo khoác đồng phục cẩn thận lau chùi sô pha.

Dù sao cậu cũng uống nước xong rồi, ở lại cãi cọ với những nam sinh cũng chẳng được lợi gì, còn không bằng trở về nghỉ ngơi. Thời điểm đi ngang qua cửa, Tịch Lễ thân thiện chào: “Hi~”

Nguyễn Miêu quay đầu nhìn anh, cảm thấy ngữ điệu và thần thái của người này làm cậu nhớ tới bạn cùng bàn mặt shota, cậu cẩn thận gật đầu đáp lại.

“Xin chào.” Tịch Lễ đẩy đẩy gọng kính, “Chắc hẳn cậu có quen tôi nhỉ?”

“....Không quen.” Nguyễn Miêu chần chờ, trong đầu kinh dị nghĩ đừng nói lại thêm một chú cá nguyên chủ cậu được đấy chứ?

Tịch Lễ thở dài, “Có lẽ dung nhan của tôi quá đại trà chăng, cậu gặp nhiều lần đến vậy mà không nhớ.”

Lời này chỉ là nói hươu nói vượn, nếu mặt anh ta đại trà, trên đời này e rằng trai đẹp đều tuyệt chủng hết mất. Nguyễn Miêu quay đầu lại nhìn Giản Phồn Úc, nghĩ vẫn nên đi trước cho khỏi xấu hổ, hiện tại quan hệ giữa cậu và Giản Phồn Úc không mấy tốt đẹp, ra ngoài cùng nhau sợ là người ta sẽ không vui.

“Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Nguyễn Miêu phản xạ có điều kiện nở nụ cười thân thiện với Giản Phồn Úc, sau đó xoay người cất bước bỏ chạy.

“Ê, cậu ta khác xưa nhiều lắm nha.” Tịch Lễ đụng đụng cánh tay Giản Phồn Úc, “Hơn nữa, nụ cười chào tạm biệt mày đáng yêu quá trời.”

Giản Phồn Úc lãnh đạm nhìn Nguyễn Miêu chạy nhanh như bay, cặp mắt vốn dĩ chứa đầy ôn nhu đã sớm không còn ánh sáng, đen nhánh tối tăm nhìn không ra một tia cảm xúc.

“Hai ngày nay dường như tao cảm thấy mày thay đổi rồi í, nhìn ai cũng lạnh băng, nửa ngày không thèm nói chuyện với tao, trước kia mày đâu có như vậy.” Tịch Lễ thở dài ồn ào, “Vết thương lòng do thằng khốn Nhan Dương gây ra lớn đến thế sao?”

Giản Phồn Úc một tay chống cằm lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, không trả lời Tịch Lễ.

Hắn ở kiếp trước bị tra tấn đến thương tích đầy mình, sớm đã không phải vị vương tử dương cầm sáng sủa dịu dàng của quá khứ nữa.

Trải qua một kiếp người, khi trở về sao có thể vẫn là một thiếu niên.

************

Nai: lâu rồi chưa đăng chương mới không biết còn ai nhớ bộ này không ta😅😅

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK