"Nghê Thường, gặp nhau là có duyên, muội không thể đi với ta về tông môn sao?"
"Mặc Hàn à, huynh đùa hay vậy, chúng ta mới gặp nhau chưa được một ngày thôi đó! Muội còn phải về với tỷ tỷ của muội! Đi trước nha huynh!" - rồi Nghê Thường chạy té khói.
Một khắc sau. Nghê Thường với dáng vẻ như bị ma đuổi quay trở lại chỗ cũ. Nơi Mặc Hàn vẫn đang ngồi.
"Mặc Hàn... huynh có nghe thấy muội gọi không?" - Nghê Thường giả vờ nũng nịu
"Để ta đoán nào, muội không biết đường xuống, còn gặp yêu quái rồi đúng không?" - Mặc Hàn vẫn nhắm mắt nói.
"Huynh liệu sự như thần! Vậy... vậy... huynh... huynh đưa muội xuống được không?" - Nghê Thường lấy hết can đảm để hỏi.
"Biết ngay mà, nhưng tại sao huynh phải giúp?" - Vẫn nhắm mắt, Mặc Hàn trả lời
Tới nước này rồi thì... cho dù phải như vậy đi chăng nữa, cũng phải nhờ huynh ấy đưa xuống mới được! - Nghê Thường nghĩ. Nàng sử dụng đôi mắt lấp la lấp lánh của mình, thay đổi ngoại hình một chút, cài đoá hoa nàng hái bên đường, cầm trên tay thảo dược mà nàng tìm được, cúi người xuống nhìn vào Mặc Hàn.
"Huynh mở mắt ra nhìn muội nhé?" - Nghê Thường tỏ bộ đáng thương. Nhưng lúc này, đột nhiên, Mặc Hàn mở mắt ra nhìn nàng. Lúc này, trước mặt hắn là một mỹ nhân tuyệt sắc. Vốn dĩ, Nghê Thường đã có ngoại hình của một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành. Giờ đây, chỉ điểm chút hoa tươi, mà đã lộ nên sự dịu dàng, nhẹ nhàng của một người con gái. Mặc Hàn cảm thấy, tim mình như ngừng đập trong giây lát. Người có sắc đẹp kinh hồng, mỉm cười trước mắt hắn thực sự vẫn là đứa trẻ mà hắn gặp sao? Hắn cũng chẳng rõ nữa...
"Mặc Hàn à... giờ... muội đưa huynh Lam Tước thảo, huynh... đưa muội xuống nhé?" - Nghê Thường cười nhẹ.
"Được, đi theo huynh. Huynh dẫn muội về."
Cả một chặng đường, hai người không nói gì với nhau. Nghê Thường không nói, vì nàng thấy ngại khi cố tỏ ra người lớn trước mặt người khác. Mặc Hàn không nói, vì cảm thấy ngại ngùng khi ở với giai nhân. Nhưng, Lúc họ về đến nơi, trăng đã lên đến đỉnh đầu, tức giờ Kỷ Hợi. Nhưng hôm ấy, trong làng vẫn sáng trưng ánh đuốc.
"Mặc Hàn, liệu sau này muội có gặp lại huynh nữa không?" - Nghê Thường quay sang nhìn vào hắn, vui vẻ hỏi.
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng." - Mặc Hàn trả lời. Tuy câu trả lời quá đỗi bình thường với người ở đây. Nhưng... số phận, là điều nàng không muốn nói tới nhất, nó là điểm yếu, là vết thương trong lòng nàng.
"Vậy, huynh có tin vào số phận, duyên phận chăng?" - nàng hỏi, trong mắt ánh lên chút u sầu, không thích câu trả lời này. tiếc rằng, Mặc Hàn không nhận ra. Nàng sinh ra, người thân rời xa cũng nhiều, nàng không chấp nhận nổi, nhưng những gì người khác nói, chỉ có "duyên với nhân thế đã cạn, người ấy phải quay về với các vị thần". Nên, nàng đặc biệt nhạy cảm với số phận. Nàng chẳng hề muốn tin vào nó.
Mặc Hàn không trả lời, chỉ im lặng không nói, cũng không nhìn vào nàng. "Ra vậy, huynh không muốn nói, muội hiểu rồi."
Bầu không khí lại trở nên im ắng.
"Đến nơi rồi, muội về đây, có duyên ắt gặp." - Nghê Thường cúi người, tạm biệt hắn, quay trở về nơi cô thuộc về. Có lẽ, Mặc Hàn đã quên, Nghê Thường mới chỉ là đứa trẻ 13, nàng mong cầu sự ấm áp, sẻ chia, chứ không phải như vâyh. Nàng quay người rời bước.
"Khoan đã... Ta có điều.... Muốn nói. Thiên địa cao rộng, sẽ có ngày được đoàn tụ. Ta... chờ ngày chúng ta gặp lại. 3 năm sau, tại chốn kinh đô phồn hoa."
"Lời nói của huynh ngày hôm nay, muội sẽ lưu ý." - Nghê Thường cười nhẹ, điều nàng cảm thấy buồn, đã vơi. Nhưng câu nói trước đó về duyên phận, vẫn còn đọng lại trong tim nàng. "Muội sẽ đến, chúng ta sẽ thân thiết hơn nếu muội đoàn tụ với huynh đúng không?"
Nàng trả lời ngây ngô, đồng tình với hắn, nhưng lại chẳng biết biến động 3 năm sau tại kinh đô, lại thay đổi nhân thế và Mặc Hàn mà nàng quen biết, cũng sẽ thay đổi rất nhiều.
"Ngày ấy, ta sẽ chờ muội." - Mặc Hàn cười, bước ra khỏi thôn nhỏ.
"Nghê Thường! Là muội phải không?" - giọng nói ấm áp quen thuộc từ phía sau truyền đến. Là Quỳnh Hoa tỷ thân yêu của cô. Quỷnh Hoa, người tỷ quá lo lắng cho muội của mình, đã không thể ngủ yên và tỉnh dậy tiếp tục tìm kiếm.
"Hoa tỷ!!! Muội về rồi nè!" - Nghê Thường tươi cười hớn hở quay lại trả lời.
"Thường nhi! Muội đã đi đâu hả? Đến bây giờ mới về, có biết tỷ lo lắng lắm không?" - Quỳnh Hoa ôm chặt muội muội của mình. Nghê Thường cảm nhận được trong tiếng nói của tỷ ấy run run, nghẹn ngào. Chắc hẳn, tỷ ấy đã rất lo lắng. Nàng nghĩ. - "Thậm chí, Thanh Vân tỷ của muội đã cử rất nhiều người đi để tìm muội đó. Ai cũng lo lắng cho muội hết. Tại sao muội lại đi mà không nói lời nào vậy?"
Nói chuyện với Mặc Hàn quá lâu, nàng đá không còn lo lắng về vấn đề ban đầu, về việc giữa Quỳnh Hoa và Thanh Vân. Nàng lúc này chỉ có niềm vui vì có thêm bạn mới. Đã lâu lắm rồi, từ khi có người nghe nàng kể truyện chân thành như vậy. Cũng từ lâu rồi, đã chẳng còn mấy ai thích nói chuyện với nàng Những đứa trẻ khác trong làng, bài xích người lạ, chẳng muốn giao tiếp chút nào.
"Tỷ ơi, tỷ biết không, hôm nay muội đã gặp được một vị huynh đài thú vị lắm!" - Nghê Thường rất muốn kể cho Quỳnh Hoa nghe, về Mặc Hàn. - "Muội gặp huynh ấy trong rừng á!"
"Trong rừng? Muội đã đi vào rừng sao? Rừng nào vậy?"
"Phía đông, huynh ấy bảo rằng, mọi người gọi nơi đó là rừng cấm! Nhưng tại sao vậy ạ? Muội thấy nơi đó cũng đâu có nguy hiểm lắm đâu?"
"Muội đã vào rừng cấm!? Muội... tại sao muội lại vào đó? Muội có biết, ở trong đó có gì không?" - Quỳnh Hoa có vẻ vô cùng tức giận. - "Chẳng phải tỷ đã nói với muội là không được phép đi một mình rồi sao?"
"Muội... muội... muội chỉ muốn... tìm Đằng Sâm thôi mà, nó ở đây nè tỷ... có tác dụng cầm máu, muội thấy tỷ bị thương mà. Muội nghe nói cánh rừng phía đông có Đằng Sâm nên đã đi vào" - Nghê Thường ấp úng trả lời, nàng không dám nhìn thẳng mặt Quỳnh Hoa.
"Thôi được rồi, tỷ hiểu rồi... cảm ơn muội... nhưng chúng ta về nhà trước nhé? Tỷ muốn biết một số việc, về nhà, tỷ hỏi, muội nhớ trả lời thành thật nhé."
"Vâng Hoa tỷ! Mình về thôi!" - Quỳnh Hoa nắm tay Nghê Thường, đi dọc qua chỗ của Thanh Vân, báo tin Nghê Thường bình an và về nhà.