(*) dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm người ta cảm động.
Nói là mấy tháng không gặp, một nhà bốn miệng tụ tập ăn chung.
Bữa cơm này ăn hơi mệt, Chung Cứ Tùng và Kỷ Đình Thanh đích thân tới khách sạn Hoàng Hậu đón người. Chung Niệm hết cách, đành phải nhận mệnh.
Khi tới thì đã giữa trưa, Kỷ Đình Thanh tự mình xuống bếp làm những món Chung Niệm thích ăn, một nhà bốn người chia bốn góc ngồi xuống, ban đầu không ai chủ động nói chuyện.
Mắt thường có thể thấy được bầu không khí gượng gạo bao nhiêu.
Chung Cứ Tùng trưng ra khuôn mặt chạm đá, Chung Việt Lâm sau khi ăn qua loa hai miếng thì nói “con còn bận việc” rời khỏi trước, Kỷ Đình Thanh từ trước đến nay quen im lặng lại càng không biết mở lời tán gẫu.
Về phần Chung Niệm.
Cô làm như không có gì lấy khoai tây nướng phô mai bỏ vào trong đĩa. Cuối cùng một âm nhắc nhở rất nhỏ phá vỡ cục diện bế tắc.
“Đinh đinh.”
Cùng lúc nghe được âm thanh, Chung Niệm cảm giác được di động trong túi áo rung hai cái, có tin nhắn mới.
Chung Niệm không bao giờ thích giữ lại tin nhắn chưa đọc, trừ phi tình huống đặc biệt, nội trong một phút đồng hồ sẽ trả lời. Cô lấy di động ra, nhưng ngại ở dưới con mắt Chung Cứ Tùng, không dám giơ lên trên bàn ăn, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn màn hình.
WeChat nhắc nhở: [bạn có một tin nhắn chưa đọc]
Có lẽ do Kỳ Triển Nhan gửi tới. Còn chưa kịp bấm mở xem thì âm thanh trầm thấp nghiêm nghị của Chung Cứ Tùng vang lên: “Chuyên tâm ăn cơm, không được chơi di động.”
Chung Niệm cứ cảm thấy giọng điệu dạy dỗ người ta của Chung Cứ Tùng rất giống thầy chủ nhiệm hồi cấp ba, khiến người ta nghe được đã sợ mất mật. Đương nhiên cũng rất đáng ghét.
Chung Niệm không nói gì, tắt tiếng di động rồi đặt trên bàn. Hành động này đơn giản nói là: xin ngài giám sát.
Về mặt ra vẻ ngoan ngoãn, Chung thiên kim thiên hạ không địch thủ, có thể nói là nhất tuyệt. Chung Cứ Tùng dùng lỗ mũi hừ lạnh, trông như còn chưa hài lòng, thực ra đáy lòng đã ổn thỏa.
Nhìn thấy quan hệ bố con dịu đi, Kỷ Đình Thanh thuận thế tham gia vào chủ đề chính: “Niệm Niệm, mấy ngày nay con đi đâu chơi?”
“Tây Tạng.” Chung Niệm trả lời có lệ.
“Còn đâu nữa?” Kỷ Đình Thanh cười dịu dàng, nói năng cũng ôn hòa, “Ra ngoài lâu như vậy, chỉ đi Tây Tạng thôi à?”
Chung Niệm nhấc mí mắt nhìn Kỷ Đình Thanh ngồi ở đối diện, lại liếc xéo nhìn qua Chung Cứ Tùng, cô yên lặng thu hồi tầm mắt.
Đến rồi đến rồi, đại hội phê duyệt sắp mở màn.
Nếu nói Chung Cứ Tùng giống thầy chủ nhiệm, thế thì Kỷ Đình Thanh là tiểu thư khuê các không bao giờ rời khỏi nhà thời dân quốc.
Một người vai chính diện, một người vai phản diện. Vừa lúc ứng với câu tục ngữ kia: nam nữ kết hợp làm việc không mệt.
Bài bản cũng mấy chục năm không thay đổi.
Người đã về, trách mắng là đương nhiên.
Chung Niệm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng không muốn giả vờ ngoan ngoãn nữa. Dù sao nếu gió lốc đã tới thì cứ dứt khoát nhanh chút đi.
“Con còn đi núi Trường Bạch,” Chung Niệm hơi khựng lại, “Chạy khỏa thân.”
Cô vừa xuất ra đòn chết người, Chung Cứ Tùng quả nhiên có phản ứng.
Ông đập chiếc đũa thật mạnh trên bàn, cả chiếc bàn đá lớn hơi rung động: “Con còn có phép tắc không hả! Con gái con đứa, không nghe theo ý bố mẹ còn muốn chạy ra bên ngoài! Còn, còn làm ra loại chuyện này, con không lo mất mặt à?”
Chung Niệm cười cười: “Bố yên tâm, không ai thấy cả.”
Chung Cứ Tùng giận đến mức gân xanh nổi trên cần cổ: “Con như vậy, sau này làm thế nào gả cho người ta?”
“Gả cho ai?” Chung Niệm làm bộ không nghĩ ra, ngay sau đó à một tiếng, “Nhị thiếu gia nhà họ Cố hả. Con không kết hôn được, ngài đức hạnh cao thượng nhân phẩm tốt là được.”
Chung Cứ Tùng bị cô xoay vòng hơi choáng váng: “Con có ý gì?”
Chung Niệm chớp mắt mấy cái, vô tội lại chân thành nói: “Anh ta có thể cưới ngài.”
Chung Cứ Tùng: “…”
Chung Niệm đối phó Chung Cứ Tùng thật sự thuận buồm xuôi gió. Hai người đều chịu mềm không chịu cứng, muốn đối đầu gay gắt, ngược lại người trẻ tuổi đầu óc mau lẹ càng dễ thắng lợi hơn.
Tình hình chiến đấu cháy sém, Kỷ Đình Thanh đành phải xen vào.
“Niệm Niệm, sao có thể nói với bố con như vậy.” Kỷ Đình Thanh dịu dàng tựa cục bông, chỉ cần mở miệng thì cơn tức lớn cỡ nào cũng có thể tan thành mây khói, “Bố mẹ cũng vì tốt cho con.”
Chung Niệm gật đầu: “Con biết.”
Hiếm khi thấy con nhím nhỏ chịu thua, Chung Cứ Tùng và Kỷ Đình Thanh sửng sốt trước tiên, sau đó hai người trao đổi ánh mắt, mừng thầm trong lòng.
Có lẽ lần này thật có thể thuyết phục Chung Niệm chăng?
Không ngờ, Chung Niệm thốt ra một câu: “Con cũng vì tốt cho bố. Nhà họ Cố nhà to nghiệp lớn, nếu bố có thể gả qua đó, nửa đời sau không cần ưu sầu, đỡ phải người làm con gái là con lo lắng cho bố.”
Chung Cứ Tùng và Kỷ Đình Thanh: “…”
Đi ra ngoài một chuyến, lông cánh rất cứng rắn.
Chung Niệm nuốt xuống miếng khoai tây cuối cùng, cô đặt thìa xuống dùng khăn giấy lau miệng một cách tao nhã.
“Việc này trước hết đừng gấp.” Chung Niệm đứng lên, cầm lấy di động, mỉm cười với hai người, “Bố, bố suy nghĩ kỹ càng đi. Con còn có việc, đi trước ạ.” Nói xong, cô ngựa quen đường cũ đi về phía cổng lớn.
Nhìn con gái rời khỏi, Kỷ Đình Thanh không dám nhìn Chung Cứ Tùng có biểu cảm gì.
Cuộc chiến này thất bại thảm hại, hơn nữa bại càng thêm bại, e rằng sắc mặt Chung Cứ Tùng đã xanh mét, tức giận đến mức muốn lật bàn.
Đột nhiên có tiếng cười khe khẽ. Kỷ Đình Thanh nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng Chung Cứ Tùng thật sự đang cười: “Bà có biết những lời con bé vừa nói là gì không?”
Kỷ Đình Thanh lắc đầu.
Chung Cứ Tùng đáp: “Là những lời tôi từng nói với nó, không sót chữ nào.”
Chỉ là đảo ngược lại.
Lại lần nữa bước ra cổng lớn biệt thự Bách Loan, Chung Niệm đứng trên bậc thềm, đón ánh sáng bên ngoài bấm mở tin nhắn.
Ban nãy lúc ăn cơm, màn hình điện thoại sáng liên tục. Giữ cho đến giờ, Kỳ Triển Nhan đã gửi sang mười tin nhắn.
Chung Niệm đọc sơ qua, tâm tình càng dễ chịu hơn.
Lần trước gặp ở quán cà phê, Chung Niệm nhờ Kỳ Triển Nhan giúp liên hệ người phát triển JG Eat, muốn từ đó tìm ra Tống Trần.
Nhưng bởi vì trung gian còn phải để Kỳ Thời Lễ giới thiệu… Chung Niệm vốn không chờ mong nhiều, dù sao cái miệng từng làm mất lòng Kỳ Thời Lễ, anh ta không chịu giúp cũng là bình thường.
Không ngờ tới lại thành công.
ZY: “Số của cậu đã được đặt sẵn, sẽ tự động phân phối cho Tống Trần.”
ZY: “Còn không mau cảm ơn tớ.”
Chung Niệm đáp lại bằng biểu cảm “hôn hôn ôm ôm nâng lên”.
ZY: “Tiếp theo cậu chuẩn bị làm gì?”
Chung Niệm bấm nút tin thoại, âm thanh cao vút.
“Đương nhiên là đặt đồ ăn bên ngoài trước rồi ~”
–
Cùng lúc đó, trong phòng họp công ty tài phiệt Cố thị.
Cố Tư Niên ngồi trên chiếc ghế da màu đen, cơ thể hơi ngửa ra sau, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm hình chiếu trên tường.
Trên mũi anh đeo cặp kính mắt, đường viền vàng mảnh khảnh hợp thành gọng, tăng thêm mấy phần lịch lãm.
Giám đốc sản phẩm đang báo cáo công việc, cả phòng họp chìm trong bầu không khí tiêu điều.
Mỗi người ở đây đều rất khẩn trương. Những tay lão luyện còn chưa tìm ra vị tổng giám đốc mới được bổ nhiệm này có tính tình thế nào, nhưng ghi nhớ “tân quan thượng nhâm tam bả hỏa*” luôn không sai, thận trọng dè dặt tinh tế.
(*) Lấy từ điển tích Gia Cát Lượng sau khi trở thành quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian rất ngắn đã ba lần hỏa công quân Tào: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thủ hạ tâm phục khẩu phục. (nguồn: Yuri @ 2u-lud livejournal)
Họp đến giờ đã hơn bốn mươi phút, toàn bộ quá trình Cố Tư Niên chỉ làm hai động tác:
Gật đầu.
Cười nhạt.
Giám đốc sản phẩm nói xong thì giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vừa chấm dứt liền chuyển sang người tiếp theo.
Một người phụ nữ cao gầy bước lên bục, ngũ quan không tính là xinh đẹp bao nhiêu, xương gò má cao, đeo cặp kính gọng đen rất dày. Giống như những người khác, lời đầu tiên là tự giới thiệu: “Tôi là Điền Mân, đã làm giám đốc tài chính bảy năm ở công ty…”
Nói chưa xong, đột ngột có một âm thanh chói tai xen vào.
“Tích tích.”
Có người hít một hơi lạnh ngay tại chỗ.
Mọi người ở đây đều mang cấp bậc giám đốc, là ai không sợ chết, tham dự cuộc họp đầu tiên của tổng giám đốc mới nhậm chức lại không điều chỉnh chế độ im lặng?!
Sau đó, Cố Tư Niên làm động tác thứ ba.
Anh vươn tay cầm lấy di động trên bàn làm việc, hình như còn bấm mở ứng dụng nào đó. Ngay sau đó, một giọng nữ máy móc vang lên: “Bạn có một đơn đặt hàng mới chờ xử lý ——”
Cố Tư Niên: “…”
Giây tiếp theo, anh cảm giác được cái nhìn chăm chăm từ bốn phương tám hướng.
Kinh ngạc, tò mò.
Cố Tư Niên nhấc mí mắt lên.
Tất cả tầm mắt đều thu về trong phút chốc, lúng túng cúi đầu không dám nói nhiều.
Cố Tư Niên nhìn di động lần nữa.
Trên màn hình biểu thị đơn đặt hàng vừa tới hai mươi phút trước, gọi món sushi.
Địa điểm: khách sạn Hoàng Hậu, số phòng 2502.
Người nhận hàng: cô Chung.
Khóe môi Cố Tư Niên hiện lên ý cười nhẹ, ngón cái bấm trên màn hình nhận đơn hàng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Tư Niên là người đầu tiên ra ngoài.
Thư ký đợi bên ngoài đi theo, trong tay ôm một chiếc iPad, dùng một âm thanh cực kỳ cứng nhắc như máy móc nói: “Cố tổng, ngày mai ngài có một hợp đồng cần bàn với Chử tổng, thời gian quyết định vào khi nào ạ?”
Cố Tư Niên đáp: “Mười giờ sáng.”
“Vâng.”
Cố Tư Niên không quay đầu đi về phía thang máy: “Tiếp theo còn có việc gì không?”
Thư ký đáp: “Không có.”
Đến gần thang máy, thư ký chủ động đi trước một bước giúp bấm thang máy.
“Đúng rồi,” Cố Tư Niên đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Giúp tôi chuẩn bị một chiếc ——” trong đầu anh tìm kiếm từ ngữ thích hợp, “Xe điện.”
Thư ký ngớ ra mấy giây, há hốc mồm rồi khép lại.
Sau khi sàng lọc xong từ kia, xác định mình không nghe nhầm, thư ký khúm núm đáp: “Vâng.”
Cố Tư Niên nói: “Mười phút.” Nói xong anh cất bước vào thang máy.
Thang máy chạy thẳng tới văn phòng tổng giám đốc, ngoài tổng giám đốc thì không ai được dùng tới.
Thư kỳ nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, con số màu đỏ liên tục nhảy lên, cuối cùng trên khuôn mặt thư ký hiện lên dấu chấm hỏi.
Tổng giám đốc ra ngoài không phải đều dùng Rolls-Royce à?
Sao lại đi xe điện?
–
“Cộc cộc.”
Nghe được tiếng gõ cửa, Chung Niệm như con cá chép từ giường nhảy dựng lên: “Chờ chút, tôi tới ngay.”
Cô mang dép đi mở cửa, trên đường nhanh chóng gõ chữ gửi tin nhắn cho Kỳ Triển Nhan.
Nian: “Anh ấy đến rồi!”
ZY: “Nhớ chụp ảnh!”
Chung Niệm đứng ở cửa, khóa màn hình di động rồi soi mình bên trong. Trang điểm nhẹ, kiểu tóc không rối bời. Không hổ là tiên nữ giáng trần, thế nào cũng hoàn mỹ.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Đừng mê trai quá, đừng để đối phương nhìn ra.
Chung Niệm hít sâu một hơi, vươn tay mở cửa ra. Ánh mắt đầu tiên là chiếc áo khoác thể thao xấu xí kia. Sau đó là một đôi tay khớp xương rõ rệt đưa tới trước mắt, xương cổ tay nhô lên trắng nõn, đầu ngón tay gầy dài, cầm túi giấy Nhật Bản.
Chung Niệm có phần hít thở không thông.
Bàn tay đẹp như vậy, thật là tuyệt.
“Đồ ăn cô đặt tới rồi.”
Nghe giọng phân biệt người, tuyệt đối đúng là anh rồi!
Mấy phần vô tư, trêu chọc, nghe được lòng ngứa ngáy khó nhịn. Hơn nữa lúc này còn có ý cười rõ rệt.
Chung Niệm ngẩng đầu nhìn.
Anh cười tươi cũng thật đẹp, khóe môi hơi cong lên, khoan khoái nhẹ nhàng đến mức như chợt trở về thời niên thiếu.
Chung Niệm nghĩ thầm: nếu em gặp anh vào thời thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi thì tốt biết bao.
Diện mạo của người trước mắt rõ ràng chính là dáng vẻ mà mối tình đầu thời niên thiếu nên có.
Chung Niệm hơi nói lắp: “Cảm, cảm ơn.”
Cố Tư Niên cụp mắt, nhìn thấy rõ ràng bàn tay Chung thiên kim trở nên cứng đờ vì khẩn trương, mang tai dần ửng đỏ được ẩn giấu dưới vài sợi tóc.
Ồ, cô thẹn thùng rồi.