-Và
-Và và...là đồ ỷ mạnh hiếp yếu.
-Anh đâu phải là hiệu trưởng,cái trường này cũng đâu phải là của anh mà anh có quyền đuổi học tôi.-Nó nói mà không một chút suy nghĩ
Nghe nó nói như vậy,hắn quay sang hỏi hiệu trưởng:
-Trường này là của tôi và tôi có quyền xử phạt những người tôi muốn chứ,hiệu trưởng?-Hắn
-Dạ,được thưa cậu
-Vậy tôi muốn đuổi học cô
-Tại sao anh cứ muốn đuổi học tôi hoài vậy,tôi có làm gì nên tội đâu,ba mẹ tôi mà biết thì sẽ như thế nào,chắc họ sẽ nói:"Ba mẹ thất vọng quá"không được.Làm ơn đừng đuổi học tôi mà nha,nha,nha!!!-Nhìn mặt nó mới đáng thương làm sao nhưng cũng đáng yêu nhường nào.
Hắn cũng đang nghĩ ra được điều gì đó rất nham hiểm
-Được,tôi sẽ không đuổi học cô-hắn
-Thiệt hả,cảm ơn,tôi về-Nó vui mừng đáp
-Khoan đã,nhưng với một điều kiện-Hắn hỏi
Nó đang đi chợt dừng chân lại
-Điều kiện gì?-Nó
-Cô phải làm người hầu cho tôi.-Hắn
Câu nói của hắn làm nó thẩn thờ nhìn
-Người...người hầu.-Nó
-Sao đồng ý không?-Hắn
-ANH BỊ ẤU TRĨ HAY SAO MÀ BẮT TÔI LÀM NGƯỜI HẦU,NHÀ ANH GIÀU VẬY THIẾU GÌ NGƯỜI HẦU CẦN TÔI LÀM GÌ.TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý.
Câu nói của nó to đến mức độ đủ để cả trường nghe thấy,nhưng rất tiếc là học sinh về hết rồi.
-Vậy cầm cặp ra khỏi trường-Hắn
-Gì chứ,không đi
-Vệ sĩ
Hắn nói xong thì ngay lúc đó đám vệ sĩ mặc vest đen bước vào thành đội ngũ(tầm khoảng 14 người)
-Đồng ý hay không đồng ý-Hắn
-Anh dám,ha coi như anh độc,được tôi đồng ý.-Nó bất mãn nói
-Tốt,chuẩn bị đi,sẽ có người dọn đồ cho cô-Hắn quay lưng nói
-Vậy còn ba mẹ tôi-Nó lo lắng
-Cô tự lo
-Gì chứ...
Hắn đã đi,còn tụi nó sau một hồi mới cầm cặp về.