Geurae nal deo jageuk sikyeobwa jamkkan jaemirado bol su itge
Don jjotda gwollyeok jjotda..]
[ Hề lố (Phong trào Hello Adele)
- Ít mi
- Mi nào tao ko quen mi nào ở đây hết á.] Nói xong nó cúp máy rồi cười lăn cười lóc trên giường. Còn về phía đầu dây bên kia, mặt Kiều Trinh đen như cái đít nồi, cô lại mở máy gọi nó lần nữa. Tiếng nhạc vang lên khiến nó run bần bật, h nghe cũng ko xong mà tắt càng ko được, thôi thì đành nghe vậy, nó nuốt nước bọt cái rồi mở máy giọng hớn hở trở lại.
[ A lô a ji nô mô tô
- Vẫn còn đùa được à?
- Sao không, à mà bao h mày về nước, ở đây nhiều món ngon lắm nha, tao nhìn mà muốn lác cmn mắt luôn í, còn nữa ở đây có rất nhiều, có rất nhiều.. (Đánh trống lảng giỏi ghê)
- Nhiều cái gì?
- Có rất nhiều...
- Nói nhanh xem nào!
- A! Muỗi
-* Đang ngồi trên ghế thì té cái Rầm xuống đất.* Ai ui!
- Mày sao vậy?
- Tao bị chật khớp, thôi có gì gọi sau nha!
- Ô kê con dê! Bai] Nó sập nguồn luôn cái máy rồi lại mở ti vi lên coi tiếp.
Thật ra lúc nãy ko biết nói gì, đang ấp úng thì nó thấy đau đau ở cổ tay, quay ra thì thấy con muỗi vì bị giật mình nên nó mới thốt lên chứ bộ. (T/g:*lắc đầu ngán ngẩm*). Nhưng may thay con muỗi lại giúp nó thoát khỏi "lệnh truy nã" của Kiều Trinh (T/g: Thế lại còn đập chết nó, đồ tàn nhẫn. Lam Anh: Ai biết đâu!)
Ngồi lâu trên phòng quẩy anime cũng chán với lại bụng nó còn đang biểu tình dữ dội nữa chứ, Ko ổn ko ổn, kiểu này phải đi lấp đầy bao tử, thà ta chết thảm còn hơn chết đói thế là nó quyết định xuống nhà và..
Ui dùi, lại 1 cảnh tượng huy hoàng, mỗi thằng đều có 1 nhỏ ăn mặc..ừm...ờ..gọi là thế nào ấy nhỉ? A! Là nhà nghèo đến nỗi quần áo ko đủ vải để mặc. (T/g: Khụ..Khụ!). Riêng thằng cha Tinh Anh thì chơi hẳn hai em hai bên lun. Nó bước xuống nhìn cả lũ rồi tống ngay miếng snack trên đĩa của K.A vào mồm. Nhỏ bên giận tức giận chửi nó:
- Giúp việc nhà mấy anh à? Bố mẹ ko dạy sao mà con cái vô duyên vậy? Đây là ý của nó nha, vì chán quá nên muốn trêu ngươi mấy ả một chút mà. (T/g: chưa thấy đứa nào rảnh như chị!)
- Có duyên đâu mà vô! Nó bình thản trả lời.
- Mày.. (tự dưng giở giọng ngọt xớt)..anh Khánh, anh để yên như thế sao?
- Cô im đi! Khánh Anh mắt long sòng nhìn ả, anh trong lòng cảm thấy rất ghét những người chửi đến nó nhất là mấy thể loại người này càng ko đủ tư cách. (Chỉ có anh đủ thoi chứ gì?)
Nó ko nói gì chỉ tiến thẳng vào nhà bếp, 1 lúc sau nố bê ra nguyên 1 đĩa bánh nướng.
- Oa! Lam Anh biết làm bánh à? Long nhìn nó.
- Vâng anh! Nó cười khiến tụi hắn đơ vài giây.
- Định ăn ko mời à? Khánh Anh nhìn nó.
- Ko! Nó lạnh mặt nhìn anh.
- Bọn mày cứ việc ăn rồi tí nữa lại tranh nhau cái nhà vệ sinh. Thiên nhìn cả bọn mà mặt ko lấy một dòng cảm xúc.
- Anh được lắm.. Nó nhìn hắn.
- Khỏi khen đây tự biết.
- Ơ..A..n..h
- Này con kia, đi lấy nước cho bọn tao. Ả ngồi cạnh Nam lên tiếng.
- Tự túc là hạnh phúc cả đời!
- Mày.. Ả đứng lên túm cổ áo nó. - Định giả hiền hả! Thích nhịn tao cho mày nhịn. Nói xong ả tát 1 phát vào má nó khiến cho mà nó ửng lên, nơi khóe môi có 1 dòng nước đỏ chảy xuống. Nó lấy mu bàn tay trắng nõn lau đi, cười khẩy:
- Tôi nhịn ko phải vì tôi hiền mà là bạn chưa đủ tư cách để làm phiền đến tôi! Ok
- Mày..
- Lam Anh, Đi lên phòng cho tôi! Nam thấy bất ổn liền đứng phật dậy.
- Anh là bố tôi chắc?
- 1...2..
- 3..anh làm gì được tôi? Nó dương mắt lên nhìn hắn.
- Long! Vừa nói khỏi mồm, Long đứng dậy tiến đến chỗ nó..và..
<< Chap này hơi nhàm, Kusa hứa lần sau sẽ bù ạ!>>