"Mơ ước đã hoàn thành, giờ là lúc sống cuộc đời của mình. Bạn gái đang chờ tôi cầu hôn. Người ta hỏi bạn trai làm nghề gì, chẳng lẽ bảo là chơi game à? Dù cô ấy có ủng hộ, bố mẹ cô ấy cũng sẽ không yên tâm giao con gái cho tôi. Ông cũng lớn tuổi rồi, nghỉ hưu sớm chút đi, để tôi còn cầm sính lễ qua rước người ta về."
Nói thì như gió thoảng mây bay, nhưng thực ra Giang Từ lại là kiểu người rất để tâm.
Tôi vươn tay nhéo tai anh một cái:
"Bố anh bảo, em hãy nhận lấy cái của nợ này."
"Thật không?"
Đôi mắt anh lập tức sáng rỡ, khiến tôi không kìm được mà nghiêng đầu hôn lên môi anh.
Giang Từ theo phản xạ lùi lại, lưng dựa vào cửa, không thoát được.
Tôi siết cổ anh, ra lệnh:
"Không được tránh!"
Tôi áp sát môi anh, không cho anh kịp phản ứng, mạnh mẽ tiến vào, chạm đến ranh giới cuối cùng.
Bàn tay đang ôm đùi tôi của anh hơi run lên.
Tôi chống vào vai anh, nâng người lên một chút, khẽ nói:
"Hình như... cái đó của anh đứng dậy rồi."
Không ngờ, Giang Từ lập tức bùng nổ:
"Anh đã bảo rồi mà! Đừng có trêu anh! Anh không chịu nổi đâu! Đàn ông ai mà chịu nổi chứ! A a a!"
"Khi nào anh nói thế?"
Giang Từ ngẩn người, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Ồ, chắc là anh ấy nói trong đầu.
Giang Từ ôm tôi chặt hơn, miệng liên tục lặp lại:
"Đừng trêu anh mà, thật đấy, đừng trêu anh! Anh chịu khó lắm rồi!"
Tôi im lặng.
"Em có bảo anh chịu đựng đâu." Tôi rõ ràng đã ám chỉ đến vậy rồi, anh vẫn cố nhịn?
"Nhưng anh tra trên mạng, người ta bảo lần đầu rất đau! Thật sự rất đau, còn chảy máu nữa!"
"Ồ."
Tôi nhảy xuống khỏi người anh, thở dài.
"Thôi... đời này chắc thế là hết."
Giang Từ cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi:
"Để anh chuẩn bị đã."
Chuẩn bị cái gì cơ chứ?
"Ừ."
Sau đó, tôi cầm điện thoại, lại lướt xem những "tiểu yêu tinh" trong album của mình.
Người đàn ông vừa rồi còn như một chú cún ỉu xìu giờ lại tức giận lần nữa.
"Đợi anh chút, anh quay lại ngay!"
Nhìn vào khoảng không nơi cửa chính, tôi đoán chắc anh đi siêu thị rồi.
12.
Giang Từ bước vào nhà, trên tay cầm hai hộp.
Một hộp màu xanh dương, siêu mỏng 0.01.
Hộp kia màu trắng, thuốc giảm đau.
Anh chân thành nói:
"Anh sợ em đau, em uống trước một viên đi... thôi, hai viên cho chắc." Anh chuẩn bị đi lấy nước.
Tôi bực mình:
"Sao anh không đập ngất em luôn đi?"
"Thế thì đau lắm!"
Tôi cầm hộp thuốc ném thẳng vào người anh:
"Mang mấy thứ rách việc của anh đi chỗ khác! Đừng quay lại nữa!"
Tôi quay người vào phòng ngủ, định đóng sầm cửa lại, nhưng Giang Từ nhanh chân hơn chặn được.
"Thôi, không uống thì thôi, anh sẽ cố… nhẹ nhàng hết mức."
…
Chuyện sau đó… thật ra đúng là có chút đau, nhưng Giang Từ thực sự rất kiềm chế.
Anh liên tục dừng lại, hỏi nhỏ:
"Em thấy thế nào? Có khó chịu không?"
Những giọt mồ hôi lớn rơi lộp bộp từ trán anh xuống.
Tôi cắn môi lắc đầu:
"Không đau, rất thoải mái."
Sau đó, Giang Từ mới thực sự thả lỏng bản thân.
...
Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran.
Giang Từ nhặt quần áo rải rác dưới sàn ném vào máy giặt, rồi mang vào một ly nước ấm:
"Mệt không? Uống chút nước nhé."
Tôi vừa uống xong, anh lại hỏi:
"Ra nhiều mồ hôi thế này, em có muốn tắm không?"
Tôi dang tay ra trước mặt anh:
"Bế em đi."
Phòng tắm nào có phải chỗ yên ổn gì, hai người lại quấn quýt thêm nửa tiếng.
Mấy hôm sau, tôi về quê thăm nhà.
Vừa đặt chân xuống ga tàu, Giang Từ đã lẩm bẩm đầy bất mãn:
"Còn cả tháng nữa mới đến Tết, sao em về sớm thế? Thế anh phải làm sao bây giờ? Hay em nhét anh vào vali mang về nhà luôn đi."
Tôi bật cười:
"Anh ở lại làm việc, kiếm tiền, rồi trông nhà cho tốt nhé."
"Ừ." Anh ậm ừ, rõ ràng vẫn không vui.
Ngày hôm sau, thím Lý hàng xóm xách túi hoa quả sang nhà chơi, không ngừng khen tôi càng lớn càng xinh đẹp, lại biết điều, hiếu thuận.
Tôi thấy kỳ lạ, vì hồi nhỏ bà ta thường gọi tôi là "cô con gái ngốc nhà họ Trình" sau lưng.
Một lần, mẹ tôi nghe được, nổi điên đem rác đổ trước cửa nhà họ:
"Lý Xuân Mai, bà dám nói con tôi ngốc nữa, tôi đập vỡ đầu con trai bà luôn!"
Từ đó, hai nhà vẫn giữ thái độ "bằng mặt không bằng lòng".
Chờ bà ta đi rồi, tôi mới hỏi mẹ:
"Sao hôm nay thím Lý kỳ lạ thế, mẹ?"
Mẹ tôi bĩu môi kể:
"Con trai bà ta, Lý Miễn, trước đây làm ở ngân hàng, sau bị sa thải vì vi phạm. Bây giờ làm giáo viên ở trung tâm luyện thi. Gần đây còn gây chuyện với một cô gái, làm người ta có bầu rồi trốn tránh trách nhiệm. Nhà gái giận quá, đón con gái về và cắt đứt liên lạc.
Chuyện chưa xong, người ta mang đứa bé bỏ lại trước cửa nhà họ. Bây giờ, bà ta đang lo tìm vợ kế cho con trai. Đám mai mối quanh đây ai cũng biết chuyện, chẳng ai chịu giới thiệu cả. Thế nên bà ta mới giở trò với con!"
Nghe đến đây, tôi chỉ biết cười khẩy.
Không lâu sau, tôi gặp ngay Lý Miễn dưới cầu thang.
"Trình Chiêu Chiêu, lâu lắm không gặp. Đi dạo với anh chút nhé."
"Cảm ơn, em lớn lên ở đây, đường nào mà em chẳng biết."
"Vậy... đi xem phim nhé? Có phim mới hay lắm."
Tôi giả vờ hỏi tên phim, sau đó nhún vai:
"Phim đó à, em xem rồi, bình thường thôi."
Thấy tôi từ chối, anh ta vẫn lẽo đẽo bám theo, mời tôi tham gia buổi team-building của trung tâm:
"Ăn uống miễn phí, vui lắm!"
"Cảm ơn, em bận rồi."
"Nhưng anh còn chưa nói ngày nào mà?"
"Ngày nào cũng bận."
"Em thật không nể mặt người khác mà!"
Tôi bực mình:
"Anh là gì mà em phải nể mặt?"
Thấy tôi muốn đi, Lý Miễn vươn tay định kéo lại. Nhưng tay anh ta bị một bàn tay khác giữ chặt.
Giang Từ, từ đâu xuất hiện, đẩy mạnh Lý Miễn vào tường, gằn giọng:
"Anh là ai mà dám quấy rối bạn gái tôi? Có tin tôi xử đẹp anh không?"
Lý Miễn ôm cánh tay đau điếng, lắp bắp:
"Cậu... cậu là bạn trai của Chiêu Chiêu?"
Tôi ngẩng cao đầu, đứng sau Giang Từ, mỉm cười đắc ý:
"Đúng vậy. Tôi đã nói là bận, vì tôi còn hẹn hò với bạn trai. Hiểu chưa?"
13.
Lý Miễn bị dọa đến mức chạy trối c/hết.
Tôi quay sang hỏi Giang Từ:
"Sao anh lại đến đây?"
"Nhớ em, hôm nay cuối tuần nên anh lái xe qua."
Tôi tò mò:
"Nhưng sao anh biết nhà em ở đâu?"
"Anh hỏi Trình Trí lấy địa chỉ."
À, thì ra là do tên phản đồ kia.
"Em có nhớ anh không?"
Tôi cười khúc khích:
"Nhớ chứ!"
Giang Từ nghiêng mặt qua, tôi liền nhón chân hôn lên má anh một cái.
Ngay lúc đó, giọng mẹ tôi từ cầu thang vọng lên:
"Con bé này, mua chai xì dầu mà đi cả buổi, nồi canh trên bếp sắp cạn rồi!"
Mẹ tôi đứng ch/ết trân tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn.
Trong bữa cơm, Giang Từ ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đầu gối, thẳng lưng hơn cả bức tường.
Đối diện anh là bố mẹ tôi, còn tôi và Trình Trí ngồi hai bên.
Trình Trí quay qua trêu anh:
"Anh Từ, em nói nhỏ cho anh nghe nè, anh... có thể thở mà."
Giang Từ hơi ngẩn người, nghiêm túc gật đầu:
"Ừ."
Rồi anh cúi đầu chào bố mẹ tôi, vẻ mặt đầy thành khẩn:
"Cháu chào cô chú, cháu tên là Giang Từ, 24 tuổi. Nhà cháu có một công ty công nghệ nano, hiện tại cháu đang làm việc ở đó. Ngoài ra, cháu cũng đang khởi nghiệp với một công ty phát triển game. Nhà cháu ở..."
Chỉ thiếu mỗi việc anh khai tên tổ tiên tám đời của mình.
Bố mẹ tôi ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt pha chút hoang mang.
Mẹ tôi cuối cùng lên tiếng:
"Ăn cơm đi, ăn cơm đi!"
Ở giữa bàn, nồi vịt om đã cháy khét, đen sì.
May mà Giang Từ chỉ gắp món trước mặt mình, không hề phàn nàn.
Đến giữa bữa, tôi buông đũa:
"Con no rồi."
Giang Từ ngay lập tức đưa bát của mình sang:
"Đưa đây, anh ăn cho."
Bố mẹ tôi liếc nhau một cái, không nói gì nhưng trong lòng chắc đã hiểu rõ.
Sau bữa cơm, Trình Trí hỏi:
"Tối nay anh Từ ở đâu?"
Giang Từ vội vàng đáp:
"Anh đặt khách sạn rồi, không cần phiền đâu."
Tôi im lặng không nói.
Mẹ tôi liền chen vào:
"Giường của Trình Trí rộng mà, hai đứa ngủ chung cũng không chật."
Rồi bà kéo Trình Trí ra một góc, nói nhỏ:
"Con để ý xem thằng bé ngủ có ngáy không."
Là một nạn nhân lâu năm của tiếng ngáy trong nhà, mẹ tôi đặc biệt để tâm đến vấn đề này.
14.
Nửa đêm, cửa phòng tôi khẽ mở.
Giang Từ hé đầu qua khe cửa, giọng nhỏ nhẹ như đang mách lẻo:
"Trình Trí cứ đạp anh mãi, anh không ngủ được."
Tôi để anh vào phòng.
"Vậy giờ tính sao?"
Anh chẳng nói chẳng rằng, ôm lấy tôi ngã xuống giường.
"Anh muốn ngủ cùng em. Yên tâm đi, sáng sớm anh sẽ lẻn về phòng, đảm bảo không ai phát hiện đâu."
"Được thôi," tôi đồng ý nhưng không quên nhắc nhở, "nhưng không được làm bậy."
Giang Từ giơ tay thề thốt:
"Dưới chân thái miếu, anh không dám vượt lễ."
Trời còn chưa sáng, anh đã lặng lẽ quay về phòng của Trình Trí.
Trình Trí ngái ngủ, mơ màng báo cáo với mẹ tôi:
"Chắc là… không ngáy đâu, con chẳng nghe thấy gì cả."
"Con ngủ như heo ch/ết, nghe được gì mà nghe!"
Mẹ tôi liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý, làm tôi cứ thấy bà như biết điều gì đó.
Ăn trưa xong, Giang Từ tạm biệt ra về.
Chẳng mấy chốc, cả xóm đều biết nhà họ Trình có một chàng rể tương lai vừa cao ráo, vừa đẹp trai, lại còn là con nhà giàu.
Không rõ ai là người lan tin, nhưng bố mẹ tôi rõ ràng rất hài lòng với Giang Từ, ra đường lúc nào cũng ngẩng cao đầu.
Đặc biệt là lần chúng tôi gặp thím Lý ở chợ.
"Chiêu Chiêu à, mua thêm ít thịt bò đi. Mẹ làm ít khô bò, mai con mang qua cho Tiểu Giang ăn thử."
Thím Lý đứng đó, gượng gạo đặt miếng thịt bò xuống, rồi lặng lẽ đi qua quầy khác chọn sườn lợn.
Sau Tết, Giang Từ liên tục nhắn tin giục tôi.
【Bảo bối, sao em còn chưa về, anh nhớ em quá!】
【Anh ăn không ngon, ngủ không yên, phút giây nào cũng nhớ em.】
【Tulip trên ban công cũng nở rồi, nó cũng nhớ em đấy!】
Tôi đặt vé xong liền gửi cho anh.
Giang Từ phấn khởi như con nít:
【Đến lúc đó anh sẽ ra đón em!】
Chưa về được bao lâu, Giang Từ đã dẫn tôi đi xem nhà.
Anh bảo biệt thự ở nhà rất đẹp, nhưng không thể đuổi bố anh ra ngoài được.
Còn căn hộ lớn ở trung tâm thành phố thì không thích hợp cho công việc vẽ tranh của tôi.
Tôi chỉ mỉm cười không nói, nhưng trong lòng cứ cảm thấy hình như thiếu một bước nào đó.
Tối hôm ấy, ăn cơm xong, Giang Từ bảo ăn nhiều quá, cứ nằng nặc đòi tôi đi dạo cùng.
Đi một hồi, chúng tôi dừng chân trước quán Hòa Điềm Kỷ.
Chú chó vàng ngày xưa giờ đã thành chó đại vàng, được bà chủ quán đối diện nhận nuôi, chăm sóc đến béo tốt, lông bóng mượt.
Nó lắc lư bước tới gần tôi, trên cổ buộc một chiếc hộp nhỏ.
Tôi tò mò cúi xuống mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Tôi còn đang thắc mắc vì sao trên người con chó lại có nhẫn, thì bất chợt nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Giang Từ
"Là anh làm đúng không?"
Giang Từ xoa đầu chú chó, cầm lấy chiếc nhẫn:
"Trình Chiêu Chiêu, em lấy anh nhé."
Tôi đứng yên nhìn anh, không nói một lời.
Giang Từ lại mất bình tĩnh:
"Em không thể không đồng ý! Em coi anh là gì, là đối tượng xài chùa à? Em phải chịu trách nhiệm với anh chứ!"
Tôi nhịn cười:
"Em trả tiền được mà. Tám nghìn… tám trăm… tám mươi tám tệ?"
"Anh không cần tiền! Anh chỉ cần em!"
"Anh muốn em à?" Tôi nhướng mày, khóe môi cong cong
"Vậy thì… em là của anh rồi!"
(Hết)