Ông ta bước chân vào chốn quan trường qua con đường thi cử, từ chức quan lục phẩm bò tới vị trí hiện tại tốn khá nhiều thời gian. Gia cảnh có hạn, hoàn toàn không thể sánh với thế lực quan lại khác, cho nên La Nhân Thọ không dám kiêu ngạo, làm việc cẩn thận, tự xây dựng hình tượng tốt đẹp cho mình. Ông ta còn thường xuyên nhắc nhở người nhà và hạ nhân ra ngoài cửa phải khiêm tốn, nề nếp gia phong chặt chẽ.
Thẩm Minh Vân xuất hiện, móc nối cùng các thế lực khác, từ đó người nhà họ La mới bắt đầu phách lối, La gia được người nhớ thương. Địa vị của La Nhân Thọ ở trong triều cũng nước lên thì thuyền lên, số lần nhắc tới tên của ông ta ngày càng nhiều, thiệp mời bay tới như hoa tuyết.
Hiện giờ là năm thứ nhất Thẩm Minh Vân xuyên vào trong sách, nguyên chủ trên đường vào kinh không hợp khí hậu nên đã đi đời nhà ma, rồi bị Thẩm Minh Vân chiếm cứ thân thể. Mẫu thân hắn vốn là muội muội của La Nhân Thọ, được gả cho một vị quan quân nhỏ, cả gia đình vẫn sinh sống ở vùng biên giới. Khi quân giặc chiếm đóng thành trì, phụ thân hắn hi sinh, người nhà đều chết thảm, Thẩm Minh Vân trốn trong hầm mới tránh được một kiếp. Sau đó hắn tìm vào kinh thành để nương nhờ cữu cữu, tuy chẳng gần gũi nhưng hắn không còn ai thân thích nữa.
Lúc này, La Thư Ngọc dẫn Khánh Vượng và nha hoàn Thanh Tuyền đến chỗ La lão thái thái thăm hỏi.
Còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng cười nói truyền ra từ trong sân, lão thái thái cười lớn tiếng nhất, sau đó tới Lưu thị, trừ La Nhân Thọ và hai vị đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đã lên triều thì mọi người đều có mặt đông đủ.
Mẫu thân Thẩm Minh Vân không phải do lão thái thái sinh ra, thế nhưng tính tình của hắn rất giống bà lão cũng xuất thân là nông dân này, hai người trò chuyện vui vẻ, ở La gia người có thể tiếp chuyện với lão thái thái cũng chỉ có mỗi hắn. Nếu chưa từng đọc quyển sách kia, La Thư Ngọc sẽ không biết vì sao Thẩm Minh Vân lại được bà lão yêu thích đến thế, chẳng qua là vì hai người xuất thân giống nhau, rất khó hòa nhập với những gia đình danh giá lắm quy củ trong kinh thành nên tìm được tiếng nói chung. Còn nói trắng ra, thì đó chính là mù lễ nghĩa gặp phải điếc phép tắc, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
La Thư Ngọc đoán hẳn mình chẳng được lão thái thái yêu quý cũng vì nguyên nhân này, nhưng có sao đâu, y cũng không mong đợi điều gì cả. Thứ gọi là tình máu mủ ấy, vào khoảnh khắc y bỏ mạng đã chẳng còn sót lại chút nào, thậm chí y còn hận bọn họ lạnh nhạt vô tình, thấy lợi ích mà quên đi nghĩa tình.
Cho dù La Thư Ngọc là dòng dõi chính, nhưng bây giờ đâu giống xưa, từ lúc y tiến vào, tầm mắt lão thái thái và phần lớn người đều hướng về phía y.
Y sẽ không lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống, coi mình là không khí mà nghe bọn họ thoải mái trò chuyện như kiếp trước nữa.
Lưu thị luôn giữ tác phong “cởi mở thì sinh lời”, khuôn mặt tươi cười tiếp đón: “Thư Ngọc, ngươi đến rất đúng lúc, biểu đệ ngươi mới từ chùa Đại Giác trở về có mang theo ít trái cây rất thú vị, ngươi cũng nếm thử xem.”
Hôm nay La Thư Ngọc mặc bộ quần áo xanh trang nhã, bên hông đeo mảnh ngọc bội to bằng lòng bàn tay, long lanh trong suốt. Mảnh ngọc chạm nhẹ vào hạt châu, phát ra tiếng kêu giòn giã êm tai, nét thanh xuân tươi trẻ được y bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, trong trẻo như ngọc, xuất sắc hơn người.
La Thư Ngọc nhìn thiếu niên xinh đẹp xấp xỉ tuổi mình được nhắc tới đang ngồi bên cạnh lão thái thái, đây là vai chính Thẩm Minh Vân trong sách. Phong thái dung mạo của Thẩm Minh Vân hoàn toàn trái ngược với La Thư Ngọc, cặp mắt hoa đào mê hoặc người, khóe mắt hơi cong, sống mũi thẳng và nhỏ, có vài phần quyến rũ.
Y nhớ trong sách kể lúc Thẩm Minh Vân tỉnh lại đã nhận xét về vẻ ngoài của biểu đệ mình: làn da mỡ màng trắng nõn, gương mặt trái xoan, đôi mắt trong veo to tròn linh động, vô cùng xinh đẹp.
Sao lại không chứ? Mẹ đẻ Thẩm biểu đệ xuất thân từ lầu xanh, nếu không có dung mạo đẹp thì La lão thái gia sẽ chẳng rước về làm thiếp.
Không thể nghi ngờ Thẩm biểu đệ là một vị công tử có vẻ ngoài xuất sắc, lại được hệ thống hỗ trợ, không khó để lấy được độ hảo cảm của người khác. Nhắc tới, La Thư Ngọc lại nhớ, trong hệ thống có một trung tâm trao đổi vật phẩm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được số tiền xu để mua các vật phẩm với giá cả khác nhau. Những vật phẩm này Thẩm Minh Vân sẽ tự dùng, hoặc sử dụng để công kích người khác, có thể ảnh hưởng tới độ hảo cảm của người kia đối với hắn hay thay đổi hành vi của họ, vô cùng khủng bố.
Ví dụ, trong ngày lễ nào đó Thẩm Minh Vân được lão thái thái tặng quà, chỉ cần hắn sử dụng vật phẩm rồi đưa ra yêu cầu, chắc chắn bà lão sẽ đáp ứng, thế là hắn dễ dàng đạt được mục đích.
La Thư Ngọc bị Lưu thị kéo đến bên người, thái độ vô cùng nhiệt tình, phảng phất như La Thư Ngọc mới là con trai ruột của bà ta vậy.
“Vậy thì phải nếm thử mới được.” La Thư Ngọc cầm một quả nha hoàn đưa tới rồi tự bóc vỏ: “Rất ngọt.”
Trước khi La Thư Ngọc tới thì Thẩm Minh Vân đã nói qua nguồn gốc của trái cây này cho mọi người biết, hiện giờ, tất cả đều chờ La Thư Ngọc tò mò lên tiếng hỏi, thế nhưng y xơi đến quả thứ ba rồi mà vẫn im lặng khiến nhiều người có hơi thất vọng.
Thẩm Minh Vân đã lấy được danh tiếng, trải qua cảm giác tự mãn, đáy lòng thầm cảm khái người xưa kiến thức nông cạn nên hiện tại rất bình tĩnh. Trái lại La Thư Vũ nóng nảy không nhịn được, hắn vừa đố kị vừa ước ao được như Thẩm Minh Vân, nhưng chẳng làm gì được đối phương nên đành phải bắt nạt kẻ không có mẫu thân làm chỗ dựa – La Thư Ngọc.
La Thư Vũ hả hê hỏi y: “Tam ca, ngươi có biết trái cây này không?”
La Thư Ngọc hờ hững lấy khau lau nước dính trên đầu ngón tay, khẽ cười: “Ngươi đoán là ta biết hay không biết?”
Dựa theo sự hiểu biết của La Thư Vũ về một kẻ chẳng bước chân ra khỏi cổng bao giờ như La Thư Ngọc thì… hắn cười nói: “Biết chính là biết, không biết chính là không biết, tam ca cố tỏ ra bí ẩn làm gì?”
La Thư Ngọc cười đáp: “Trong cuốn “Dị vật chí” có viết: quả vải là một thứ quả lạ, mọng nước, vừa chua vừa ngọt, mang hương vị riêng. Có thể ăn no, nhưng không ngán. Thời điểm kết quả thì tròn như trứng gà, vỏ ngoài sáng bóng, phần cùi thịt bên trong trắng đục, chính giữa là hạt màu nâu, tới tháng tư quả bắt đầu chín.”
La Thư Vũ hoàn toàn không ngờ La Thư Ngọc lại biết, vẻ mặt hắn buồn bực: “Vì sao ngươi biết?” Hắn còn muốn làm cho y mất mặt cơ mà.
La Thư Ngọc ung dung nói: “Đọc nhiều sách thì biết.”
La Thư Vũ nhăn nhó, phút chốc nghẹn lời.
Thẩm Minh Vân biết trò cười này từ hắn mà ra, đang định lên tiếng xoa dịu bầu không khí thì La Thư Ngọc lại chuyển đề tài: “So với trái cây này thì ta còn biết một chuyện thú vị hơn, người nông dân có thể trồng ra quả có chữ, muốn kiểu nào cũng có.”
Thẩm Minh Vân giật mình hoảng sợ, hệt như La Thư Vũ, biểu tình của hắn mười phần trắng trợn: “Vì sao ngươi biết?”
La Thư Ngọc lạnh nhạt liếc sang: “Biểu đệ kiến thức rộng rãi cũng không biết ư?”
Đương nhiên lão thái thái cũng tò mò: “Thư Ngọc, ngươi nói có thể trồng ra quả có chữ, đó là phương pháp thần kỳ nào?”
La Thư Ngọc đáp: “Cũng chẳng thần kỳ lắm, người nông dân này rất thông minh, để bán được nhiều tiền, khi cây kết quả hắn đã làm một cái khuôn ép vào, quả lớn dần sẽ có hình dạng giống như khuôn.”
Mặc dù lão thái thái không thích La Thư Ngọc, nhưng trước thành công của La Nhân Thọ, bà vẫn luôn cố gắng giúp con cháu có thêm kiến thức. Vì vậy việc La Thư Ngọc thích đọc sách bà vẫn ủng hộ, dù sao cũng là cháu chắt trong nhà, bản thân bà lại được mở mang kiến thức nên tâm trạng rất vui.
Sắc mặt Thẩm Minh Vân lúc xanh lúc trắng, thầm oán không biết La Thư Ngọc đọc thứ sách tạp nham gì, hắn lầu bầu trách hệ thống trong đầu.
“Hệ thống, không phải mày nói vật phẩm trong trung tâm trao đổi ở thế giới này chỉ có một không có hai à? Sao La Thư Ngọc lại biết?”
Lúc lâu hệ thống mới trả lời: “Chờ tôi tra tư liệu, năm phút đồng hồ.”
La Thư Ngọc hắng giọng rồi uống một ngụm trà, ngày xưa y ít nói, những huynh đệ tỷ muội khác cũng không biết trình độ học thức của y ra sao, hiện giờ tùy ý tán gẫu vài đề tài, trái lại có cảm giác khá mới lạ.
Lưu thị cũng chen lời: “Nhưng nếu nông dân chỗ chúng ta có phương pháp này thì tại sao trên chợ chưa thấy bán bao giờ nhỉ?”
La Thư Ngọc đặt chén trà xuống: “Ta đọc chính là sách không chính thống, có lẽ không phải chuyện ở nước Đại Hạ.” Y dùng khóe mắt thưởng thức vẻ mặt của Thẩm Minh Vân, tựa hồ không tốt lắm.
“Hóa ra không phải ở Đại Hạ, tiếc thật, ta còn muốn xem trái cây kia trông như thế nào.” Lưu thị bỗng hỏi Thẩm Minh Vân: “Minh Vân, trước đây ngươi từng tới nước Lương, không biết đã thấy loại quả kia chưa?”
Thẩm Minh Vân đáp: “… Chưa từng thấy.” Nhưng sự thật là, hắn đã trồng quả Phúc Thọ, đang chờ thu hoạch rồi bán ra kiếm lời đây.
Má nó, hắn tưởng thế giới này không có ai biết, bây giờ đưa ra cũng chẳng phải thứ mới mẻ hiếm lạ, vậy phải tiêu thụ thế nào?
La Thư Ngọc này đúng là chó ngáp phải ruồi, đọc thứ sách vớ vẩn lại có thể nói ra hết ý tưởng kinh doanh của hắn, bây giờ phải làm sao cho ổn đây?
Dĩ nhiên La Thư Ngọc cố ý rồi, y biết thứ quả Phúc Thọ kia mang đến cho Thẩm Minh Vân bao nhiêu may mắn. Không chỉ khởi đầu cho việc rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử mang quả có chữ đến mừng thọ Hoàng thái hậu, lấy được hảo cảm của Hoàng thái hậu và hoàng thượng, tạo bước đệm để ngày sau lên ngôi, Thẩm Minh Vân còn có cơ hội xuất hiện trước mặt hoàng gia, thu hoạch độ hảo cảm của thành viên trong hoàng thất, được các đại lão tranh giành.
Tặng cho Thẩm Minh Vân món quà nhỏ này, hi vọng hắn vui vẻ tiếp nhận.
Tụ tập ở chỗ La lão thái thái trong chốc lát, mọi người bèn lục tục giải tán, ai cũng bận rộn.
Đạt được mục tiêu, La Thư Ngọc cũng rời đi, Thẩm Minh Vân vội vàng đuổi theo, hệ thống vừa thông báo: thế giới này chưa có ai trồng ra quả Phúc Thọ hết, thế cho nên không gây ảnh hưởng gì.
“Này, ngươi chờ chút.”
Vừa nghe cách xưng hô thiếu lễ phép đã biết ngay là ai, La Thư Ngọc mặc kệ, vờ như không nghe thấy.
Thẩm Minh Vân đành chạy đến trước mặt, chặn y lại: “Này, ta đang gọi ngươi đấy!”
La Thư Ngọc lạnh lùng liếc hắn: “Ta không tên là “này”, ai biết ngươi gọi ai chứ.”
“Ta hỏi ngươi, thật sự ngươi đọc được ở quyển sách tạp nham kia về loại quả có chữ à?” Hắn nghi ngờ chẳng lẽ La Thư Ngọc cũng là người xuyên sách.
La Thư Ngọc ung dung thản nhiên, một lời hai nghĩa: “Tất nhiên là đọc trong sách rồi, đọc nhiều ắt có chỗ dùng.” Bằng không sẽ như Thẩm Minh Vân vậy, đến lúc cần dùng tri thức trong sách thì mới ân hận là mình ít học.
Thẩm Minh Vân: “…”
Hắn không đuổi theo La Thư Ngọc nữa, từ trước tới giờ đều là hắn cười nhạo kẻ khác, hiện tại tình thế đảo ngược nên không kịp thích ứng, chuyện gì xảy ra với cái tên người cổ giả thanh cao này vậy.
La Thư Ngọc dẫn Khánh Vượng về chỗ ở của mình, khóe miệng hơi câu lên, dùng câu nói mà Thẩm Minh Vân hay xem thường mọi người ở thế giới này để hình dung chính bản thân hắn cũng thú vị phết: Không có văn hóa thật đáng sợ.
Vì nếu Thẩm Minh Vân có đọc sách, thì sớm đã vạch mặt y.
—
Ba hôm sau, Khâm thiên giám ấn định ngày thành hôn cho tam hoàng tử Lý Minh Cẩn và La Thư Ngọc.
Ngày kế tiếp, tam hoàng tử với gương mặt âm u tựa La Sát cầm ngọn roi đen dài phảng phất như muốn hút máu người xuất hiện trước cửa phủ La gia.
Trên dưới La gia từ lớn đến bé, người người hoảng hốt.
Trời ơi! Đất ơi!
Tam hoàng tử có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm trong truyền thuyết – hắn đến đấyyy!
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Tam hoàng tử: Ta tới thăm vợ bé nhỏ đây, hắc hắc~
– Hết chương 4 –