Khi tôi vừa nói điều này, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường: “???”
Đặc biệt là khuôn mặt của những đạo sĩ kia bắt đầu sửng sốt.
Cuối cùng, vị đạo sĩ già râu bạc phơ là người đầu tiên bừng tỉnh, hung hăng hỏi lại: “Ngược đãi trẻ con cái gì? Chúng tôi đang tiêu diệt ác ma.”
Tôi nghe xong lập tức kinh ngạc, nhưng não mau chóng nhảy số, những đạo sĩ này chắc là hiểu biết nửa vời, còn chưa hoàn toàn nắm rõ tình huống.
Vì thế, tôi bù lu bù loa kể ra tất cả những gì tôi biết.
Đám Lục Du Du hồi phục tinh thần, cũng vội xông vào làm chứng cho tôi.
“Đúng là vậy đấy ạ.” Lục Du Du nhanh chóng mở miệng, “Dù gì thì đứa bé này cũng vô tội, kẻ không thể bỏ qua chính là Vương Tư Tư kia kìa!
Mấy người không thể khiến thằng bé hồn phi phách tán được.”
Đạo sĩ lập tức trở nên thanh tỉnh, bàng hoàng nhìn về phía Vương Tư Tư: “Cô Vương, khi cô tới tìm chúng tôi nói rằng tình huống vô cùng khẩn cấp nên chúng tôi mới gấp rút bắt đầu hành động mà không tìm hiểu gì thêm, nhưng tình huống hiện tại dường như không giống lời cô nói?”
Bởi vì tốc độ nói chuyện của đám chúng tôi quá nhanh khiến Vương Tư Tư không kịp phản ứng.
Cô ta nghe đạo sĩ nói xong mới hồi hồn, vội vàng giải thích: “Không phải! Tôi không có!”
Cô ta biện giải thì đã sao? Sự thật mãi mãi là sự thật.
Tuy đám đạo sĩ này là lũ gà mờ, nhưng không phải hoàn toàn ngu ngốc, khi trước hẳn là bị Vương Tư Tư dùng nhiều tiền kéo đến đây nên mới mắc mưu.
Hiện tại được chúng tôi nhắc nhở, họ lập tức bấm tay tính toán.
May là bọn họ cũng không quá vô dụng, rất nhanh đã tính ra tội nghiệt trên người Vương Tư Tư, cũng tính ra mối liên hệ giữa cô ta và đứa trẻ kia.
Vương Tư Tư thét chói tai thúc giục: “Các người đừng nghe những kẻ xàm ngôn này nói bậy bạ! Mau chóng tiêu diệt nó, mau khiến lệ quỷ hồn phi phách tán đi.”
Nhưng đạo sĩ kia lại lạnh lùng nói: “Ngại quá, cô Vương, chúng tôi là những người trừ ma vệ đạo, nhưng nếu là quỷ bị khống chế, oan nghiệt không phải do nó tự nguyện tạo ra, chúng tôi sẽ không nhẫn tâm làm nó hồn phi phách tán mà sẽ siêu độ cho nó.”
“Về phần người tâm thuật bất chính…” Đạo trưởng lạnh lẽo nhìn Vương Tư Tư: “Tất nhiên sẽ gặp báo ứng.”
Sắc mặt Vương Tư Tư trắng bệch, ngã ngồi xuống đất.
Khung cảnh trước mắt bởi vì được quá nhiều người vây xem nên tất nhiên sẽ sớm bị phát tán trên mạng.
Vương Tư Tư lập tức lên hotsearch.
Dù ekip của Vương Tư Tư có liều mạng tẩy trắng nhưng mọi người đâu phải đồ ngốc, phản ứng trong video của Vương Tư Tư đã gián tiếp thừa nhận tội ác của cô ta.
Hình tượng của Vương Tư Tư xuống dốc không phanh.
Chuyện năm đó của Tề Duyệt bị khui ra, dấy lên tin đồn cô ta bị người khác hãm hại, việc Tề Duyệt t.ự s.át cũng khá bí ẩn.
Dưới sự phẫn nộ của cư dân mạng, Vương Tư Tư bị cấm sóng.
Nhưng tất cả những việc trên là chuyện của sau này.
Khi cư dân mạng sôi sục vì chuyện của Vương Tư Tư, trong ký túc xá chúng tôi đang nhìn đạo trưởng siêu độ cho đứa trẻ.
Theo lời đạo trưởng, trên tay đứa trẻ đã vấy m.áu, tất nhiên phải chịu một chút trừng phạt.
Nhưng do bị khống chế nên hình phạt sẽ không nặng.
Trong quá trình siêu độ, tôi nhìn thấy lệ khí trên khuôn mặt thuần khiết của đứa trẻ nhạt dần.
Trước khi đi, đột nhiên nó nhìn tôi: “Chị, em có chuyện này muốn nói với chị.”
Nó tiến sát bên tai tôi, thấp giọng nói nhỏ, sau đó mới ngẩng đầu, nở nụ cười trong sáng với tôi: “Em không phải người tốt sao?”
“Chị, lần sau cùng nhau chơi bóng nha.”
Giây phút này, cuối cùng nụ cười của thằng bé cũng xuất hiện sự ngây thơ nên có ở tuổi của nó.
Sau đó, hồn phách nó dần phai nhạt.
Tôi nhẹ nhàng vẫy tay.
Tạm biệt em.
Hy vọng kiếp sau em sẽ tìm thấy một người mẹ thật sự yêu thương em.
17
Siêu độ cho thằng bé xong, chúng tôi trở lại lớp.
Chớp mắt đã đến thứ sáu.
Tiếp theo là một kỳ nghỉ dài hạn, cuối cùng những học sinh ở ký túc xá như chúng tôi cũng được về nhà.
Tôi tạm biệt đám Lục Du Du, đang định ra cổng trường về nhà thì một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng trước mặt tôi.
Cửa sổ hạ xuống, lộ ra Tịch Lâm đang cười rạng rỡ: “Bạn học tiểu Tống, em chuẩn bị về nhà sao? Để tôi đưa em về.”
Tôi nhướng mày, gật đầu rồi lên xe.
Trong xe, Tịch Lâm khẽ thở dài: “Không ngờ Vương Tư Tư lại là người như vậy.”
“Ừ.” Tôi thản nhiên đáp, “Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được.”
Đột nhiên Tịch Lâm nghĩ đến gì đó, nhìn tôi, khẽ mỉm cười: “Em cũng thế, một cô gái yếu ớt mà lại dũng cảm đến vậy, không chỉ khiến tôi khâm phục mà còn khiến tôi…”
Giọng Tịch Lâm đang nói bỗng nhiên trầm xuống, bầu không khí ái muội lan khắp xe.
Tôi nhìn lên, thấy Tịch Lâm tiếp tục tiến về phía tôi.
Khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt trìu mến đầy mê hoặc.
Thấy đôi môi của Tịch Lâm đang dần đến gần, tôi ngăn cản: “Đợi một chút…” Tôi đột ngột lên tiếng.
Động tác của Tịch Lâm cứng đờ, hắn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã vội lấy khăn ướt ra lau cổ, sau đó cười rạng rỡ với hắn: “Xin lỗi, hôm nay cổ em bôi một lớp kem chống nắng dày lắm, em lau chút tránh cho anh nuốt phải.”
18
Trong nháy mắt, không khí trong xe im lặng đến quỷ dị.
Ngay sau đó, tôi thấy Tịch Lâm miễn cưỡng nở nụ cười.
"Tuyết Nhi, em, em nói gì vậy? Vừa rồi tôi chỉ muốn hôn em thôi, sao có thể tổn thương cổ em được.”
"Vậy sao?" Lần này, tôi lại lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Em còn tưởng rằng anh muốn hút khô máu của em chứ."
Trong xe lại lâm vào im lặng.
Lúc này đây, cuối cùng Tịch Lâm cũng cười không nổi nữa.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt có dần lạnh lùng: "Em biết từ khi nào?"
"Thật ra cũng mới vừa rồi thôi.” Tôi chớp mắt vô tội, nói thật, "Vừa rồi trước khi bị siêu độ, đứa nhỏ kia đã nói với em rằng quả thật nó làm anh bị thương, nhưng cái ch.ết của người đàn ông kia lại không liên quan đến nó.”
Tịch Lâm khinh thường, cười lạnh một tiếng: "Lời của tiểu quỷ nói em cũng tin?"
"Sao lại không tin chứ?" Tôi hỏi ngược, "Lúc trước tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi, t.hi th.ể kia bị hút khô máu, quả thật không giống như đứa trẻ kia làm.”
Thằng nhóc ấy chỉ ghét việc Tịch Lâm thân thiết với Vương Tư Tư, vậy thì liên quan gì đến nam thứ kia chứ?
Hơn nữa, th.i th.ể đó bị hút khô, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như ma cà rồng trong tiểu thuyết làm ra.
Cho nên tôi bắt đầu hoài nghi trong trường trung học Tam Lĩnh ngọa hổ tàng long (*) này còn một con ma cà rồng đang ẩn náu.
(*) Ngọa hổ tàng long chỉ những nơi tiềm tàng rất nhiều nhân vật, yếu tố chưa có thể cân đo đong đếm được, kiểu như cao thủ ẩn mình, đến khi xuất hiện là kinh hồn bạc vía, xoay chuyển càn khôn.
Người đầu tiên tôi nghi ngờ là Tịch Lâm.
Dù sao thì hắn là kẻ duy nhất ở hiện trường.
Hơn nữa, hắn bị đứa bé kia tấn công nhưng chỉ bị thương mà không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy rằng hắn nói là do tác dụng của bùa hộ mệnh gì đó nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi không hợp lý.
Nhưng tôi vốn chỉ hoài nghi mà thôi, việc đưa ra kết luận chắc chắn là do m.a nữ áo đỏ nói cho tôi biết.
Đúng vậy.
Trải qua chuyện trước đó, hảo cảm của ma nữ áo đỏ Tô Vãn Tình đối với tôi tăng cao, vậy nên sau khi đứa nhỏ kia được siêu độ thì lập tức vụng trộm xuất hiện nói cho tôi biết thân phận của Tịch Lâm.
Bị tôi nhìn thấu, Tịch Lâm cũng không phủ nhận, chỉ tiếp tục lạnh lùng hỏi tôi: "Nếu em đã biết tôi muốn hút máu thì sao lại lên xe với tôi? Còn để cho tôi cắn?"
Nghe Tịch Lâm nói vậy, đột nhiên khoé mắt tôi ửng hồng.
Sau đó tôi cúi đầu, nghẹn ngào mở miệng.
“Anh còn hỏi vì sao nữa hả…” Tôi khẽ nói, "Đương nhiên là bởi vì em thích anh rồi!"
Tịch Lâm sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên quyết mà dịu dàng mở miệng:
"Chỉ cần có thể khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn thì chút máu này của em có là gì đâu?"
19
Tôi thấy Tịch Lâm trở nên choáng váng.
Tôi đoán chắc hẳn hắn hút nhiều máu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy kẻ bị hút máu có tấm lòng vị tha như tôi.
Ngay sau đó, tôi thấy đáy mắt hắn hiện lên vẻ xúc động.
“Em...em vậy mà...” Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn tôi, hồi lâu nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng ôm tôi, "Được rồi, tôi hiểu mà, em yên tâm, tôi sẽ không hút khô em đâu, chỉ hút một chút, một chút thôi... Bởi vì em quá đẹp khiến tôi không nhịn được..."
Nói xong, hắn chậm rãi áp sát vào cổ tôi.
Khoảnh khắc đôi môi lạnh lẽo của hắn chạm vào cổ tôi ——
Bụp!
Nói thì chậm, làm thì nhanh, tôi dứt khoát rút ra một lá bùa bằng giấy trong túi, hung hăng dán vào lưng hắn.
Lúc này, Tịch Lâm mới phản ứng lại, đẩy mạnh tôi ra.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lá bùa bốc cháy khiến hắn thống khổ đến mức sắc mặt trở nên vặn vẹo thành một cục.
“Em...em lừa tôi!"
Tôi nhìn anh ta, khuôn mặt không thay đổi: "Ừ, chứ sao nữa? Anh cho rằng tôi là đồ ngốc hả? Tôi đi hiến máu không tốt hơn sao mà phải cho anh uống máu miễn phí? Khinh thường người khác quá rồi.”
Ờ.
Ngay từ đầu tôi đã lừa Tịch Lâm.
Chủ yếu là Tịch Lâm khác hẳn ma nữ áo đỏ và đứa trẻ mà trước đó tôi đã tiếp xúc.
Hắn là nhân vật phản diện chân chính, vì lợi ích của bản thân mà gi.ết người.
Cho nên khi ấy, tôi xin đạo sĩ bùa chú, còn đặc biệt xin phù chú tàn nhẫn nhất của bọn họ.
Đạo sĩ nói cho tôi biết, tôi phải dán lên lưng ma cà rồng bất ngờ khiến nó không kịp đề phòng mới đạt hiệu quả tốt nhất.
Nên tôi mới diễn vở kịch vừa rồi.
"Mày!".
Tịch Lâm tức giận muốn thoát khỏi bùa chú, nhưng tất cả chỉ là tốn công vô ích.
Ngẫm lại thì cũng đúng, chắc chắn thực lực của bản thân hắn cũng chả ra gì, nếu không thì làm sao phải hút máu người, còn cố ý đổ tội cho đứa trẻ kia làm, hẳn chính là sợ bị các đạo sĩ tra được.
Tịch Lâm nhanh chóng ngã xuống, bị thiêu thành tro tàn.
Lúc này tôi mới ngẩng đầu nhìn về phía tài xế đang trợn mắt há hốc mồm ở ghế lái, lạnh lùng hỏi:
"Sao, ông cũng là ma cà rồng?"
Tài xế kia phục hồi tinh thần, vội vàng phủ nhận:
“Không không không không! Tôi chỉ biết Tịch Lâm có vấn đề chứ tôi là con người mà!"
“Vậy thì cút lẹ đi.” Tôi lạnh lùng nói, “Sau này đừng có làm cái loại hành động trợ Trụ vi ngược (*) này nữa.”
(*) Giúp người xấu làm việc ác.
Tôi chẳng buồn để ý đến tài xế nữa, xuống xe duỗi lưng hít thở không khí trong lành.
Ừm.
Tôi chợt phát hiện ra.
Xuyên vào tiểu thuyết kinh dị, cũng thú vị đấy chứ?