Tòa mộc lâu đổ nát đó từng là Tụ Nghĩa Sảnh của Phù Phong trại thời kỳ hưng thịnh. Nhưng giờ đây đã sụp đổ quá nửa, màu xanh dày kín đặc thù của miền Nam Cương đã nuốt chửng lấy nó, cỏ dại rậm rạp, dây leo bò lan, trùng trùng điệp điệp vây cuộn mộc lâu.
Nam Cung Mạch dừng bước trước lầu --- Xung quanh mộc lâu nở từng mảng từng mảng lớn những bông hoa màu đỏ quỷ dị kia!
Nguyệt quang thảm đạm, cương thi gầm gừ xa xa, trước mắt những đóa hoa nở rộ cuồng dại phóng túng làm sao, phảng phất lửa đỏ phựt bùng. Nở đó lại tàn, kết thành hạt hoa, bên trong thấp thoáng có gì đó động đậy, phảng phất muốn ngọ nguậy thoát khỏi vỏ.
“Người nào ở đây giả thần giả quỷ?”. Không muốn khinh suất mạo hiểm, gã dừng bước trên con đường mòn, muốn dùng lời nói khích kẻ thổi địch bên trong đi ra, tuy biết đối phương vị tất đã trúng kế: “Có ngon thì ra đây, để Diệt Hồn kiếm của Nam Cung thiếu gia gặp một phen!”.
Nhưng vượt ngoài ý liệu, lời nói vừa dứt, tiếng địch u oán kia vụt ngưng bặt.
Im lặng một hồi thật lâu, gió đêm càng buốt lạnh, thanh âm bên trong lại khe khẽ lặp lại một câu, không ngờ lại là thanh âm hài tử bé thơ, giọng điệu lại lão thành đến quỷ dị: “Diệt Hồn kiếm?... Nam Cung?...”.
Chợt tiếng cười lạnh trầm thấp vang lên: “Không trách có thể đả thương đám cừu đen của ta, thì ra là dùng Diệt Hồn kiếm... Hắc hắc, Đỉnh Kiếm các Nam Cung thế gia? Lại đến đón dâu nữa à? Ngươi đâu thể nào đón Diệp gia nhị tiểu thư về nữa --- Ả sớm muộn gì cũng biến thành hắc dương của ta thôi”.
“Hắc dương? Ngươi muốn nói những người kia?”. Nam Cung Mạch nghe giọng nói đó, không biết tại sao trong lòng bỗng rùng mình, lạnh tận đáy tim, lại không cầm được sát khí dâng tràn: “Yêu nữ kia, ngươi dùng yêu thuật gì hại những người đó?”.
“Cái gì?”. Thanh âm trong lầu cười khe khẽ: “Bọn chúng rất khỏe mà. Thành hắc dương nhi của ta thì đâu còn cảm thấy đau đớn, cũng không còn cảm thấy thương tâm, càng không cần phải hươi đao kiếm chém chém giết giết nữa, hàng ngày cứ an an tĩnh tĩnh ngủ say rồi tản bộ --- không phải tốt hơn nhiều so với làm người giang hồ sao?”.
Quả nhiên là kẻ điều khiển bầy cương thi kia... là kẻ chăn dắt bầy cừu chết.
Nam Cung Mạch lợi dụng sát na tiếng nói đó đang thầm thì, không chút do dự hít một hơi nhún chân bay lướt đi, dùng chiêu cuối cùng “Thạch Phá Thiên Kinh” trong Bổ Thiên kiếm pháp đâm xộc vào một chỗ trong tòa mộc lâu!
Chiêu đó hung mãnh đến mức có thể đánh phá bất kỳ một chướng ngại nào.
Nhưng trong mộc lâu chỉ truyền ra một tiếng địch khe khẽ, tất cả những hạt hoa bung vỡ trong nháy mắt, vô số vật bé tí xíu bắn ra, vù vù rít gió đập về phía Nam Cung Mạch đang lơ lửng trên không.
Màn mưa tử vong dày kín đó khiến cho gã có muốn tránh cũng không thể tránh. Đang gấp vội, gã chỉ còn nước bay lùi ra sau, xoay mình hạ về chỗ cũ, múa kiếm hộ thân.
Lợi hại quá! Nó chưa từng động tới một ngón tay mà đã làm cho gã không có cách nào ép tới một bước! Thật ra là yêu nữ nào đây?
“Nam Cung công tử, ta khuyên ngươi đừng nên vọng động, ngoan ngoãn làm hắc dương của ta cho xong”. Giữa màn đêm, thanh âm đứa bé trầm thấp truyền vọng, cười hăng hắc. Cửa “kẹt” một tiếng hé mở, bên trong không ngờ đèn lửa huy hoàng, một thân ảnh bé nhỏ đang ngồi dưới ánh đèn, y phục đỏ rực, mặt mũi giấu khuất trong bóng tối, đang vuốt ve đoản địch: “Ngươi nhìn những đóa hoa kia xem... Mạn Châu Sa Hoa xinh xắn như vậy, ngươi không thích sao?”.
“Mạn Châu Sa Hoa?”. Nam Cung Mạch khóe mắt liếc những đóa hoa đỏ tươi nở san sát, kiếm trên tay lại không dám ngưng múa may, ngăn chặn những vật nhỏ xíu đang bay sang như mưa, thoát miệng thấp giọng hỏi: “Hoa cho cương thi ăn?”.
“Hì hì... Đó vốn là loài hoa sinh trưởng ở nghĩa địa tối tăm ẩm thấp, được gọi là hoa của người chết, hay Bỉ Ngạn Hoa --- Bất quá người Thiên Trúc gọi nó là Mạn Châu Sa Hoa, ngươi không thấy cái tên đó rất đẹp sao?”. Trong mộc lâu vang lên thanh âm cười cợt của hài tử đó, giải thích từ tốn. Đột nhiên tiếng địch lại vọng một tiếng ngắn gọn, không đợi Nam Cung Mạch có phản ứng, những vật nhỏ lẻng kẻng liên miên đập lên kiếm của gã vụt quay ngược lại, tụ thành một luồng sét tối sầm, vù vù xộc vào bên trong cửa.
Hài tử bé nhỏ kia mở một cái lọ sành đặt kề bên, lại thổi địch điều khiển những vật nhỏ kỳ quái kia xếp thành một hàng, thần tốc bay vào trong lọ, bàn tay nhỏ nhắn đậy nắp lại.
“Mạn Châu... Sa Hoa?”. Nam Cung Mạch lặp lại, thấp thoáng nhớ mình từng nghe Mặc thần y trong Đỉnh Kiếm các có nói đến thứ hoa xuất xứ ở Thiên Trúc đó, cười lạnh: “Nói bậy, Mạn Châu Sa Hoa vì đặc tính thích ẩm thấp tối tăm cho nên mới mọc trong nghĩa địa, bản thân lại không có độc, làm sao giống mấy thứ đó được!”.
Đèn lửa chập chờn, khuôn mặt hài tử ẩn trong bóng tối, khóe miệng lại có một nụ cười quỷ dị: “Thứ Mạn Châu Sa Hoa của ta làm sao có thể coi là vật bình thường được? Nó mới thật là hoa của người chết đó --- Có thể giúp những ai thi thể vốn đã rữa nát lại sống dậy từ lòng đất, trở thành hắc dương nhi cho ta sai sử”.
“Dựa vào loài trùng kia?”. Nam Cung Mạch cười lạnh vít mũi chân đá một cây hoa đỏ hạt bung toét.
“Ài, thật là thiếu kiến thức, côn trùng gì chứ? Đó là Ảo Cổ --- là vật hiếm có, biết bao nhiêu người võ lâm cả đời cũng không nhìn thấy được!”. Hài tử vẫn là hài tử, bị câu nói châm chọc của gã làm tức khí, giơ cái lọ sành lắc lắc. Tuy ở cách đằng xa, Nam Cung Mạch không khỏi thất kinh, sợ đám quái vật kia lại bị thả ra nữa, lập tức giơ kiếm hộ thân.
“Hì hì... Xem người hoảng vía kìa”. Dưới ánh đèn, đứa bé nhỏ nhắn kia phát ra tiếng cười trong trẻo như chuông ngân, ôm lọ sành vào lòng nói: “Ảo Cổ của ta biết nghe lời nhất. Nếu ta không cho chúng ra, chúng sẽ nằm yên không loạn động. Hàng ngày chỉ cần thả chúng ra một lần đi ăn hạt Mạn Châu Sa Hoa thôi”.
Nam Cung Mạch cúi xuống nhìn mấy bụi Mạn Châu Sa Hoa khô héo sau khi khai hoa kết quả, bỗng minh bạch hết: “Ngươi là Cổ bà! Phải không? Ngươi nuôi Ảo Cổ, cho đám độc vật đó ký sinh trên những đóa hoa kia --- Hoa nở đến đâu, bầy cổ độc kéo lan đến đó! Những người kia bị ngươi hạ cổ trùng khống chế, trong người có cổ trùng ký sinh, cho nên phải ăn hoa để bảo tồn sự sống, phải không?”.
Một loạt câu hỏi khiến cho người trong mộc lâu trầm mặc một hồi, đột nhiên cười khằng khặc: “Phải đó... Không ngờ Nam Cung công tử thông minh tuyệt đĩnh, ta còn cho ngươi là một tiểu tử khờ khạo không biết dùng trí óc chứ!”.
“Ngươi là ai?”. Cuối cùng đã rõ nạn tai tàn diệt do đâu mà ra, Nam Cung Mạch vừa phẫn nộ vừa rùng mình, đưa tay án trên kiếm, khẽ giọng quát hỏi.
“Ha ha...”. Hài tử bên trong cười cười, hồi đáp một câu vượt ngoài ý liệu: “Muốn biết ta là ai? Ngươi qua đây nhìn ta là biết mà!”.
“Được, ta đến xem xem ngươi thật ra là người hay là quỷ!”. Không có cách nào đoán ra trong lời mời mọc gây hấn của đối phương có ẩn hàm tâm cơ gì, Nam Cung Mạch đáp gọn lỏn vài tiếng, thả bước lên con đường đá --- Bất kể ra sao, có thể đến gần bên yêu nữ kia, đối phó ả chắc dễ hơn phần nào!
Vết thương trên vai trái đã tê dại từ lâu, thậm chí từ từ lan ra, đã lan đến dưới nách, xộc tới vùng tim. Đêm nay cho dù bỏ mạng tại đây, cũng phải giết cho được yêu nữ kia --- Nếu không, cứ để cho ả hoành hành thỏa thích, e rằng ngày sau lắm họa hoạn!
Nhìn thấy đối phương không ngờ lại thản nhiên chấp nhận lời mời, khóe miệng nữ đồng tử sao lại hé một nụ cười, khe khẽ thở dài một hơi. Bàn tay trắng tái nho nhỏ hơi động đậy, giữa đèn lửa mong manh đột nhiên có nhiều bóng đen lay động, vây đến sau lưng ả.
Từng bộ mặt gỗ đá ngay đơ thình lình hiện ra, ánh nến nhuộm một lớp vàng nhạt trên làn da tái nhợt, bóng tối mập mờ lại càng khiến cho mặt mũi thêm phần quỷ dị méo mó. Trong mộc lâu không ngờ có biết bao nhiêu là cương thi tụ tập, phảng phất nghe thấy hiệu lệnh không thành tiếng liền thiêu thiểu không hơi không tiếng đi qua, ùn ùn xếp lớp đằng sau thân ảnh bé bỏng dưới đèn, như một bầy cừu đen thuần phục.
Một chân Nam Cung Mạch vừa bước lên bậc thang gác của mộc lâu, cây gỗ mục nát phát ra tiếng loẹt xoẹt vỡ vụn. Gã nhìn thấy đám cương thi vân tập sau lưng nữ đồng tử, không khỏi chấn động thần hồn.
Gã nhận ra hai người trong số chính là La Bạch Quý và Sử Giải trong Tứ đại danh kiếm của Thí Kiếm sơn trang!
Bầy cương thi này không khác gì với đám bên ngoài, tuy mặt mày tái nhợt không lộ chút vui buồn, nhưng tròng mắt lại vẫn sáng rõ, Thái Dương huyệt vồng lên, hiển nhiên nội gia công phu đã có tu vi nhất định. Những cao thủ võ lâm của ngày xưa giờ lại im ỉm dồn cục đằng sau nữ đồng tử, buông tay chờ lệnh. Gió đêm len vào, rèm trúc giăng bốn bề tòa lầu tốc bay, nguyệt quang lẳng lặng xuyên qua, rải rắc lên bầy thú bị thuần phục đó.
Đèn lửa chập chờn trong gió đêm, nữ đồng tử mặc y phục đỏ rực, mái tóc đen tuyền xõa dài, gương mặt vẫn còn sâu kín trong bóng tối, bàn tay nhỏ nhắn trắng nhợt bưng một cái lọ sành đựng đầy Ảo Cổ.
Tình hình quỷ dị đó khiến Nam Cung Mạch cảm thấy như không còn trên trần thế.
Nhưng gã chỉ hơi ngẩn ngơ một chút, tiếp tục leo lên mười bậc.
Nhìn thanh y nam tử hươi kiếm từ dưới thềm đi về phía mình, có lẽ bị khuôn mắt quyết chí liều chết của đối phương áp đảo, nhãn quang tràn trề sát khí của nữ đồng tử đột nhiên mờ mịt đi, bàn tay nhỏ nhắn hất khẽ bên trên lọ sành, chỉ vì phía cửa lớn.
Nam Cung Mạch vừa bước qua cửa lớn, hai cánh tay bắt chéo, hai cương thi mặt mày cứng đơ cản chặn gã.
“Nam Cung Mạch, nghe cho rõ đây”. Trầm mặc một chốc, tựa hồ có do dự, thanh âm của nữ đồng tử lại vang lên, lạnh lùng thốt: “Thấy ngươi can đảm không sợ chết, bây giờ mau quay lại lập tức cho ta, rời khỏi Phù Phong trại, theo đường cũ hạ sơn, ta không những cho ngươi thuốc giải, còn bảo đảm sẽ bắt đám cừu đen ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ”.
Thình lình thoát miệng nói như vậy, thật khiến Nam Cung Mạch ngớ người, gã cười lạnh: “Tốt vậy sao?”.
“Sao phải khổ ải tìm chết? Cho dù ta tha cho ngươi đi lên Thí Kiếm sơn trang, cũng có đi chứ không có về. Nơi đó sớm muộn gì cũng phải biến thành một nghĩa địa, không thể nào có người sống sót đi xuống!”. Bàn tay nữ đồng tử dịu dàng vuốt ve cái lọ sành, Ảo Cổ bên trong tựa hồ cảm thấy được sát khí đang trào dâng trong lòng chủ nhân, liền bay rào rào bên trong, ánh mắt của hài tử trong bóng tối sắc lạnh như đao, lãnh đạm thốt: “Ngươi bây giờ nếu quay mình bỏ đi, thì chuyện giữa ta và La Phù Diệp gia sẽ không dính dáng chút xíu nào tới ngươi. Nếu ngươi còn bước tới thêm một bước, thì cả đường về cũng không còn nữa đâu!”.
“Cái gì?”. Nam Cung Mạch cảm giấy cơn tê dại trên vai càng lúc càng lan đến sát vùng tim, biết nếu không áp đặt thủ đoạn thì sẽ không còn chịu đựng được bao lâu nữa, liền thu kiếm lại, cười nói: “Đã là còn có thể toàn thân thoái lui, đương nhiên không có ai ngu khờ đi tìm chết”.
“Khà khà”. Đèn lửa phảng phất bị gì đó thôi thúc, láy động kịch liệt một hồi, khóe miệng của nữ đồng tử hé một nụ cười tàn độc dưới ánh đèn. Đáp án đó hiển nhiên đã dấy động cơn sóng kỳ dị trong lòng ả, nhưng cuối cùng vẫn giữ bình tĩnh. Giữa tiếng cười lạnh, bàn tay nhỏ nhắn hất nhẹ, một viên thuốc màu xanh lục bay lọt vào lòng bàn tay Nam Cung Mạch, sau đó chỉ ra ngoài cửa: “Đi!”.
“Đa tạ cho thuốc”. Thuốc chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay gã một chốc lát, lập tức nuốt chững vào bụng. Nam Cung Mạch ôm quyền, cũng không khách khí nữa, lập tức rút chân ra. Cương thi trong phòng hiển nhiên đã tiếp được mệnh lệnh của chủ nhân, đứng đơ tại chỗ, mặc cho gã đi ra. Nam Cung Mạch có vẻ muốn đi cho mau, vừa đi vừa ngoái đầu lẩm bẩm: “Thật xui xẻo, gặp phải hạng yêu...”.
Giây phút bước ra ngưỡng cửa, mũi chân của gã vụt chấm xuống đất, thân hình như ánh chớp quẹo vụt trở lại!
Giữa không trung gã rút kiếm “xoẻng” một tiếng, chiêu “Thạch Phá Thiên Kinh” như luồng sét chói lòa đâm về phía nữ đồng tử dưới đèn!
Lần này chỉ cách có một trượng, một kiếm đó của gã nội trong một sát na có thể đâm xuyên mi tâm của yêu nữ kia. Cho dù ả có lập tức điều động cương thi bảo vệ mình, gã cũng có thể giết chết ả trước khi lời phù chú lọt khỏi đầu môi!
Nữ đồng tử “a” lên một tiếng, thanh âm còn chưa thoát ra, những bàn tay cương thi cứng đờ đã giơ lên. Chớp mắt đó, Diệt Hồn kiếm rít gió lao qua, xuyên phá không gian đâm thẳng vào mi tâm ả!
Trên gương mặt mỹ lệ thơ ngây cuối cùng đã có một dáng vẻ khó tả, mái tóc đen tuyền bị kiếm khí phần phật thổi tung, để lộ đường nét. Dưới ánh đèn, nữ đồng tử ngước đầu, nghênh đón thanh kiếm sắc bén xé gió đâm tới, khóe môi lướt qua một nụ cười như có như không.
Cái ngước đầu đó, nụ cười đó như sét đánh, chấn động đến mức hồn phách của Nam Cung Mạch tản mác trong một sát na.
Không phải, không phải...!
Ánh mắt định thần nhìn gương mặt non nớt ngước lên dưới đèn, bàn tay chợt mất hết sức lực.
Một kiếm đó đâm đến trước mặt, kiếm thế cạn kiệt, nữ đồng tử ngồi bất động dưới đèn, chỉ mỉm cười nhấc tay kẹp giữ mũi kiếm sắc nhọn đâm đến mi tâm, đôi mắt đen nhánh nhìn theo trường kiếm chói ngời, đối diện mục quang kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi của Nam Cung Mạch, khóe miệng hiện một nụ cười quỷ dị: “Đâm không được phải không? Ngươi rất thích tiểu cô nương đó phải không? Cho nên liều chết muốn lên La Phù sơn?”.
“Bái Nguyệt giáo? Yêu pháp?”. Nam Cung Mạch nhìn gương mặt thân quen lại nở một nụ cười âm trầm xa lạ như vậy, nháy mắt lại thấy vầng trăng lưỡi liềm vẽ bằng bột phấn vàng trên mặt nữ đồng tử, vụt thấu hiểu, quát lớn một tiếng, phất tay quẫy động trường kiếm, muốn đâm tới nữa.
Nhưng vô số cương thi đã vây đến sau lưng gã, thò những bàn tay tái mét bấu giữ gã. Gã muốn vùng vẫy, rõ ràng đã uống giải dược, nỗi tê dại vùng tim sao bỗng kịch liệt hẳn, ngón tay vừa siết giữ Diệt Hồn kiếm, chợt trước mắt tối sầm, “rẻng” một tiếng, trường kiếm hụt hẫng rớt xuống đất.
Lại một cơn ác mộng dằng dặc, hỗn loạn, âm ám, tuyệt vọng.
Tựa như từ khi tiến vào khu vực La Phù sơn, gã phảng phất đã bước vào ảo cảnh, trước mắt dâng hiện vô số tình cảnh hoang đường quỷ dị không thể tưởng tượng được. Gã không nhìn thấy một tia sáng nào khắp bốn bề, sơn dã đâu đâu cũng là cương thi. Lúc rút kiếm, gã tự nhủ cần phải không ngừng chiến đấu vì mình, chỉ cần dao động một chút xíu, gã liền sẽ sụp đổ trong mục quang âm lãnh của nữ đồng tử áo đỏ kia.
Hôn hôn mê mê, xuyên qua đêm tối tràn ngập máu tanh, gã nhìn thấy quá khứ xa vời.
Trên La Phù sơn hoàng hoa nở rộ, như mây hồng quyện núi. Cánh hoa rải rắc dưới gốc, là bị kiếm khí đánh rơi. Hình bóng hai thiếu niên và một hài tử tỏa ngời trong ký ức.
Nha đầu đôi mắt to tròn ngồi trên cây phượng hoàng, ngón tay xỏ vào mái tóc, hai chân đong đưa cười khúc khích nhìn.
Gã từ từ nhớ lại... Có phải là gã và Thiên Chinh đang luyện tập kiếm pháp? Thuở thiếu niên bọn họ là bằng hữu nghĩa khí tương đầu, có thể sống chết có nhau. Hai thiếu niên trong lòng không một chút phân chia môn phái giang hồ, tuy xuất thân từ hai thế gia khác biệt, bọn họ lại không dè dặt trao đổi nghiên cứu tuyệt học với đối phương, mỗi một chút tiến bộ đều cùng nhau tận hưởng. Sự giao lưu hữu ích đó, thêm vào thiên tư xuất chúng của bọn họ, có lẽ là căn cơ giúp bọn họ trở thành ngôi sao mới ở Trung Nguyên và bá chủ vùng Lĩnh Nam sau khi bọn họ trưởng thành.
Tỷ thí có lúc thắng có lúc bại, nhưng mỗi lần Thiên Chinh thắng được một chiêu nửa thức, tiểu nha đầu kia liền vỗ tay hoan hô, hết sức tán tụng ca ca mình; nếu bất hạnh thua gã, gần như nguyên tàng cây chỉ còn lại một trái thối.
Gã tuy không quen được cưng chìu, nhưng cũng xuất thân thế gia, từ nhỏ đã được chú ý chăm sóc tôn sùng --- Nhưng trong mắt tiểu nha đầu kia, ngoại trừ ca ca của ả ra, căn bản đâu còn người nào khác. Gã từng bực bội trong lòng, nỗ lực muốn vượt hơn Thiên Chinh mọi mặt --- Nhưng bất kể gã có đánh bại được Diệp Thiên Chinh đến cỡ nào, đối với nha đầu kia, đó vĩnh viễn chỉ là thời gian gã giành đoạt ca ca với ả, khiến cho ca ca không thể chơi đùa phá phách với ả cả ngày.
Nộ hỏa và nỗi bực tức bùng cháy ngày nối ngày. Cái hôm quyết định hôn sự, nha đầu kia không ngờ lại nhảy phốc tới đấm đá gã, miệng oang oang muốn ca ca chứ không muốn gã --- Giây phút đó cơn căm phẫn của gã cuối cùng đã bộc phát, bắt giữ lấy tiểu nha đầu đó, lại không biết làm sao mà dạy dỗ.
Sát na do dự, gã nhìn thấy trên gương mặt non nớt của nữ hài tử đó lấm tấm một lớp lông măng li ti dưới ánh mặt trời trong lành ---- Cái gọi là “nha đầu lông măng còn hôi mùi sữa”, đại để là vậy phải không? Gã chợt không nhịn được cười, cảm thấy gương mặt đỏ phưng phức đó giống như một trái đào phúng phính, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Nhưng ý tưởng đó làm cho gã phân tâm, cổ tay liền lập tức bị ngoạm một cái, đau thấu xương.
“Ta muốn gả cho ca ca! Không thèm ngươi!”. Chạy tuốt đằng xa, nha đầu hung hăng hằn học trừng gã, le lưỡi làm mặt quỷ với gã, nhảy tọt vào lòng huynh trưởng.
Giây phút đó, bàn tay gã án trên chuôi kiếm. Sau này gã mới chợt hiểu ra, thì ra biết bao nhiêu năm qua, mình luôn luôn thích gây gổ không ngừng với nha đầu kia, chọc tức ả, ăn hiếp ả, chính là vì chỉ có khi ả nổi nóng mới dòm đến mình, không phải như thường ngày chỉ nhìn duy nhất một huynh trưởng.
Lần đó, gã phá lệ, không thèm cáo biệt Thiên Chinh, ngạo nghễ một mình hạ sơn ra đi, trong đầu một cơn giận dữ không tên. Sau khi hạ sơn mới hối hận --- Nhưng cuối cùng muốn giữ mặt mũi, không quay về xin lỗi.
Lần từ biệt đó cũng hơn một năm trời. La Phù sơn Diệp gia hai năm đó xảy ra vô số biến cố.
Đầu tiên nghe nói Bái Nguyệt tà giáo vùng Miêu Cương khai chiến với Thí Kiếm sơn trang, song phương thương vong nặng nề --- Trung Nguyên và Nam Cương qua lại bất tiện, đến lúc tin tức truyền về, phụ thân quá lo âu, lập tức cho hộ pháp trong Các cùng nhi tử dẫn nhân thủ đi trước, nhưng gã lại có hơi chần chừ.
Nha đầu kia không phải nói ca ca của ả lợi hại nhất sao? Sao lần này lại muốn nhượng cho gã xuất thủ? Thiếu niên mười tám tuổi trong đầu bực tức ngẫm nghĩ, mà lại cũng lo cho an nguy của cô ả bé bỏng kiêu sa ngang ngược kia, nên vẫn ngựa không dừng vó dẫn người đến La Phù sơn cách xa ngàn dặm.
Nhưng khi đoàn người bọn họ đến nơi, trường huyết chiến đã trôi qua. Những người quen trong sơn trang đã thương vong quá nửa, tường vách vườn tược đổ nát vẫn còn dấu tích lửa dữ thiêu đốt --- Nghe nói Bái Nguyệt giáo một độ đã công nhập Thí Kiếm các, cuối cùng lại bị lão Trang chủ dẫn người đánh lui.
Diệp lão trang chủ tuy đả bại tà giáo, bảo vệ được Thí Kiếm sơn trang, lại một lần nữa giành được danh vọng trong liên minh Lưỡng Quảng, nhưng cũng mình mang trọng thương qua trận kịch chiến lần đó. Không lâu sau khi nhân mã của Đỉnh Kiếm các đến, gã còn chưa kịp yết kiến bậc trưởng bối thì tin Diệp lão trang chủ tạ thế đã truyền ra. Nội trong một đêm, thiếu gia của Nam Cung thế gia lần đầu tiên cảm nhận được sự vô thường và mùi vị máu tanh của giang hồ.
Trong tang lễ gã thêm một lần nhìn thấy nha đầu kia, dung mạo vẫn như xưa, chỉ là trên mặt đương nhiên không còn hồng thắm như ngày xưa, vừa trắng tái vừa cứng đờ, cụp mắt theo huynh trưởng quỳ trước linh cữu, lạy trả lễ các vị võ lâm nhân sĩ đến viếng. Lúc gã đại biểu Đỉnh Kiếm các dâng hương, ả cũng không nhìn gã, chỉ cúi mình ngay đơ, cúi đầu hành lễ.
Lần đầu nhìn thấy nha đầu hung hăng có dáng vẻ thê thảm đó, trong lòng gã bỗng trào dâng nỗi thương tâm chưa từng có, liếc qua hảo hữu đứng bên cạnh, thấp thoáng tự mãn: uổng cho ả một dạ ỷ lại vào ngươi, ngươi lại không thể bảo vệ ả được chu toàn --- Nếu sau này Tiểu Diệp Tử gả vào nhà Nam Cung, quyết không thể xảy ra chuyện như vầy nữa.
Sau khi chôn cất xong, gã thấy gương mặt cô ả thủy chung vẫn nhợt nhạt, đờ đẫn như một con búp bê thất thần, lòng bỗng nhói buốt, nhịn không được muốn nói chuyện với nha đầu đó. Ý niềm mãnh liệt đến mức Nam Cung công tử luôn luôn chấp nhất thể diện đã không ngại thất lễ, bương bả theo con đường mòn quen thuộc ngày xưa, chạy đến hậu viện tìm thiếu nữ vị hôn thê.
Nhưng ả gặp gã chỉ rú lên một tiếng, dùng tay áo che mặt thoái lùi liên hồi, lập tức kêu thị nữ đuổi gã ra.
Quả nhiên có tiến triển! Trước đây đích thân động thủ đánh người, hiện giờ không ngờ lại biết sai bảo kẻ dưới.
Gã cười lạnh, lại nào có chịu đi. Đang nhốn nháo, Diệp gia đại công tử đi đến, không ngờ có vẻ kinh hoảng, kéo gã ra khỏi khuê phòng, định thần cười khà:
“Thiên Lại đã mười bốn, sắp cập kê, Nam Cung gia và Diệp gia đều là võ lâm thế gia, đừng nên phóng túng quá”.
Gã ngạc nhiên nhìn hảo hữu, không ngờ mình bị đối phương đem cái mũ lễ giáo chụp lên đầu, chỉ cười lạnh thốt: “Được, vậy đợi năm sau đến khi Tiểu Diệp Tử cập kê, ta đến đón dâu”.
Diệp Thiên Chinh bỗng giật nảy mình nhìn gã, tròng mắt thần sắc phức tạp, phảng phất muốn nói lại thôi. Một hồi lâu sau cũng điềm đạm nói: “Gia phụ mới qua đời, phận làm con phải ba năm đeo tang báo hiếu, cho nên Thiên Lại thời gian này bất kể ra sao cũng không thể xuất các”.
Phảng phất nhận thấy giọng nói của hảo hữu không được tự nhiên, gã lạnh lùng ngước nhìn, Diệp Thiên Chinh lại đã xoay mình bỏ đi.
Sự lúng túng gượng gạo khôn tả đã xuất hiện lần đầu tiên giữa hai chí hữu cùng sóng vai trưởng thành. Gã ở lại La Phù sơn thêm vài ngày, giúp lo liệu những chuyện lặt vặt trong sơn trang, nhưng luôn cảm thấy từ Diệp Thiên Chinh cho tới mấy vị trưởng lão còn lại trong sơn trang không mục quang nào không ẩn hàm chút thâm ý, phảng phất có che giấu vô số sự tình.
Gã tính khí cao ngạo, con người thẳng thắn, cuối cùng không có cách nào chịu đựng nổi không khí lãnh đạm thần bí kỳ dị ở đó, xoay mình cáo từ. Vượt ngoài ý liệu, trong Thí Kiếm sơn trang không ngờ không có ai muốn lưu giữ gã lại, kể cả Diệp Thiên Chinh bằng hữu sống chết có nhau.
Về sau, lại tám năm trôi qua. Con gái lớn lột xác, nghe nói nhị tiểu thư càng lúc càng mỹ lệ, tính tình cũng càng ôn nhu, xử sự lão luyện, giúp ca ca sắp xếp sự vụ từ trong ra ngoài, khiến cho thanh danh của Thí Kiếm sơn trang không suy sụp sau khi lão Trang chủ qua đời, tiếp tục lãnh đạo Lưỡng Quảng Võ Minh, cùng Đỉnh Kiếm các ở Trung Nguyên kẻ Nam người Bắc ủng hộ lẫn nhau.
Nháy mắt gã đã hai mươi sáu, Diệp gia nhị tiểu thu cũng phải hai mươi hai, đã đến tuổi xuất giá từ lâu.
Năm tháng đằng đẳng như vậy, Đỉnh Kiếm các đâu chỉ một lần phái người đến Thí Kiếm sơn trang rước dâu, nhưng lại bị đủ thứ lý do thoái thác. Phụ thân Nam Cung Ngôn ít nhiều gì cũng nổi nóng, lại xem trọng tình tri giao lâu năm với Diệp lão trang chủ, nhất nhất nhân nhượng sự vô lễ của Thiếu trang chủ, cứ để hôn sự lần lữa hết lần này tới lần nọ.
Nhưng phàm chuyện gì cũng có giới hạn, đến lúc trong võ lâm bắt đầu lan truyền lời đồn đại hai huynh muội Thí Kiếm sơn trang loạn luân xấu xa, không cần nói đến gã, cả phụ thân một mực khí độ ung dung cũng chẳng ngồi yên được nữa.
“Bất kể ra sao, trong vòng năm nay phải thỉnh cho được Diệp nhị tiểu thư xuất giá .Nếu không thì bãi bỏ hôn sự”. Lúc phái Trâu Thế Long hộ pháp đi Lĩnh Nam đón dâu lần nữa, phụ thân cau mày thấp giọng dặn dò, có chút quyết đoán không cho phản bác: “Hài tử Thiên Chinh là kẻ thông minh, lời đồn bên ngoài hắn không thể nào không biết --- Kêu hắn cân nhắc nặng nhẹ cho rõ ràng. Nếu không, thân bại danh liệt, không những là La Phù Diệp gia, Nam Cung gia cũng sẽ chịu liên lụy”.
Lời nói chém đinh chặt sắt để gã nghe được, lòng không khỏi xót xa như dao cắt.
Sao lại... sao lại có thể biến thành như vậy? Tuyệt đối không thể nào.
Nha đầu kia cho dù không có đầu óc, Thiên Chinh lại là người minh bạch phải trái, quyết không thể ngu xuẩn làm chuyện thân bại danh liệt đó.
Nhưng tuy nghĩ vậy, trong bụng cũng vẫn có một con độc xà cắn xé, khiến cho gã đêm ngày không yên. Cuối cùng gã nhịn không được, viện cớ đi Ngạc Trung, thật ra là muốn thuận đường đi Thí Kiếm sơn trang xem thử.
Đâu có ngờ được mới đến dưới chân núi lại đã nhìn thấy tình hình như ác mộng này.