Không thể không nói bọn họ chó ngáp phải ruồi đoán được suy nghĩ Khấu Nam Trúc, nàng tính toán sẽ đi tìm Lí Chính nói về chuyện phân gia, nàng sẽ cho bọn họ tiền tài phòng thân. Nàng chưa từng nghĩ qua sẽ tiếp tục ở cùng nhau.
Khi đi vào phòng bếp, Khấu Nam Trúc thấy màn thầu đã chưng xong đặt trên bệ bếp. Bối Bác Văn đang bận việc cũng đem đồ trong tay bỏ xuống giải thích với nàng rằng buổi tối sẽ đem thịt nấu xong sẽ đến phòng gọi nàng.
Buổi tối vẫn là Minh Mộc tới kêu nàng ăn cơm, Minh Mộc vừa khóc xong, đôi mắt vẫn còn đỏ. Nhưng hoàn toàn không làm cho Khấu Nam Trúc mềm lòng chút nào. Ở trong thế giới của nàng, kẻ yếu chắc chắn sống không nổi, càng không cần phải đồng tình.
Ngồi ở trên bàn cơm Khấu Nam Trúc thấy Bối Bác Văn dùng thịt gà hầm trước đó băm nhỏ trộn cùng rau dại không biết tên làm thành nhân màn thầu. Thịt gà hầm vốn đậm vị trộn cùng rau dại màu đo đỏ, cắn xuống một miếng, nước súp nóng hổi chảy ra, hương thơm lan tràn đầy khoang miệng, béo mà không ngán. Thịt gà hầm mềm rục càng hoà hợp với vỏ màn thầu mềm mại, khiến cho nàng muốn một lúc nhét vào miệng mấy cái liền.
Một hơi ăn hết ba cái màn thầu lớn mới dừng lại. Bối Bác Văn thấy thê chủ ăn vui vẻ như vậy, trong lòng hắn cũng có một tia vui mừng.
Sau khi ăn no, Khấu Nam Trúc cũng không nhìn mấy người bọn họ, đứng dậy trực tiếp trở về phòng của mình bắt đầu ngồi thiền. Cho dù Nữ tôn quốc này không có chiến tranh vũ khí nóng, nàng cũng không muốn để thân thể này bị phế bỏ.
Nàng vẫn luôn kiên trì nắm chắc một lý tưởng sống, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần có đủ thực lực, là có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái.
Giờ Tuất*(19h -> 21h), đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lỗ tai Khấu Nam Trúc vừa động liền cảnh giác mở hai mắt. Đối với nàng mà nói, hoàn cảnh nơi này lạ lẫm cùng năm phu lang kia cũng không thể xác định là người như thế nào, cho nên trong lòng Khấu Nam Trúc vẫn luôn bảo trì cảnh giác.
Nàng bất động thanh sắc nghe tiếng mở cửa nhẹ nhàng bên cạnh, sau đó tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng nàng. Ánh mắt Khấu Nam Trúc rét run, quả nhiên mục tiêu là nàng. Nàng nhớ rõ mình từng nói qua đừng ai tới quấy rầy nàng, nhưng có người dường như không đem lời nàng nói để trong lòng.
Ngoài cửa chính là Linh Thánh, hắn đứng trước cửa có chút do dự, nhưng nghĩ đến kết cục bị hưu bỏ, hắn lại lần nữa lấy hết can đảm, sửa sang lại bản thân một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Khấu Nam Trúc ra.
Khấu Nam Trúc an tĩnh ngồi ở mép giường nhìn người không mời mà đến. Cuồng bạo ở đáy mắt yên lặng lưu chuyển, nếu không phải bởi vì bản thân nàng mới đến nơi này, cũng không muốn gây thêm phiền toái không cần thiết thì trong nháy mắt Linh Thánh đẩy cửa vào chính là một khối thi thể.
"Thê chủ." Linh Thánh nhẹ nhàng hô một tiếng.
Diện mạo Linh Thánh diễm lệ, lại cố ý trang điểm khiến cho người ta có một loại cảm giác quyến rũ, nửa đêm chạy đến phòng nàng, còn ăn mặc như vậy, Khấu Nam Trúc đương nhiên biết ý tứ của hắn. Nhưng nàng cũng không phải là nguyên chủ, tuy rằng nàng từng có không ít nam nhân, nhưng đều liên quan đến nhiệm vụ, còn hiện tại..... Nàng không giết hắn là mạng hắn lớn.
"Cút đi! Lại đến quấy rầy ta thì cẩn thận ta lấy mạng ngươi." Trong mắt Khấu Nam Trúc không tự chủ phát ra tia lệ khí, một khi Khấu Nam Trúc tức giận muốn giết người, không phải người bình thường có thể ngăn cản được.
Linh Thánh trực tiếp bị khí thế lạnh lẽo của Khấu Nam Trúc dọa cho chân mềm nhũn, đỡ lấy khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững. Nhìn Khấu Nam Trúc sắc mặt âm trầm cũng không dám ở lại, lảo đảo trở về phòng bên cạnh.
Trước kia thê chủ bình thường sẽ đánh mắng bọn họ, nhưng sau khi cùng phòng sẽ dễ nói chuyện hơn một chút, cho nên Linh Thánh mới nghĩ đến biện pháp như vậy, nhưng lúc này rõ ràng đã áp dụng sai đối tượng rồi.
Sau khi trở về phòng, mấy người khác cũng không tỉnh dậy, Linh Thánh cố gắng lấy lại bình tĩnh, đôi tay mới chậm rãi ngừng run rẩy. Cẩn thận bò lên trên giường, một lúc lâu sau cũng không thể ngủ.
Hắn không biết sắp tới bọn họ sẽ đối mặt với cái gì? Hôm nay thê chủ tựa hồ không giống như mọi ngày. Trước kia tuy rằng hắn sợ hãi thê chủ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi thở tử vong ở trên người thê chủ. Lúc ấy chỉ trong nháy mắt thôi, hắn thật sự cho rằng mình đã thấy Quỷ môn quan, chỉ một ánh mắt, hắn đã không thể hô hấp.....
Khấu Nam Trúc giống như dã thú có ý thức lãnh địa rất mạnh, đối với chuyện Linh Thánh tự ý xâm nhập tất nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt, không trực tiếp động thủ giết hắn đã xem như kiềm chế rồi, nhưng không thể tránh khỏi tâm trạng nàng cực kì không tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, cơm sáng cũng không ăn, trực tiếp từ trong không gian cầm lương khô ra lấp no bụng sau đó trực tiếp ra cửa, đi về hướng nhà Lí Chính.
Mỗi một thôn đều sẽ có dạng người vô lại hoặc là chơi bời lêu lổng, Khấu Nam Trúc cũng coi như một trong số đó, cho nên thời điểm Lí Chính nghe Khấu Nam Trúc muốn mua đất không khỏi kinh ngạc.
Mọi người ai cũng đều biết, nàng đem toàn bộ mấy mẫu ruộng tốt mà mẫu thân nàng để lại bán sạch, bạc cũng đã tiêu xài hết, ngày tháng trôi qua ăn uống còn không đầy đủ, làm sao lại có tiền mua đất.
"Nam Trúc a, một mẫu đất cần tám lượng bạc, ngươi muốn mua mười mẫu phải cần có tám mươi lượng bạc. Ngươi có nhiều tiền như vậy sao?"
Tính tình Lí Chính cũng có thể nói là công bằng liêm chính, thái độ nói chuyện với Khấu Nam Trúc cũng không có thành kiến gì gay gắt. Cho nên bề ngoài Khấu Nam Trúc nguyện ý cùng bà duy trì thái độ hòa nhã, dù sao đi nữa bà cũng là người có quyền lớn nhất trong thôn này.
"Tiền tất nhiên là ta có. Hôm qua ta ở trên núi phát hiện ngựa hoang, tới tận mấy con nên bán được không ít tiền."
Những lời này xem như giải thích, để đánh tan hoài nghi Lí Chính nàng chỉ có thể nghĩ ra một cái cớ.
Sau khi nghe xong, Lí Chính đầu tiên là nhìn Khấu Nam Trúc từ trên xuống dưới một lượt, hôm nay Khấu Nam Trúc cho bà cảm giác không giống ngày thường.
Bất quá bà cũng không nghĩ nhiều, trước đó bà có nghe nói Khấu Nam Trúc bị người ta phát hiện ngã dưới chân núi, trên người còn có không ít vết thương, phỏng chừng khi đó phát hiện ra ngựa hoang.
Xem ra vận khí nàng cũng không tồi, dã thú sau núi có không ít, người trong thôn cũng không dám lên núi. Càng đừng nói đến dưới chân núi thường thường có dã thú lui tới đả thương người dân, làm cho người trong thôn không dám tới phụ cận gần chân núi.
"Vậy được, ngươi muốn nơi nào?"
"Vài mẫu dưới chân núi. Ta còn muốn một khối đất bằng phẳng bên cạnh dùng để xây nhà."
Khấu Nam Trúc cũng không muốn có quá nhiều người quấy rầy cuộc sống của nàng, cho nên lựa chọn cách người trong thôn một khoảng xa, bên cạnh chân núi không có thôn dân nào ở gần đó, đây là lựa chọn hợp ý nàng.
Lí Chính vừa nghe đã vội vàng khuyên: "Chân núi bên kia rất nguy hiểm a, ngươi từ sau núi nhặt về một mạng, chắc hẳn biết rõ hơn ai hết."
"Ta đã quyết định, đối với dã thú ta cũng có biện pháp đối phó." Dã thú không né sát thần như nàng thì thôi, còn dám tới gần địa bàn của nàng sao? Khấu Nam Trúc không đem chuyện dã thú để ở trong lòng.
Lí Chính còn muốn khuyên tiếp, nhưng thấy thái độ Khấu Nam Trúc kiên quyết, kiểu như 'ngươi muốn nói thế nào thì nói, ta không nghe, không liên quan đến ta'. Không có biện pháp Lí Chính bà chỉ có thể từ bỏ.
"Chân núi là nơi tương đối hoang vu, tuy gần đó có nguồn nước, nhưng cách thôn có chút xa. Như vậy đi, ta bán cho ngươi một mẫu bảy lượng bạc. Hiện tại ngươi phải cùng phu lang sinh sống thật tốt."
Lí Chính cùng mẫu thân nguyên chủ lớn lên với nhau, cũng nhìn ra Khấu Nam Trúc đang tính toán cho cuộc sống sau này. Mua đất còn muốn xây nhà, liền thuận miệng khuyên nhủ một câu. Hy vọng nàng về sau đừng giống như trước kia nữa.
Vừa vặn được Lí Chính nhắc đến năm phu lang trong nhà, Khấu Nam Trúc liền thuận tiện hỏi Lí Chính chuyện hoà li. Bản thân nàng rất độc ác, mấy phu lang yếu ớt vai không thể khiêng, tay không thể vác kia đối với nàng mà nói chính là trói buộc.
*(Mọi người thấy suy nghĩ nu9 như thế nào???)
"Nam Trúc a, ngươi đây là muốn đem năm người kia bức chết a. Phu lang bị thê chủ hưu bỏ chỉ có thể bị đưa đi làm quân kỹ, nói đi cũng phải nói lại nếu không có bọn họ phỏng chừng ngươi sớm đã chết đói, bây giờ ngươi có tiền lại muốn mạng bọn họ a!? Huống hồ luật pháp quy định ruộng đồng cùng đất xây nhà chỉ bán cho nữ tử đã thành thân, nếu hưu bọn họ ngươi cũng không mua được, hay là Nam Trúc ngươi chuẩn bị cưới người khác?"
Ngữ khí Lí Chính không tốt lắm, mang theo dò hỏi.
Hết chương 4