Tình hình của Hi Hi mau chóng được cải thiện.
Bác sĩ nói rằng nút thắt trong tim của anh đã được giải quyết, chỉ cần kiểm tra định kỳ là được, ngược lại tình trạng của tôi lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Bây giờ tôi không có xu hướng tự hủy hoại bản thân, nhưng sau này tôi có thể sẽ tái phát.
Vì lý do này, Hi Hi đã cất đi tất cả những đồ vật sắc bén.
Anh ấy nói, "Những việc như thế này, anh rất có kinh nghiệm."
Nói xong, anh lại nhận ra bản thân đã nói sai, tôi đau lòng ôm lấy anh.
"Em sẽ không làm tổn thương chính mình. Em muốn sống thật tốt, em muốn ở bên Hi Hi, em còn muốn nhìn Bạch Gia Nghi c.hết đi."
Mỗi lần nghĩ đến việc tự tay g.iết c.hết Bạch Gia Nghi, tôi nhịn không được cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng tôi cũng chỉ có thể nghĩ.
Điều hạnh phúc nhất đối với tôi mỗi ngày là đi dạo quanh phòng bệnh của Bạch Gia Nghi, nhìn cô ta hôn mê không tỉnh và sinh mệnh suy tàn, tôi gần như bật cười thành tiếng.
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của Lâm Thần Hạo, tôi chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy anh ta.
Anh ta thực sự càng ngày càng trở nên hốc hác, hoàn toàn không còn vẻ hăng hái như trước đây, thảo luận trên mạng cũng không có lợi cho anh ta, việc đưa Bạch Giai Nghi đến bệnh viện ngày hôm đó cũng trở thành chủ đề nóng.
Nhưng anh ta dường như không quan tâm chút nào, mặc kệ mọi chuyện diễn ra.
Tôi đã trở thành diệt tuyệt sư thái mới trên internet, những người ban đầu đều bị bị tôi thu phục, lần lượt phải xin lỗi tôi.
Tôi không làm những điều lớn lao từ những điều nhỏ nhặt nữa.
Những người đó sợ hãi điều gì, tôi sẽ làm điều đó. Nếu bọn họ sợ bị cha mẹ biết thì tôi sẽ cho cha mẹ bọn họ biết; nếu bọn họ sợ mất việc, sợ phát hiện những điều dơ bẩn bọn họ đã làm thì tôi sẽ phơi bày bộ mặt thật của bọn họ trước tất cả mọi ngưởi.
Bọn họ chỉ dám đứng trong bóng tối làm những điều dơ bẩn, nhưng đứng trước ánh sáng, bọn họ chẳng là gì cả.
Lối sống trên internet dần trở lên rõ ràng, mọi người cũng bắt đầu phải sống dưới danh tính thật của bản thân.
Đằng sau mỗi tài khoản, là người hay là q.ủy, mọi người đều có thể biết hết.
Tôi chậm rãi bước vào phòng bệnh.
Nghe nói Bạch Gia Nghi vừa mới tỉnh lại, sau khi nhận được tin tức, tôi còn vội vàng bỏ chỗ hoa quả đang ăn dở trong tay rồi chạy tới.
Tôi phải nhân lúc Hi Hi ra ngoài có việc để đến chế nhạo Bạch Gia Nghi một trận.
Hi Hi không thích tôi tiếp xúc với Bạch Gia Nghi, anh lo lắng tôi tiếp xúc với cô ta sẽ dẫn đến những phản ứng không tốt cho bệnh tình
"Ai đây? Đây không phải là mỹ nữ xinh đẹp theo đuổi thần tượng thành công Bạch Gia Nghi sao?
"Vậy ra đây mới là hình dáng thật sự của cô, trông cô chẳng khác gì một bộ x.ương di động.”
"Không, nó như vậy còn là sự xúc phạm đối với bộ x.ương, bộ xương còn không xấu xa như cô, ăn trộm lớp da của người khác khoác lên người."
Bạch Gia Nghi tức giận đến run rẩy: “Cô, Cô…Giang Chỉ Du.”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận.
"Tôi ở đây, nhìn thấy tôi, chắc cô đố kỵ với tôi lắm phải không?”
"Cô ước gì cô có thể là tôi, đáng tiếc, cô tự nhìn chính mình đi, cô lấy gì để có thể cùng tôi?
“Tôi xinh đẹp hơn cô, thông minh hơn cô, học cao hơn cô, tôi còn có một gia đình hạnh phúc, một người yêu hoàn hảo."
"Còn cô thì sao, cô có gì?"
Tôi kéo ghế ngồi trước mặt cô ta, cô ta nổi giận, muốn đưa tay ra tóm lấy tôi nhưng tiếc là không thể.
"Tao còn có Thần Hạo, Thần Hạo yêu tao."
Nụ cười vui vẻ đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt Bạch Gia Nghi.
"Tao còn có kết tinh tình yêu với Thần Hạo."
Cô ta dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mắt đột nhiên thay đổi.
“Con tôi, con tôi đâu?”
Tôi cầm lấy quả nho vệ sĩ đưa cho, bắt đầu ăn, vỏ nho đã được bóc sẵn, đây đều là do Hi Hi đã chuẩn bị sẵn cho tôi trước khi rời đi.
Đợi cho đến khi chỉ còn tôi và cô ta trong phòng.
Tôi chậm rãi nói: “Đứa bé đó, tôi sớm đã phá đi rồi, không lẽ cô muốn lợi dụng tôi sinh con cho hai người các ngươi sao.”
Cô ta chật vật đứng dậy khỏi giường bệnh: “Sao cô dám.”
Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta bằng vẻ mặt khinh thường:
“Tôi có gì mà không dám? Đây là cơ thể của tôi, cô chỉ là một kẻ ăn cắp đê tiện.”
"Cô thật sự cho rằng cô có thể dựa vào chính mình để có được Lâm Thần Hạo sao, cô nằm mơ lâu quá nên đầu óc không còn tỉnh táo đúng không?
"Cô lợi dụng thân thể của tôi, thân phận của tôi để tham gia chương trình tạp kỹ, lấy trộm cuốn tiểu thuyết viết dựa trên hình tượng của tôi và Cố Hi mà tôi viết, trở thành tác giả kịch bản chuyển thể, mới có thể đến bên Lâm Thần Hạo.”
“Cái gọi là tài năng, cái gọi là sức hút của cô, tất cả đều là do cô lấy trộm từ tôi, cô cướp đi công sức của tôi, còn thực sự cho rằng đó là do bản thân cô tạo ra?”
"Cô giỏi thật đấy, một kẻ trộm như cô, giả dạng làm tôi quá lâu liền quên mất bản thân thực sự là ai à."
Bạch Gia Nghi thở hổn hển, "Cô nói nhảm, Thần Hạo yêu tôi, anh ấy yêu tôi, là yêu linh hồn của tôi."
Tôi khẽ mỉm cười: “Cô bây giờ không phải đang ở trong thân xác và tâm hồn của chính cô sao? Anh ta còn yêu cô không?”
Bạch Gia Nghi sửng sốt.
Một lúc sau, cô dùng hết sức muốn ngồi xuống.
Thiết bị ngay lập tức phát ra âm thanh.
Lâm Thần Hạo từ ngoài cửa bước vào.
"Thần Hạo, Thần Hạo, mau đuổi cô ta đi đi."
Bạch Gia Nghi túm lấy ống quần Lâm Thần Hạo, cầu xin.
Lâm Thần Hạo sắc mặt u ám: "Giang tiểu thư, mời cô rời đi trước, tôi sẽ cho cô một lời giải thích."
Tôi cầm lấy số nho còn lại rồi rời đi, tôi không quan tâm anh ta muốn giải thích gì với tôi, anh ta có thể làm được gì cơ chứ?
“Thần Hạo, anh yêu em mà, phải không? Thứ anh yêu chính là linh hồn của em phải không?
"Người phụ nữ độc ác đó đã giết con của chúng ta, anh phải báo thù cho đứa bé."
…
Cánh cửa phòng bệnh bị đóng kín, chặn đứng lời nói ác độc của Bạch Gia Nghi.
10
“Tối nay anh sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”
Hi Hi đột nhiên thông báo, giống như sấm sét giữa trời quang, tôi lập tức ý thức được, chắc chắn vệ sĩ đã mách lẻo với anh.
Tôi chỉ vừa mới hứa sẽ không đến gặp BẠch Gia Nghi khi anh đi vắng nữa, kết quả vừa chớp mắt đã tự mình chạy đến đó.
Tôi nhích lại gần Hi Hi, nắm tay lấy anh, lắc lắc:
"Em sai rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa, em hứa."
Tôi giơ tay lên, nghiêm túc hứa hẹn rồi lặng lẽ chạm nhẹ vào tay Hi Hi.
Anh thở dài, lặng lẽ lấy một chuỗi phật châu từ trong túi ra:
"Đây là do anh cầu được từ chỗ của đại sư. Người nói rằng chuỗi phật châu này đã được thánh hóa, nó có thể giúp cho em luôn an toàn, tránh xa được yêu ma quỷ quái."
Thì ra đây chính là lý do Hi Hi rời đi ngày hôm nay, bây giờ trong phòng đã có rất nhiều phật châu, đạo phù, thập tự giá, tỏi,... Thậm chí lúc trước còn có cả một chậu máu gà.
Tất cả các loại ngọc phật, vòng tay đều là loại vòng bình an.
Nhưng anh vẫn sợ hãi và lo lắng.
Tôi đeo phật châu lên cổ tay, kích cỡ vừa chuẩn.
Sau khi thấy tôi ngoan ngoãn đeo vòng lên tay, Hi Hi liền ôm gối rời đi.
Hình như anh đang thực sự rất tức giận, tôi nhõng nhẽo như vậy cũng không làm anh bớt giận chút nào.
Tôi lật chuỗi phật châu, đắp chăn bông lên người, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, tôi ôm lấy chiếc gối nhỏ của mình, chuẩn bị lén lút đi sang phòng bên cạnh.
Vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy Lâm Thần Hạo cùng Bạch Gia Nghi rời đi, lẽ nào cô ta sắp xuất viện sao?
Hay là nửa đêm nửa hồm lại có điều gì thú vị xảy ra?
Dù sao lần trước Bạch Gia Nghi cũng đã khóc lóc kể về chuyện tình giữa cô ta với Lâm Thần Hào, cố gắng chứng minh rằng cô ta là "Giang Chỉ Du", người phụ nữ mà anh ta yêu.
Âm thanh của bọn họ lớn đến mức cả tầng đều nghe thấy.
Tôi bảo vệ sĩ đi theo, Bạch Gia Nghi sắp c.hết, tôi phải để cô ta c.hết ở nơi tôi có thể nhìn thấy.
Cơ thể cô ta lúc này dường như đã hoàn toàn kiệt sức, giống như đèn dầu cạn.
Tôi còn chưa xuất viện, một mặt tôi muốn tiếp tục đi gặp bác sĩ, mặt khác tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô ta c.hết.
Tốt nhất là bị tôi chọc cho tức c.hết.
Mỗi ngày được đâm chọc vào t.rái tim cô ta là điều mà tôi mong chờ nhất.
Trong bóng tối, tôi lặng lẽ lẻn sang phòng bên cạnh, ôm lấy Hi Hi rồi hạnh phúc chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, vệ sĩ giao điện thoại cho tôi, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ khó nói:
"Đêm qua sau khi lão đại đi theo bọn hắn rời đi, liền tận mắt nhìn thấy bọn hắn từ trên lầu nhảy xuống, c.hết ngay tại chỗ. Lão đại hiện tại đang đi gặp bác sĩ tâm lý, gần đây không thể đến đây nữa."
Tôi há hốc mồm, không ngờ chỉ trong một đêm mà lại xảy ra một chuyện lớn như vậy.
Hotsearch đầu tiên hiện tại là:
Lâm Thần Hạo cùng một người phụ nữ lạ mặt n.hảy l.ầu t.ự t.ử.
"Đây là bức ảnh lão đại đã chụp lúc đó, anh ấy nói có thể cô sẽ thích."
Thưởng!
Phải thưởng!
Tôi nóng lòng muốn lấy điện thoại di động của Lão Tam, hóa ra trong đó toàn là hình ảnh độ phân giải cao, đặc biệt là cảnh tượng bi thảm của Bạch Gia Nghi, khung cảnh thật sự kinh khiếp, m.áu chảy lênh láng khắp nơi.
Tôi phóng to từng chi tiết bên trong, nhìn từng chút một tình trạng khốn khổ của Bạch Gia Nghi.
"Gửi ảnh cho tôi, tôi phải lưu lại!"
Tôi vô cùng hưng phấn, tôi nghĩ kỹ rồi, mấy chục năm sau khi tôi c.hết, tôi nhất định phải bắt con cháu phóng to những bức ảnh này, đốt xuống dưới đí cho tôi.
Sau khi sự kích động qua đi, tôi nhìn Hi Hi bên cạnh, ánh mắt của anh vẫn tràn ngập sự bao dung, dịu dàng.
Dù tôi có muốn in ra những bức ảnh đó rồi treo lên thì có lẽ anh cũng vẫn âm thầm ủng hộ tôi.
Tôi cảm thấy như cuối cùng mình cũng được tự do, mọi xiềng xích vô hình trói buộc trên cơ thể tôi đều biến mất.
Người mà tôi từng muốn g.iết cuối cùng cũng đã c.hết và hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Tôi nghẹn ngào khóc nức nở: “Cảm ơn Hi Hi.”
Cảm ơn anh luôn đồng hành cùng em, bao dung em và vẫn yêu em bền chặt sau khi vượt qua muôn ngàn sóng gió
Hi Hi ôm tôi vào lòng:
"Anh cũng muốn cảm ơn Cá Nhỏ. Dù có khó khăn, nguy hiểm như vậy, Cá Nhỏ vẫn luôn kiên định chạy về phía anh."
Tôi tưởng rằng bản thân lấy lại được thân xác để cứu người yêu tôi yêu.
Nhưng người thực sự được cứu giúp lại là tôi.
Sau khi trải qua những tổn thương to lớn, anh vẫn yêu tôi, vẫn dùng tình yêu của mình để kéo tôi tiến về phía trước.
Vì anh, dù trong bóng tối, tôi cũng không bao giờ bỏ chạy, tôi vẫn luôn đấu tranh để giành lấy sinh cơ.
Vì anh mà tay tôi không vấy máu, không rơi vào tình trạng cực đoan, không trở nên hung bạo, không vì trả thù mà mất đi lý trí.
Thay vào đó, dưới sự quan tâm, chăm sóc của những người thân yêu, tôi đã phá bỏ tất cả những điều xấu xí đó, lần nữa tìm lại chính mình.
Vì anh ấy mà cuối cùng tôi cũng đã vượt qua được bóng tối, ánh nắng thuộc về chúng tôi cuối cùng cũng chiếu sáng.
Tôi tưởng mình là nữ hoàng đeo sao trăng để cứu hoàng tử, nhưng không ngờ chính hoàng tử mới là người bước qua bóng tối, vượt qua chông gai cứu vớt tôi khỏi vực thẳm, dù rằng khắp người tràn đầy vết thương, anh vẫn chưa bao giờ từ bỏ tôi.
Từ giờ trở đi, ngày nào cũng sẽ là ngày nắng.
Chúng tôi sẽ đính hôn, kết hôn và sinh con.
Mọi thứ đã bị gián đoạn từ bảy năm trước sẽ được tiếp tục kể từ hôm nay.
Phiên ngoại
Vài ngày sau vụ t,ự s.át, tôi nhận được thư của Lâm Thần Hạo.
Anh ta viết lên bìa, cầu xin tôi mở lá thư ra và xem.
Trong thư anh ta nói rằng anh không biết bản thân yêu ai, là tôi hay linh hồn đang cư trú trong cơ thể tôi.
Nếu anh ta yêu tôi, phải chăng anh ta chỉ yêu vẻ bề ngoài của tôi mà không liên quan gì đến tâm hồn tôi?
Nếu anh ta yêu tâm hồn, tại sao anh ta lại cảm thấy đau buồn khi nhìn thấy tôi đi cùng người đàn ông khác, tại sao anh ta lại không thể chấp nhận khi nhìn thấy Bạch Gia Nghi chân chính và biết được sự thật?
Rất nhiều dòng chữ ở mặt sau bức thư đã bị xóa đi mất và không còn đọc được, ngoại trừ một câu.
[Nếu không có Cố Hi và không có Bạch Gia Nghi, liệu em có yêu anh không?]
Sau khi đọc xong, tôi đốt lá thư đi.
Trên thế giới này vốn dĩ không có nếu như.
Và tôi, chỉ yêu Cố Hi.
Hoàn.