Bố mẹ mấp máy môi muốn nói thay con bé, nhưng lại ngại đám vệ sĩ hung thần ác sát đi phía sau anh ta nên đã rụt tay lại.
Trước quyền thế áp đảo, họ chọn cách tự bảo vệ mình.
Em gái quỳ xuống trước mặt tôi, ôm lấy đùi tôi quá khích, khóc lóc:
"Chị, chúng ta đổi lại đi, chị đến nhà họ Tần được không?
"Ban đầu người giàu nhất nhìn trúng chị mà, em sẽ không bao giờ tranh cướp với chị nữa, những thứ này đều là của chị, cái gì em cũng không muốn nữa, chỉ cần cho em sống là được!"
"Làm ơn đi chị, em xin chị đấy, em dập đầu với chị được không!"
Nói xong nó như nổi điên dập đầu trước tôi, trán lập tức bị cháy m.á.u nhiễm đỏ cả mặt.
Tần Hoài nheo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Ồ? Hóa ra ban đầu người gả cho tôi là chị à?"
Hiện tại tôi đã có thực lực để đối chọi với anh ta, dĩ nhiên sẽ không né tránh ánh mắt của anh ta nữa, tôi khẽ mỉm cười: "Lúc đó đúng là chú ấy có ý nghĩ này."
Anh ta li3m môi: "Tính ra lời em gái chị vừa nói cũng không phải không có đạo lý, chỉ cần chị chịu theo tôi về nhà làm vợ tôi, tôi có thể để em gái chị về nhà."
Trong mắt em gái lập tức sáng lên: "Chị ơi..."
Tôi cười khẩy:
"Em gái à, em nghĩ tốt đẹp thế, lúc đầu em nói tuyệt đối sẽ không hối hận mà, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
"Em cứ luôn hèn nhát như vậy, rõ ràng người bắt nạt em đang đứng ngay trước mặt em, vậy mà em chỉ dám quỳ xuống cầu xin anh ta tha cho em một mạng, khác gì một con chó vẫy đuôi cầu xin tha thứ chứ."
"Cơ mà chó bị bắt nạt thì còn biết sủa hai tiếng rồi cắn một cái, còn em cái gì cũng không dám! Đúng là vô dụng!"
Em gái nhìn tôi với ánh mắt độc địa, đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, rút một con dao trong túi ra đâm về phía tôi.
Mà tôi đã có chuẩn bị từ sớm, kéo Tần Hoài ở bên cạnh ra trước mặt tôi để đỡ, dao của con bé đâm vào bụng anh ta.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến đám vệ sĩ ở một bên mãi mới kịp phản ứng, ấn em gái xuống đất rồi đưa Tần Hoài đi bệnh viện.
Thoáng cái trong phòng khách chỉ còn lại tôi và bố mẹ, trên nền đất còn có một vũng m.á.u.
Em gái bị bọn họ bắt đi, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Bố mẹ không có chủ kiến, run rẩy hỏi tôi: "Thi Dư, làm sao đây? Liệu Tần Hoài có trả thù chúng ta không?"
Tôi lấy điện thoại ra, cười lạnh: "Bố mẹ nói thừa, đương nhiên là sẽ trả thù rồi ạ!"
Bọn họ bị dọa sợ, cả người tê liệt ngã gục xuống đất, trong khi đó, tôi gọi điện cho thư ký của mình.
"Tốt, những chứng cứ kia cứ trực tiếp giao cho cục thuế, đưa những người bị hại đến cục để tố cáo, bên truyền thông báo chí cũng sẽ bắt kịp thôi. Từ ngày mai, cổ phiếu của họ sẽ tụt dốc. Nói với các cổ đông một câu, dù cổ phiếu Tần Thị có thấp đến đâu đi chăng nữa thì cũng đừng mua, để bọn họ tuyên bố phá sản khi đó giá sẽ còn thấp hơn."
Sau khi cúp điện thoại, bố mẹ tôi hỏi tôi với vẻ mặt khó hiểu: "Thi Dư, nãy giờ con nói gì đấy, sao bố mẹ nghe xong không hiểu gì cả?"
Tôi mỉm cười chỉ vào TV: "Chờ thêm lúc nữa thì bố mẹ sẽ hiểu!"
11
"Tin tức mới nhất, Tần Hoài - con trai của người giàu nhất bị tố cáo đã cưỡng h.i.ế.p, sát hại trẻ vị thành niên, đã bị đưa về đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra."
"Tin tức vừa mới nhận được, ông Tần Kiến Hoa - người giàu nhất đã bị tố cáo về tội trốn thuế, buôn lậu trái phép, dùng bạo lực gây thương tích cho người khác trong nhiều năm qua. Giờ đang tiếp nhận cảnh sát điều tra."
"Tập đoàn nhà họ Tần bị vạch trần chuyện cưỡng chế phá dỡ di dời, thành viên đội phá dỡ đều là xã hội đen, đã nhiều lần đánh người dân bị thương, đoạn video đã được đăng công khai..."
Hàng loạt động thái lớn này đã đưa Tập đoàn Tần Thị đứng ở trên đầu ngọn sóng, hai tên trùm phụ trách đều bị bắt giữ, trong nháy mắt lòng người hoang mang.
Tất cả nhân viên live stream trong công ty tôi đều thảo luận về vấn đề này trong hai ngày qua, để cho dư luận đè nát cọng rơm cuối cùng cho họ.
Dưới sự thúc đẩy của chúng tôi, cổ phiếu của Tần Thị cũng điên cuồng giảm xuống.
Không ai nghĩ tới vị vua luôn đứng sừng sững trong thành phố, sẽ từ trên mây rơi xuống bùn chỉ sau một đêm.
Em gái và cháu trai bị trả về, những người khác trong nhà họ Tần đã mang theo đồ đạc có giá trị bỏ trốn từ lâu, nhà bọn họ thì có mấy ai trong sạch.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cháu trai của mình, nó cao hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại rất hung ác tàn nhẫn.
Chỉ một cái liếc mắt, tôi biết quãng đời còn lại của em gái xong rồi!
...
Tần Hoài bị kết án mười sáu năm tù, trong khi bố anh ta bị kết án chung thân, cả đời này không được ra tù.
Tần Thị tuyên bố phá sản, tôi đã mua lại nó với giá vô cùng thấp, quang cảnh nhìn từ tầng 36 thật đẹp, từ trên nhìn xuống trông mọi người còn nhỏ hơn cả con kiến.
Khi tôi tăng ca cả đêm có thể nhìn thấy vầng trăng sáng, sáng ra khi mặt trời ló dạng đã bị mây bao bọc.
Chẳng trách có rất nhiều người nỗ lực leo lên vị trí này, quả nhiên phong cảnh đẹp hơn nhiều.
Ngay khi tôi trở thành người phụ nữ giàu nhất thành phố, thì tôi nhận được một lá thư của Tần Hoài từ trong tù viết cho tôi.
【Thi Dư, anh cũng trùng sinh rồi. Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy em trong đám cưới, tim anh lại đập nhanh như vậy, hóa ra em mới là con mồi của anh. Chỉ tiếc là đến bây giờ anh mới được trùng sinh, nếu sớm hơn chút nữa thì sẽ thú vị hơn nhiều. Thật đấy, em đáng yêu hơn em gái em nhiều, cũng thích hợp làm thú cưng của anh hơn.
Mới mười sáu năm thôi mà, chỉ cần anh biểu hiện tốt, sẽ được ra tù sớm thôi, em cũng rất mong chờ được gặp lại anh đúng không?
Khi nào có thời gian nhớ đến thăm anh nhé, nếu không em cũng biết thủ đoạn của anh như thế nào rồi đấy.】
Tôi cười lạnh, tiện tay ném vào thùng rác rồi bấm số gọi cho thư ký.
"Trước đó tôi quên giao phó cho cô một chuyện, tìm mấy người trong ngục, chăm sóc thật tốt bố con Tần Hoài, khiến bọn họ sống không bằng c.h.ế.t."
"Đã hiểu, Đổng sự Chu."
Loại súc sinh như bọn họ lẽ ra phải sống không bằng c.h.ế.t mới đúng, tôi tính tìm người xử lý bọn họ sau khi xong việc, kết quả lại tự vác xác tới cửa!
Thư ký là thân tín của tôi, đặc biệt hiểu chuyện, cứ nửa tháng lại gửi video quay bố con họ cho tôi xem. Trước kia người giàu nhất và thái tử gia chỉ việc ngồi chỉ tay năm ngón, giờ chuyện họ giỏi nhất chính là quỳ xuống đất bắt chước chó sủa, chỉ để tránh bị đánh.
Tần Hoài bị nhiễm bệnh lậu, cuối cùng một chút giá trị tồn tại của anh ta đã không còn, sự tồn tại của anh ta đã giảm xuống tầng lớp thấp nhất.
Nửa năm sau, anh ta lấy bàn chải đánh răng được mài nhọn muốn tự tử, sau đó đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Buổi tối hôm đó anh ta xuất hiện trong khu vườn của tôi.
Anh ta nhếch mép lộ ra hàm răng vàng khè, cười rất tươi:
"Thi Dư, em nghĩ là có thể trốn được anh sao?"
"Anh biết tất cả những chuyện này đều là do em làm, hủy hoại công ty của anh, hủy hoại anh."
"Nhưng không sao, anh yêu em, anh lựa chọn tha thứ cho em."
Tôi uống cà phê một cách tao nhã: "Anh đoán xem tại sao đêm khuya tôi lại ngồi đây, là vì tôi đang đợi anh đấy."
Anh ta chỉ sửng sốt một giây rồi lại phá lên cười: "Không hổ là con mồi thú vị nhất mà anh từng chơi qua, chỉ có em hiểu anh."
Anh ta chậm rãi đi về phía tôi, bên hông còn đeo một con dao gọt hoa quả sáng loáng. Ngay khi anh ta chỉ còn cách tôi hai bước, tôi búng tay.
Sau đó một đàn chó săn màu đen từ trong bóng tối nhảy ra, những chiếc răng nanh sắc nhọn điên cuồng cắn xé anh ta.
Trên mặt anh ta hiện lên vẻ hoảng sợ, lớn tiếng thét chói tai: "Cứu mạng-"
Hóa ra loại súc sinh như anh ta cũng biết kêu cứu khi sợ hãi.
Chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh sẽ không muốn mạng anh ta, chỉ là khiến anh ta sống không bằng c.h.ế.t, kéo dài hơi tàn thôi.
Tôi đổ nước muối đã chuẩn bị sẵn lên người anh ta, anh ta đau đớn lăn lộn dưới đất, không ngừng kêu gào.
"Anh nghĩ là anh may mắn như vậy sao, trốn thoát cái đã chạy được đến đây?"
"Nói thật nhé, anh ở trong đó tôi cũng khó ra tay. Nhiều lắm chỉ khiến anh đau đớn một chút, nhưng anh biết đấy, tôi lại hy vọng anh sống không bằng c.h.ế.t cơ!"
"Yên tâm đi, anh không c.h.ế.t được đâu. Đợi đến khi trời sáng tôi sẽ gọi cảnh sát. Với tình hình bị thương nghiêm trọng như vậy, kiểu gì anh cũng được đưa đến bệnh viện để chữa trị.
"Đừng nói là tôi không nhớ tình xưa, tôi đã mở một viện điều dưỡng đặc biệt cho anh đấy.
"Còn nhớ khi đó anh đã làm gì với tôi không? Tôi sẽ trả lại anh gấp trăm lần!"
12
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của tôi, Tần Hoài hối hận khi ra ngoài bởi vì anh ta phát hiện ra nhà tù mới là thiên đường.
Anh ta ân hận nhận sai với tôi không biết bao nhiêu lần.
Mà tôi mỉm cười ngồi bên cạnh uống trà đọc sách, vừa khéo những tiếng r3n rỉ đau đớn của anh ta lại trợ hứng cho tôi.
Em gái và cháu trai mắc Hội chứng siêu nam cuối cùng cũng đã có một người c.h.ế.t, cháu trai nhốt em gái trong phòng khóa lại rồi đốt lửa.
Nếu không phải người hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy và gọi xe cứu hỏa thì em gái đã bị thiêu sống rồi.
Thế rồi đêm hôm đó, em gái cưa tay chân cháu trai, thả vào trong một cái nồi lớn để nấu.
Em gái phát điên rồi, nó cũng được đưa vào viện điều dưỡng.
Thế là tôi lại có thêm một chút niềm vui khác, bởi vì em gái tuy điên rồi nhưng vẫn còn nhớ tới Tần Hoài, mỗi ngày đều nghĩ cách hành hạ anh ta. Có lần còn cắt thịt trên đùi của anh ta, nướng chính rồi cưỡng ép nhét vào miệng anh ta.
Đúng là buồn nôn, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu phát triển sự nghiệp của mình để mặc họ ở trong đó "Làm bạn với nhau".
Ngồi trên chiếc xe thể thao, tận hưởng làn gió mùa hè tự do, đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ của các thiếu niên.
Cuộc sống của tôi, chỉ mới bắt đầu!
(HOÀN)