Sau hai tuần thì Lý tiểu thư tỉnh lại, nhưng luôn thất thần, ai hỏi gì cũng không trả lời. Bà Lý vì thế mà ngày đêm lo lắng túc trực bên cạnh con không rời.
Dạ Thanh lén uống thuốc của Hoàng Đức đưa cho, thân nhiệt nóng lạnh thất thường, chỉ cần vờ hôn mê nói năng lung tung cũng đủ làm cho đại phu thất kinh sợ hãi.
Đến khi nàng vờ tỉnh lại, ai ai cũng vui mừng thở phào. Bà Lý ngày nào cũng tới thăm nom an ủi. Sau ba ngày nữa thì nàng bắt đầu nói chuyện lại với mọi người nhưng quên quên nhớ nhớ, tâm tính thất thường, thoắt vui vẻ nhã nhặn, thoát giận dữ gào thét, thoắt lại sợ hãi van nài.
Không ai biết chuyện gì xảy ra với Lý tiểu thư tại khu rừng trong đêm hôm đó mà khiến nàng thành ra như vậy. Cả ông Lý và bà Lý nhiều lần gặng hỏi nhưng nàng đều nhớ nhớ quên quên, khi thì nói nàng đi lạc rồi bị ngã ngựa, khi thì kể chuyện mình gặp Bồ Tát giáng thế nói rằng nghiệp báo của nàng sắp tới, khi lại nói thần núi cho nàng thấy cảnh chiến tranh lầm than, đói nghèo, có lúc lại quả quyết mình đã tận mắt thấy một trận long hổ tranh đấu dữ dội trong rừng. Những lúc như thế, thần thái nàng như mê sảng, khiến bà Lý chỉ còn biết khóc hết nước mắt vì thương con. Hàng chục vị đại phu gần xa được mời tới để chữa bệnh cho nàng, nhưng chẳng ai biết nàng mắc bệnh gì. Khả năng lớn nhất là Lý tiểu thư khi ngã khỏi ngựa đã bị tổn thương đến não bộ.
Một đồn mười, mười đồn trăm, trong thành lan tràn hàng chục câu chuyện ly kỳ khác nhau. Có người nói Lý Diệu Linh gặp phải tên ác tặc hãm hại đời nàng, có người lại quả quyết nàng bị ma quỷ ám hại. Truyện càng truyền đi càng thêm nhiều chi tiết kỳ ảo thú vị đến mức chẳng ai còn biết câu chuyện ban đầu là thế nào.
Thêm một tuần thì Lý tiểu thư bắt đầu tỉnh táo nhiều hơn mê sảng, ăn uống lại bình thường. Sau thêm một tuần, nàng hồi phục sức khỏe, đi lại được.
Một buổi tối, bà Lý tới thăm con gái. Bà bước vào ngạc nhiên thấy nàng đang ngồi đọc sách. Vốn đã được người hầu trong nhà báo lại, nhưng biết tính con gái mình ham vui không quan tâm nhiều tới chuyện học hành, lại càng không bao giờ đọc sách, bà vẫn cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
"Diệu Linh đang đọc sách đấy à?" Bà Lý bần thần cất tiếng hỏi.
"M... Mẹ," Dạ Thanh ấp úng, dù đã gọi vài lần, nàng vẫn chưa quen được với âm thanh ấy vì từ nhỏ lớn lên không có mẹ. "Con... vâng thưa mẹ."
Bà Lý không nén được một tiếng thở dài: "Từ ngày Diệu Linh trở về từ chuyến đi săn đó, tâm tính thay đổi khác thường, mẹ phải làm sao đây?"
Dạ Thanh thấy giọng bà tha thiết cũng xao xuyến vô cùng, nàng ngập ngừng đáp: "Mẹ... Diệu Linh... thấy bản thân còn nhiều thiếu sót. Không muốn cha mẹ phải hổ thẹn... Diệu Linh muốn thay đổi bản thân... từ giờ con muốn chăm chỉ học tập và rèn luyện."
Bà Lý nghe con nói vậy trong lòng vui mừng lẫn lộn, bà nói: "Diệu Linh, con còn nhỏ mà suy nghĩ sâu sắc được như vậy quả là đáng mừng. Nhưng người làm mẹ mà không biết được chuyện hay dở gì đã xảy ra khiến con thay đổi như vậy, mẹ rất đau lòng." Rồi bà đổi giọng van nài: "Diệu Linh, con cố nhớ lại xem... chuyện gì đã xảy ra trong rừng đêm hôm đó được không? Con đã gặp ai?"
Dạ Thanh vờ thở dài, đáp: "Mẹ... những gì nhớ được... con đã kể lại rồi... nhưng không ai tin lời con... kể cả mẹ... Đến bản thân con cũng không tin nổi chính mình... Mẹ ơi, liệu... liệu có phải những lời đồn trong thành là đúng... con... con bị ma quỷ ám hại thật không?"
Bà Lý thấy con hoang mang thì đành dịu giọng trấn an: "Diệu Linh đừng nghĩ quẩn. Rồi con sẽ khỏe mạnh lại thôi. Mẹ... mẹ chỉ hi vọng đây thực sự là phúc đức của nhà ta... chứ không phải là họa..."
Nói rồi, bà trầm ngâm bước ra khỏi phòng con, khép cửa lại. Đi bước qua hai lượt hành lang, Lý võ sư đã đứng đó chờ sẵn: "Mình thấy sao rồi?"
Bà Lý nhìn chồng, thở dài kể lại đầu đuôi. Nghe xong ông Lý cũng thở dài theo.
"Mình đã cho người điều tra chưa? Kết quả thế nào?" Bà Lý lại hỏi.
Lý Quốc nhìn người vợ đầu ấp tay gối, chỉ biết lắc đầu: "Có tìm được một hộp phấn thơm cách nơi tìm thấy Diệu Linh vài thước. Nhưng chính là của con đánh rơi. Ngoài ra không có dấu vết gì kì lạ..."
"Lẽ... lẽ nào... con bị ma quỷ dọa nạt thật hả mình?" Bà Lý nghẹn giọng, đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước. Nãy bà trấn an con, nhưng chính bà cũng không tránh khỏi hoang mang.
Lý Quốc khẽ nạt vợ, rồi nhìn người hiền thê run rẩy, chẳng biết làm gì khác ngoài ôm bà vào lòng an ủi. Bản thân ông là người học võ, cũng có chút máu mặt trên giang hồ, không mấy tin vào những truyện ma quỷ. Nhưng hoàn cảnh hiện tại thật không biết phải làm sao.
Từ hôm đó tiểu thư nhà họ Lý chính thức rút lui khỏi những cuộc vui mà nàng trước nay chưa từng một lần vắng mặt, đóng cửa trong phòng học tập. Người của Lý Phủ ai cũng cảm thấy nàng có quá nhiều thay đổi kì lạ, nhưng đều nghĩ là do tai họa nàng đã gặp phải khi lạc trong rừng. Hơn nữa dù tính tình có nhiều khác lạ, nhưng thấy nàng chín chắn, kín đáo và ôn hòa, chứ không hay nhõng nhẽo, hờn dỗi và kiêu ngạo như trước, thì họ lại cho rằng nhà họ Lý kiếp trước ăn ở hiền lành nên mới được trời thương như vậy.
Dĩ nhiên, tất cả đã nằm trong dự tính từ trước của Dạ Thanh để nhập vai một cách hoàn hảo nhất. Thay vì cố gắng bắt chước cho giống Lý Diệu Linh, nàng tìm cái cớ cho nhân vật của mình thay đổi tính cách giống bản thân mình hơn.
Nàng từ nhỏ đã đọc nhiều hiểu rộng, nếu đối văn hẳn cũng chẳng thua nho sinh nào. Lại thêm lớn lên ở Đại Hùng Tinh Giáo, luôn phải nhìn người nhìn mặt mà phán đoán họ nghĩ gì, âm mưu gì, nên lại am hiểu nhân tình thế thái. Vậy nên dù có cố tỏ ra ngô nghê, chắc chắn cũng để lộ nhiều sai sót. Chính thế mà nàng bày ra màn kịch "thay đổi bản thân, đóng cửa tu luyện" để đánh lừa thiên hạ về những thay đổi trong cách ăn nói, ứng xử của mình.
Kế hoạch của nàng quả thật tinh vi vì ngay cả bà Lý, người vốn thân thiết với Lý Diệu Linh, cũng không hề có chút gì nghi ngờ với nàng.
***
Huyện Thượng Phúc, phủ Thái Bình [8].
Căn nhà lá nhỏ cất cheo leo trên triền núi đã lâu không có người ở, đột nhiên tới một ngày lại thấy khói bếp lan tỏa. Cậu thanh niên chỉ trạc mười bảy, mười tám, gượng mặt vuông vức, ánh mắt tinh anh, thoăn thoắt ra vào. Tay quạt nồi thuốc trên bếp lửa giữa sân, tay đơm củi, tay đưa lên quệt những vệt mồ hôi đang lấm tấm trên trán. Khúc nhấc ngồi thuốc xuống, múc ra một bát, tất bật bưng vào nhà.
Gian nhà đơn sơ chẳng có đồ đạc gì nhiều, chỉ có một bộ bàn ghế xiêu vẹo ngay gần cửa, một chiếc tủ cũ kĩ. Trên chiếc giường nhỏ ở góc phòng, một cô gái đang nằm. Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp với sống mũi nhỏ và cánh môi khép hờ như đang mấp máy điều gì.
Hoàng Đức bưng bát thuốc lại gần chiếc giường, thấy cô gái sắp tỉnh dậy, lại bưng qua bàn ngồi. Chỉ một lát sau, đôi mắt bồ câu ngơ ngác hé mở, cô gái giật mình choàng tỉnh.
"Tôi đang ở đâu đây?" Giọng nói trong trẻo ngô nghê hỏi.
Hoàng Đức quay qua nhìn cô gái, cũng có chút hiếu kì. Hắn đã chuẩn bị tâm lí cho một phản ứng dữ dội hơn, như khóc lóc gào thét hay ít nhất cũng là sợ hãi nhưng chưa thấy, bèn tặc lưỡi, đáp: "Đây là núi Vĩnh Sơn ở Thái Bình."
"Thái... Thái Bình..." Diệu Linh há miệng. "Là... là ở đâu?"
Hoàng Đức trả lời: "Ờ... là... trấn Sơn Nam, giáp với xứ Đông..."
Cô gái lắc đầu ngắt lời: "Tôi không biết... ở đây có gần huyện Thanh Lâm, phủ Nam Sách không?"
"Đi bằng ngựa thì cũng hết ba, bốn ngày," Hoàng Đức vẫn đáp, bắt đầu tự hỏi không biết bao giờ cô gái này mới ngộ ra tình cảnh của mình.
"Ba, bốn ngày?" Diệu Linh thảng thốt lặp lại. Rồi lại một câu hỏi ngô nghê khác: "Sao... sao tôi lại ở đây? Anh... anh là ai? Anh... anh tìm thấy tôi ở đâu?"
Hoàng Đức nheo mắt nhìn, càng lúc càng cảm thấy bối rối. Cô gái này ngốc thật hay đang giả vờ ngốc thế? Thường trong những tình cảnh như thế này, phải nghi ngờ hắn là kẻ bắt cóc đầu tiên, nhưng cô ta lại nghĩ hắn là ân nhân cứu mạng sao? Hắn từ nhỏ lớn lên trong Đại Hùng Tinh Giáo, từng lời ăn tiếng nói đều phải cẩn trọng chỉn chu, xung quanh ai ai cũng toan tính mưu mô. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một cô gái ngây ngô tới mức ngốc nghếch như thế này. Đó là chưa kể cô ta còn mang khuôn mặt của Dạ Thanh, người chị thân thiết, môn trưởng Khổng Tước mà hắn luôn kính nể, khiến hắn càng bối rối không biết nên đối xử thế nào cho phải.
Phân vân một hồi, hắn đáp, giọng nói đanh lại: "Cô ở đây dĩ nhiên là vì tôi đưa cô tới đây. Sau này cô có muốn rời khỏi đây thì cũng phải là tôi đưa cô ra khỏi đây."
Tới lúc này thì Diệu Linh cũng đã hiểu ra vấn đề. Nàng gần như hét lên: "Ngươi đừng nói xàm... ai cho phép ngươi giữ ta ở đây?" Nói rồi chồm người lên, lao về phía cửa, toan chạy trốn. Nhưng chẳng hiểu sao hai chân như không nghe theo ý mình, cả thân người đổ sập về phía trước, nàng ngã sõng soài xuống khỏi giường.
"Ta... chân ta... làm sao... tại sao?" Đôi môi nàng run rẩy từng hồi, không tin nổi vào mắt mình. Hai chân nàng không còn cử động nữa. Lẽ... lẽ nào nàng đã bị liệt?
Hoàng Đức chậm rãi đứng dậy, đến bên cô gái. Nhưng vừa tới gần thì bị Diệu Linh vung tay tát vào mặt. Hắn nghiến răng, hai tay bế bổng cô gái nhấc lên giường. Diệu Linh ra sức giãy giụa nhưng sức nàng yếu ớt, chẳng làm gì được.
Vừa được đặt xuống giường, nàng lập tức vung tay đẩy Hoàng Đức ra, quát: "Ngươi... ngươi biết ta là ai không mà to gan lớn mật thế?... Ngươi có chắc sẽ chịu được trách nhiệm khi người của Trường Thạch tìm đến không?"
"Cô nghĩ họ sẽ đi tìm cô à?" Hoàng Đức thở hắt ra. "Vị trí của cô đã có người thay thế rồi... Họ còn tìm cô làm gì?"
Diệu Linh sững người, nhớ tới cô gái có gương mặt như tạc với mình trong rừng, thoắt rùng mình. Phải rồi, trước khi nàng ngất đi, cô gái đó có nói sẽ "mượn tạm" vị trí của nàng. Tức là ngay lúc này đây, cô ta đang sung sướng ngồi ở vị trí tiểu thư Lý phủ, lừa dối tất cả mọi người. Còn nàng bị giam cầm ở chốn núi rừng này, cũng không một ai biết gì sao? Như vậy, sẽ chẳng có ai đi tìm nàng cả. Nàng sẽ bị bỏ rơi như thế này à?
Nghĩ tới đây, nước mắt tự tuôn ra trên gương mặt ngây thơ non nớt.
Hoàng Đức một lần nữa lại bối rối không biết phải làm gì. Từ nhỏ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Dạ Thanh khóc. Dù biết trước mặt mình bây giờ là Lý Diệu Linh chứ không phải Dạ Thanh, nhưng không tránh được cảm thấy hoang mang lạ lẫm. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, nheo mắt nhìn Diệu Linh, cuối cùng dịu giọng giải thích: "Chân cô chỉ tạm thời bị tê liệt thôi, do dây thần kinh bị chấn động... Nhưng chưa đến nỗi liệt hẳn đâu. Khoảng vài tuần nữa chắc sẽ bắt đầu đi lại được..."
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Lý Diệu Linh đã đưa tay ôm mặt, òa khóc nức nở.
Hoàng Đức ngồi im lặng, không nói câu nào. Đôi mày hắn nhíu lại, nhìn vẻ yếu đuối đến đáng thương của cô gái trước mặt.
Chẳng hiểu vì sao mà cảm thấy vô cùng khó chịu.
***
Sau khi khóc lóc một trận, Lý Diệu Linh tuyên bố tuyệt thực.
Hoàng Đức có mang lên bất cứ thứ gì, nàng cũng nhất quyết không ăn. Mặc cho hắn ra sức dỗ ngon dỗ ngọt, đe dọa nạt nộ, thậm chí lợi dụng lúc nàng đang ngủ mà đút canh cho nàng thì Diệu Linh cũng nhổ hết ra. Cứ như thế được ba ngày, người nàng lả ra không còn chút sức sống nào.
"Được, vậy cô không muốn ăn uống gì, chết đói ở đây thì tùy cô, cô tưởng ta quan tâm cô sống hay chết à?" Hoàng Đức cáu giận đặt bát cơm xuống bàn.
"Ngươi đừng nghĩ... ta ngu ngốc," Diệu Linh thu người vào một góc giường, giọng nói thều thào đứt quãng. "Ta... đã nghĩ kĩ rồi. Nếu các người muốn ta chết... thì... lưỡi kiếm của cô gái đó... đã phải giết chết ta rồi... Việc ngươi phải gắng sức cứu ta... chắc chắn... là vì ngươi cần ta... phải sống. Nếu ta... đằng nào cũng không ra được khỏi đây... thì ta... sẽ chết... để các người... không được toại nguyện..."
Hoàng Đức nhìn vị tiểu thư nhà họ Lý, chán ghét đáp: "Cô suy nghĩ nhiều thế mà chỉ ngộ ra chừng đó thôi sao? Vậy cô đã nghĩ vì sao ta phải giả bộ giết cô để rồi cứu sống cô chưa? Nếu ta cần cô sống, thì tại sao không bắt cóc cô là đủ rồi?"
Diệu Linh trân trân nhìn Hoàng Đức, bắt đầu cảm thấy hoang mang. Quả thật nàng chưa nghĩ được đến đó.
"Ta nói cho cô biết, kì thực, chỉ cần cô rời khỏi đây, sẽ có vô số người muốn cô phải chết. Những người đó là ai thì ta không thể nói cho cô được. Nhưng ta cũng nói luôn cho cô biết, trên thế gian lúc này, người muốn cô sống chỉ còn có một. Người đó không phải là ta, mà là cô gái đang thế chỗ của cô. Ta cứu sống cô, bảo vệ cho cô cũng vì cô gái đó muốn cô phải sống. Nếu có bất cứ điều gì bất trắc xảy ra với cô ấy, thì ta cũng chẳng còn lí do gì để..."
Hoàng Đức nói tới đây thì lại nín bặt. Hắn quay mặt đi, không muốn nhìn hai dòng lệ đang trực trào ra từ khóe mắt Diệu Linh. Hắn vẫn chưa thể quen được với những biểu cảm yếu đuối nhu nhược đến thế trên gương mặt như tạc của Dạ Thanh.
Diệu Linh khóc. Nhưng lần này nàng không còn òa lên như một đứa trẻ nữa. Giọt nước mắt u uất chảy ra nơi khóe mi, chứa đầy đau khổ. Giờ nàng mới thực sự hiểu cảm giác bất lực khi không có một ai để dựa vào. Từ nhỏ nàng đã sống trong sự bao bọc chở che của cha mẹ, sự kính trọng của hàng trăm môn đệ Trường Thạch, và cả sự dung túng cung kính của những người muốn vo ve hưởng lợi ích từ gia thế của nàng. Chưa bao giờ nàng cảm thấy cô đơn đến cùng cực như lúc này.
Một lát sau, Diệu Linh mới cất tiếng hỏi, giọng nói như bình tĩnh hơn: "Anh nói xem... cô gái trông giống hệt ta ấy... vì sao cô ấy lại muốn ta sống?"
"Cô ấy nghi ngờ về mối quan hệ thực sự của hai người. Người có thể giống người, nhưng giống đến mức như hai người thì có thể phải có uẩn khúc," Hoàng Đức đáp, kèm theo một tiếng thở dài. Hắn tham gia vào kế hoạch này của Dạ Thanh cũng vì kính trọng quyết định của nàng, chứ kì thực cũng không tin vào suy đoán ấy.
Diệu Linh ngây người. So với những con người này, thực sự suy nghĩ của nàng quá nông cạn. Nàng đã nằm suy nghĩ tới lui mấy ngày trời, nhưng cũng chưa bao giờ tự hỏi vì sao nàng và cô gái kia lại có thể giống nhau như hai giọt nước như vậy. Nàng ngơ ngác hỏi: "Rồi... rồi tự dưng... tại sao... anh lại kể cho ta nghe... chuyện đó? Từ mấy hôm nay... ta hỏi gì anh cũng đâu có trả lời?"
"Vì cô có thể biết điều gì đó," Hoàng Đức đáp. "Nếu chúng ta có thể tìm ra bí ẩn về thân thế thực sự của hai người, thì tình hình có thể sẽ khác."
"Như thế... nếu tìm ra gì đó... anh sẽ thả tôi ra sao?" Diệu Linh hào hứng hỏi lại.
"Ta sẽ hộ tống cô trở về Lý phủ an toàn," Hoàng Đức đáp. Đó là nếu như Dạ Thanh thực sự có quan hệ với Lý phủ. Còn nếu hai người vốn chẳng liên quan gì tới nhau, thì hắn có thể đơn giản giao Lý tiểu thư cho Đại Hùng Tinh Giáo.
Nhưng tất cả điều này cũng chỉ là một cái cớ. Hắn thực sự không hề tin việc cô gái ngờ nghệch này có thể giải đáp được bí ẩn về thân thế của Dạ Thanh. Mục đích hắn nói ra những điều này với Diệu Linh, là để lừa nàng nghĩ rằng nàng thực sự có đường thoát. Nếu như sự tuyệt vọng khi nhận ra không còn ai giúp đỡ che chở mình khiến nàng ta quyết định tuyệt thực tới chết, thì một tia hi vọng sẽ khiến nàng nghĩ lại mà ngoan ngoãn sống.
Quả nhiên, gương mặt Diệu Linh giãn ra và nụ cười như trở lại. Nàng đỡ lấy bát cháo nóng trên tay Hoàng Đức, ăn ngấu nghiến.
Hoàng Đức nhếch mép cười, cô gái này quả thựcquá ngây thơ.
*************************
Hết chương 4
[8] Nay là huyện Thường Tín, thành phố Hà Nội