Tôi mà uống ly nước này, thì tôi chính là thằng ngu nhất thế giới. Giang Hắc Phong không hề bị ánh mắt của cô làm phân tâm: “Tôi sẽ uống khi cô uống nữa ly nước cam này!”
Uống nữa ly, anh muốn tôi chết sao, nhưng mà phóng lao thì phải theo lao thôi, giả bộ uống một nữa, tranh thủ anh ta không để ý nhổ ra chậu hoa bên cạnh, ôi sao mày thông minh quá vậy. Ngô Lâm Ân vừa nghĩ vừa tự khen mình.
“Được, tôi uống, rồi anh nhớ uống đó!” Cô nói xong rồi tay cầm ly nước, bắt đầu uống, nhưng mà sao anh ta lại không quay chỗ khác để cô còn nhổ ra nữa, chết rồi, sắp ngậm không nổi nữa. “Ực” Một tiếng phát ra từ cổ họng của cô, báo hiệu cho điều chẳng lành.
Ngô Lâm Ân ráng nở nụ cười thật tươi, đưa ly nước cam cho Giang Hắc Phong: “Tôi uống rồi, anh uống đi!”
“Nước này có nước bọt rồi, tôi không uống được, bẩn lắm” Giang Hắc Phong mặt tỉnh như ruồi.
Anh dám chơi tôi sao, nhưng không sao, chỉ cần tôi cho Giang Mị Nương uống haha anh đừng hòng thoát, nghĩ là làm cô liền cầm ly nước cam, rồi đứng dậy, mục tiêu là cửa.
Cô nghĩ kế hoạch đến mù quáng, quên mất mình uống ly nước đó. (*Đánh đánh* ta đánh chết ngươi)
Đi được hai bước, thuốc có tác dụng, làm cho cô choáng váng, bước đi mà ngã lên ngã xuống, chút nữa là rớt ly nước. Nóng, nóng quá, biết vậy bỏ vào một viên thôi, bỏ tới hai viên, hại người hại mình. Ngô Lâm Ân nghĩ mà tự trách mình.
Giang Hắc Phong thấy Ngô Lâm Ân cứ đi một bước, té một bước, nên đứng dậy đỡ cô: “Cô, bị sao vậy, sao mà người cô nóng quá vậy, sốt rồi sao?”
“Tôi...nóng...người tôi nóng quá!” Cô cảm thấy toàn thân khó chịu, lưỡi khô rát.
Được Giang Hắc Phong đỡ, cô như vớ được một tảng băng nên ôm anh gắt gao, cọ cọ và người anh. “Người anh thật mát”
Giang Hắc Phong nhìn biểu hiện của Ngô Lâm Ân mà đen mặt, chắc chắn cô ta đã bị hạ thuốc kích dục, nhưng vào lúc nào, ly nước cam đó.
Giang Hắc Phong vừa nghĩ vừa ôm Ngô Lâm Ân, giật lấy ly nước cam từ trong tay cô, ngửi. Không sai nước này có mùi thuốc kích dục, mặc dù không rõ lắm tại vì có mùi cam lấn át đi, không lẽ cô ta muốn hạ thuốc mình sao?
Ngô Lâm Ân mặc kệ người đang ôm mình là ai, người đàn ông này thật là mát, ôm thật thoải mái.
Thân thể nhỏ nhắn của cô cọ tới cọ lui trong lòng Giang Hắc Phong làm cho dưới đũng quần của anh bị trướng lên.
“Cô có chịu yên hay không?” Vẻ mặt của Giang Hắc Phong vặn vẹo.
“Tôi...ưm.” Giọng nói của Ngô Lâm Ân khàn khàn, đầu óc càng ngày mơ hồ, thở dốc liên tục, ánh mắt nhuốm đầy tình dục.
Giang Hắc Phong nhìn đôi mắt của cô, đôi mắt ấy như muốn hút anh vào trong vậy.
Ngô Lâm Ân đẩy đôi tay đang ôm cô ra, được người đàn ông này rất thoải mái, nhưng mà cô không quên kế hoạch hoàn hảo của mình, cô cần phải về phòng tắm nước lạnh, nếu không cô sẽ bị thất thân (đánh mất trinh tiết).
Ngô Lâm Ân đi được vài bước lại bị ngã, chiếc áo ngủ tại vì ngã mà bị trượt lên tới hông làm lộ ra chiếc quần lót ren màu đen có in hình đầu lâu không che chở được mông tròn của cô. (tác giả thích nhoa).
Giang Hắc Phong nhìn thấy quần lót ren của cô, cộng với cặp mông tròn và trắng nữa, môi lưỡi khô khốc, đũng quần ngày càng trướng đau, anh giả vờ coi như không nhìn thấy gì mà chỉ cúi người xuống ôm cô đứng dậy, ánh mắt lơ đãng nhìn khuôn mặt của cô, dừng lại khi thấy cặp môi đỏ mọng của cô, không biết tại ma xui quỷ khiến mà anh lại hôn cô.
Khi anh hôn cô thì cảm nhận được môi cô rất mềm, là môi tự nhiên, không son phấn, anh muốn đưa lưỡi vào trong nhưng cô lại không chịu mở miệng.
“Ưm...” Ngô Lâm Ân mở to mắt nhìn Giang Hắc Phong, anh ra hôn cô, anh ta dám cướp đi nụ hôn đầu của cô, tiếng rên rỉ của cô khiến cho Giang Hắc Phong càng hôn cô mạnh bạo hơn.
Khi cô thiếu không khí, cô mở miệng ra, đồng thời cũng làm cho lưỡi Giang Hắc Phong chui vào khoang miệng của mình, lưỡi của anh tung hoành ngang dọc khắp khoang miệng cô, đầu lưỡi linh hoạt, tham lam hút hết mật ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn.
Dần dần Ngô Lâm Ân đáp trả lại anh, hai tay vòng qua cổ anh, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, nhận được dự chấp nhận của cô, anh càng hôn càng mạnh bạo, khiến cô không thể nào nuốt nước bọt kịp, đành để cho nó từ miệng chảy ra ngoài.
Giống như anh cảm thấy không đủ, bàn tay của anh đi xuống dưới váy ngủ của cô, chạm vào cặp mông mềm của cô.
“Ưm...” Bị anh đụng chạm như vậy Ngô Lâm Ân cảm thấy không quen, rên rỉ một tiếng để phản bác. (chứ bị bịt miệng ùi nói gì được)
Nhưng anh lại xem tiếng phản bác của cô là tiếng rên rỉ thoải mái, động tác của anh càng mạnh bạo, bàn tay từ mông chuyển lên phía tiểu huyệt, tách quần lót của cô sang một bên, ngón tay không lưu tình mà đâm vào.
“A...” Tiểu huyệt chưa bao giờ có dị vật đưa vào, bây giờ có ngón tay đâm vào, không thích ứng được. “Bỏ ra...đi...A.” Cô nứt nở cầu xin anh.
“Chặt quá, tôi không rút được, thả lỏng cơ thể ra.” Giang Hắc Phong mặt đầy mồ hôi, tiểu huyệt của cô quá chặt, ngòn tay còn không ra vào dễ dàng huống chi là nam căn to lớn của anh.
Giang Hắc Phong ôm Ngô Lâm Ân hướng tới giường ngủ, trên đường đi anh cũng không rút ngón tay trong tiểu huyệt ra, làm nó va chạm trong mỗi lần anh đi, từ trong tiểu huyệt có một chất lỏng làm ướt ngón tay của anh.